Trung Khuyển

Chương 10: Trung khuyển

Chương 10: Chung gối.
 
Hành trình đến Lang tộc hai ngày gặt hái duy nhất là được một chú chó, Cammy dẫn chó vào cửa nhà, người hầu trong nhà đều giật nảy mình, cáo lớn thì họ từng thấy chứ chưa từng thấy chó lớn bao giờ, hơn nữa lại còn là một con chó vết thương chồng chất, thoạt nhìn cũng chẳng thân thiện mấy. Cho nên ai nấy đều không khỏi cách xa ra một chút, sợ bị cắn.
 
"Nó sẽ không cắn người." Cô giải thích với nhóm người hầu, nhưng không có hiệu quả gì. Vì thế chỉ đành dẫn nó vào thẳng trong phòng mình. Cammy quyết định tắm rửa cho nó, rửa thật sạch, để nó uy phong lẫm liệt.

 
Cô vào phòng tắm xả nước, để chú chó di chuyển tùy ý trong phòng. Chú chó đi từ cái giường hồng phấn đến cạnh bàn học màu trắng, liếc thấy một bức vẽ được đặt trên bàn, đó là bức Cammy vẽ Lars còn chưa kịp cất đi. Nó nhìn rất lâu, tinh thần xa xăm.
 
"Em cũng biết Tướng quân Khuyển tộc hả?" Cammy tắt nước ra khỏi phòng tắm tìm chú chó, thấy nó đứng trước bàn sách, nhìn chằm chằm bức vẽ, hỏi.
 
Cũng không chờ nó trả lời, cô dẫn chú chó vào phòng tắm, cầm ghế đẩu giúp nó tắm rửa.
 
Sau khi vết máu dính trên lông được bọt nước cuốn trôi, lại nhờ gió mát hong khô, da lông màu đen lại trở về với vẻ sáng bóng, dưới ánh đèn màu ấm trong phòng tắm, rạng rỡ phát sáng.
 
"Đẹp quá!" Quần áo Cammy ướt nhẹp vì bọt nước văng tung tóe, trong tay còn cầm máy sấy, ánh mắt lại nhìn chằm chằm chú chó xuất thần. Làm việc thiện tích đức, cô làm việc thiện, cũng hy vọng nếu có ai đó cứu được anh, cũng đối xử với anh như thế.
 
Cha mẹ cũng không có ý kiến gì về việc nuôi chó, chỉ bảo cô dạy dỗ chú chó cho tốt, đừng để nó đi vệ sinh bậy.
 
Trong nhà không có chuồng chó, ban đêm, chú chó nằm ngủ trên tấm thảm trong phòng cô, cô bèn rải một lớp đệm thật dày cho nó nằm.
 

Lại một ngày mới bắt đầu, cùng là một đêm nữa cô không ngủ ngồi nghe ngóng tin tức của anh. Kể từ lúc Lars gặp chuyện không may, chưa có đêm nào cô ngủ yên.
 
Chuyện xảy ra đã được năm ngày, vẫn chưa rõ tung tích của anh, bên phía Hồ tộc đã không đề cập đến tin tức mới, tin tức Khuyển tộc cũng chỉ có hai chữ chưa rõ như ban đầu.
 
Cha của Lars lại trấn thủ quân đội lần nữa, cô xem phóng viên phỏng vấn ông cụ. Ông cụ tinh thần sáng láng ở ngày làm lễ chuyển giao trong nháy mắt như già đi mười tuổi, cũng không đồng ý nhiều lời với microphone trước mặt.
 
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng hắt ra từ máy tính. Cô cuộn cả người lên ghế, hai tay ôm đầu gối, tựa đầu lên gối, nghĩ, nếu anh có thể sống về nhà, cô có thể không kết hôn với anh, cũng có thể không quấn quýt lấy anh nữa, dù sao tình yêu của cô vốn rất nhỏ nhoi, không quan trọng bằng sự bình yên của anh, chỉ cần... Anh trở về...
 
Ánh sáng yếu ớt của máy tính hắt lên sườn mặt của cô, nước mắt trượt xuống mũi. Cách đó không xa, chú chó hướng mặt về phía đó bất ngờ đứng dậy. Cô chớp mắt vì hơi nước đong đầy trong nước mắt, để nước mắt rơi xuống xong, trước mặt bỗng hiện ra một bóng dáng cao lớn.
 
Anh như đến từ nơi địa ngục, quần áo rách tung tóe, phần tay, đùi và cả mặt lộ ra đều có vết thương. Anh cứ nhếch nhác như thế đi về phía cô, khoảng cách càng gần, cô càng có thể nhìn rõ mặt anh, cho đến khi -- anh dừng lại trước mặt cô. 
 
Cammy ngẩn ngơ ngồi thẳng người, ngơ ngác nhìn anh bước tới trước mặt mình. "Anh... là ma à? Hay em đang mơ?" Cô dùng sức lau sạch nước mắt vướng víu trên mặt, rồi cánh tay dừng lại ở giữa không trung, không biết phải đặt đâu cho đúng chỗ.
 
"Đừng khóc." Anh sờ đầu cô, như trấn an một con thú nhỏ bị thương. "Tôi không sao."
 
Anh ở bên cạnh cô dưới hình dạng một chú chó suốt ba ngày, cô hoàn toàn chìm vào thế giới của riêng mình, chưa từng phát giác có gì lạ. Hôm nay cơ thể khỏe mạnh, có thể biến về hình người, lại thấy cô khóc, cuối cùng không đành lòng tiếp tục giấu diếm, hóa người xuất hiện trước mặt cô. 

 
Bàn tay có sức nặng đặt trên đỉnh đầu Cammy, da đầu mẫn cảm lập tức truyền cảm giác tới trung khu thần kinh.
 
Là thật không phải là mơ... Cô kích động đứng phắt dậy trên ghế, vươn hai tay bổ nhào tới chỗ anh. Muốn ôm anh, tiếp tục cảm nhận sự chân thật động lòng người đó.
 
Ghế văng ra sau vì phản lực khi cô nhào lên trước, cô bất chấp cơ thể có giữ được thăng bằng hay không, bởi vì cô đã nhào vào lòng anh, tay anh cũng nhanh chóng tiếp được cô.
 
Ghế đập xuống đất phát ra tiếng vang rất lớn, cả người cô gần như treo trên người anh, hai tay ôm lấy cổ anh, hai chân vòng quanh eo anh, mông và eo được tay anh vòng qua đỡ. Anh không chỉ cho cô ôm tùy ý, còn ôm lại cô.
 
Hai người yên lặng không nói gì, trong không khí chỉ có tiếng nức nở không thể dừng lại. Từng tiếng như tiếng rên của con thú bị mắc kẹt.
 
Ở trong vòng tay ấm áp của anh, ngửi hương vị trên người anh, lòng cô chậm rãi tĩnh lại...
 
"Cốc cốc cốc..." Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, đánh vỡ bầu không khí hài hòa giữa hai người.
 
"My My, sao thế, con với chó đang đùa nhau hả?" Cha mẹ nghe được tiếng vang, đi lại hỏi.
 
"Không, không có việc gì! Chỉ là... ghế đổ... em ấy rất ngoan..." Cô nói được một nửa bèn dừng lại, bởi vì, trong mắt của cô chẳng còn chú chó nào cả!
 
Cha mẹ đi rất nhanh, giọng anh vang lên bên tai cô.
 
"Xuống dưới được không?" Ngữ điệu hỏi dò.
 
"Không được..." Cô rầu rĩ nói, bởi vì cô không muốn buông ra.
 
Cô nào biết, mình mặc áo ngủ mỏng manh, bên trong còn không mặc nội y, hai luồng mềm mại liền cứ thế dán vào lồng ngực cứng rắn của Lars, cảm giác mãnh liệt đến nhường nào. Hơn nữa, để giữ cô, một bàn tay anh còn đặt trên mông cô, sức nặng đè lên tay, muốn di chuyển cũng không được.
 
Cammy nói xong hai chữ đó, chợt phát hiện bản thân quá tùy hứng, rồi nghĩ đến thương tích trên người anh, "Anh mau đặt em xuống! Trên người anh còn có vết thương."
 
Lars bế cô đến giường rồi buông xuống, để chân cô giẫm lên giường, có giường bù lại chiều cao của cô, để cô có thể đối diện với anh. 
 
"Em thấy rồi đấy, tôi không sao, mau đi ngủ đi." Đêm trước anh ngồi cùng cô bên cạnh tảng đá, ngồi đến hơn nửa đêm, đêm qua cô nằm trên giường, im lặng khóc, đêm nay nói thế nào cũng không thể để thức muộn như thế nữa.
 
Cô nhìn cơ thể anh một lượt, kéo tay anh không buông, "Giường của em rất lớn, chia cho anh ngủ một nửa." Anh còn bị thương, dĩ nhiên cô không thể để anh ngủ trên sofa bé tí, nằm trên thảm càng không được
 
"Không cần thiết."
 
"..."

 
Anh nói rất dứt khoát, cô đành phải tìm một lý do, "Em... Mất ngủ, anh cứ lên trước đã." Chỉ cần để anh nằm lên giường, cô sẽ có cách giữ anh lại. 
 
Lars cũng không vạch trần cô, nằm lên chiếc giường đầy mùi của Cammy theo ý cô.
 
Hai người cách nhau nửa cánh tay, nằm quay ngược phía nhau. 
 
Sau khi thả lỏng, lòng Cammy bị tâm trạng kích động khống chế, cô càng không ngừng bắt chuyện với anh.
 
"Thế nên, chú chó em cứu là anh hả?"
 
"Ừ."
 
Cô rất vui mừng, vì mình đã tới phía Tây.
 
"Sao anh trốn được?"
 
"Nhảy sông."
 
À, y như chuyên gia phân tích vậy.
 
"Em lại bôi thuốc cho anh nhé."
 
"Buổi chiều vừa bôi rồi."
 
Cô tắm rửa xong, đã bôi thuốc cho anh.
 
...
 
Cô hỏi rất nhiều, Lars cũng rất kiên nhẫn trả lời.
 
Cuối cùng, Lars nói cô đi ngủ, cô nghe lời nhắm mắt lại, vài giây sau lại đột nhiên bật dậy từ trên giường, miệng nói: "Quên... Em quên mất, em đi trộm quần áo của anh em cho anh mặc." Cô mở cửa phòng chạy ra ngoài, rất nhanh đã ôm quần áo về, đưa cho anh. 
 
Anh khá thích sạch sẽ, nhưng không từ chối, đi thay, thế nhưng lại vừa người ngoài dự liệu.
 
Lars thay xong quần áo lại bị cô kéo lên giường, cô nói nằm đến lúc cô ngủ là được.
 
Cammy từ từ nhắm hai mắt, cảm thấy mọi chuyện y như nằm mơ vậy, anh ở trong phòng cô, nằm trên giường cô, còn cho cô cầm tay. Khóe miệng bất giác cong lên, cô tự nhủ: Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào, phải ngủ thôi.
 
Đợi đến khi cơ thể thật sự thả lỏng, rất nhanh liền mơ thấy ác mộng, bật tỉnh, trợn mắt, nhìn người còn nằm ở cạnh, vẫn còn, may quá.
 
Lars cảm giác được cơ thể của cô hơi nảy lên, biết cô còn sợ hãi, an ủi hai câu.
 
Cammy mơ mơ màng màng nhỏ giọng nói với anh: "Anh đừng buông tay em ra, em sẽ mơ thấy ác mộng."
 
Trong giấc mơ đó, anh tứ chi không lành lặn, máu me đầy người, nằm đó không còn sức sống. Thật sự... quá đáng sợ.
 
"Ừ." Trong bóng tối, anh đồng ý với cô, lấy tay mình bao lấy bàn tay nhỏ bé.