Trung Khuyển

Chương 16: Trung khuyển

Chương 16: Tình địch.
 
Nhà Lars cũng không ở trung tâm thành phố, môi trường khá trong xanh, cũng rất yên tĩnh, Cammy đi mãi mới tìm được máy ATM có thể sử dụng, cũng không cần phải xếp hàng, chỉ vài phút cô đã rút được tiền.
 
Trên đường trở về, cô tính mua một ít rau tươi và thịt, tối qua cô và Lars phải ăn mì sợi, vì trong tủ lạnh không có thức ăn.

 
Để tìm siêu thị, cô lại vòng đi vòng lại trên đường, không ngờ lại đến một khúc sông không bóng người, cô nhìn quanh, định rời đi, vừa lúc đó có hai thanh niên ăn mặc cà phất cà phơ cách đó không xa đang đi về phía cô.
 
Cammy cảm thấy không tốt, lập tức đi dọc theo khúc sông, không muốn chạm mặt hai người đó. 
 
Hai gã trai đó đã sớm chú ý tới Cammy từ lúc cô đi lấy tiền, một cô gái nhu nhược cầm tiền đi linh tinh trên đường, vừa ngay lúc chúng đang thiếu tiền.
 
"Em gái nhỏ, có tiền không, gần đây anh trai thiếu tiền tiêu, em cho chút nhé?" Rất nhanh cô đã bị chúng chặn đường.
 
Cammy đọc khá nhiều về cách xử lý khi gặp được lưu manh hoặc đám cướp bóc, tuy cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn nhanh chóng quyết định đưa tiền cho chúng.
 
Một gã tóc vàng cầm ví tiền, lấy tiền bên trong ra đếm, có những hơn một ngàn, khá vừa lòng, vươn tay xoa đầu cô, "Ngoan lắm, còn có gì nữa không?"
 
"Tất cả đều ở hết trong ví rồi." Cô lui về sau, không muốn đụng chạm vào chúng.
 

"Thật à? Bọn anh phải soát người kiểm tra đã." Chúng thấy cô dễ bắt nạt, càng ngày càng quá đáng, "Đừng nhìn anh trai với ánh mắt điềm đạm đáng yêu đó chứ, nếu không thì... hehe." Gã thanh niên nhìn cô với ý xấu.
 
Cammy cũng không có thói quen đeo trang sức, nhưng chúng lòng tham không đáy, nhất định cô phải lấy ra thứ gì đó, nếu không thì càng nguy hiểm hơn.
 
Cô lấy điện thoại ra, nói với chúng, "Chỉ còn thứ này thôi."
 
Di động Cammy rất mới, một người lại cầm di động, cho vào ví, cũng trả ví trong tay cho cô, "Này, còn ít tiền lẻ bắt xe về đó, da mịn thịt mềm." Gã thanh niên bóp mặt Cammy cho đã tay rồi mỹ mãn rời đi.
 
Cammy nhìn chúng đi xa, không dám động đậy, trong lòng cũng không dám thả lỏng cảnh giác, cứ đứng đơ ra ở bờ sông.
 
Cao ốc trong quân khu, Lars đang làm việc chợt nhận được một cuộc điện thoại gọi đến.
 
"L...a...r...s!" Giọng nghiến răng nghiến lợi của Hermes truyền ra, "Có phải em gái tôi đang ở chỗ anh không?"
 
"Em gái anh?" Lars hơi ù ù cạc cạc, rất nhanh đã liên tưởng đến chuyện gì, "Cammy?"
 
"Đúng! Giờ con nhóc kia đang ở chỗ anh đúng không!" Hermes thật sự sắp giận điên cả người, sáng sớm mẹ gọi cho anh, nói nghi ngờ Cammy mất tích, anh chạy như bay hỏi thăm tình huống, tổng hợp lại đủ mọi lý do, tìm tòi, phát hiện thuốc ức chế trong kỳ động dục ở phòng Cammy là lô anh bán cho Lars, mà con chó Cammy nhận nuôi lúc đến Lang tộc chính là Lars!
 

Tuy kiểm tra camera theo dõi trước cửa nhà phát hiện tình huống cũng không đơn giản, Lars đưa Cammy đi cũng vì có lý do khác, nhưng mà! Anh cực kỳ khó chịu!
 
Lars xoa mũi, Cammy lại là em gái Hermes, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng ngờ đến. Quả thực, Hồ tộc, lại có anh trai, không phải cô thì còn có ai? Thảo nào lần đó lúc cô nghe điện thoại anh trai gọi đến, anh còn cảm thấy giọng nói hơn quen quen.
 
"Em ấy ở chỗ tôi rất an toàn, anh yên tâm, qua mấy ngày nữa tôi sẽ cho người bí mật đưa em ấy về."
 
"Không phiền anh lo, em gái tôi tôi tự tới đón." Lửa giận trong lòng Hermes từ từ hạ xuống, "Sao điện thoại My My không gọi được?" Mẹ bảo ngày nào Cammy cũng gửi tin nhắn báo bình an, nhưng riêng hôm nay gọi không bắt máy, nhưng tới hôm nay mẹ mới phát hiện Cammy nói dối, con nhóc kia căn bản không tới nhà bạn nào cả.
 
Trong lòng Lars hơi bất an, "Giờ em ấy không ở cùng tôi, anh tắt máy trước, tôi gọi điện thoại đến hỏi, rồi lại gọi cho anh."
 
"Tốt nhất anh bảo vệ nó cho tốt!" Hermes lưu loát tắt máy.
 
Lars gọi điện thoại cho Cammy trước, xác nhận không gọi được, lại gọi cho ban bảo vệ hỏi cô gái ở trong nhà anh hôm nay có ra ngoài hay không thì nhận được câu trả lời là có.
 
Nguyên nhân không gọi được có vô vàn, chưa chắc đã là tình huống xấu nhất, người Sài tộc và Lang tộc hẳn không to gan đến mức dám xuống tay trong địa bàn Khuyển tộc. Lars đứng trước cửa sổ nhìn quang cảnh thành phố, ý nghĩ quay cuồng trong đầu, cuối cùng nhớ tới lần trước Cammy bị sờ ngực, cuối cùng cầm áo vắt trên ghế dựa rồi rời đi. 
 
Dáng vẻ của cô bé rất chọc người, bản thân đã là một căn nguyên khơi gợi tội ác, chả trách anh nghĩ nhiều.
 
Lars lái xe tới trung tâm giám sát, nhưng đi được nửa đường, người ban bảo vệ gọi báo cô đã an toàn trở lại, anh liền đổi đường, lái xe về nhà.
 
Lúc mở cửa nhà, Cammy đã ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, hai tay ôm chân, thoạt nhìn không có hao tổn gì, chẳng qua, TV không mở, cô cũng cúi đầu, tóc che mất vẻ mặt, trong phòng khách dường như có bầu không khí khác thường đọng lại, ngay cả ánh nắng cũng khó mà xua tan.
 
"Cammy, sao không gọi được cho em thế?" Anh vừa cởi giày vừa hỏi.
 
Cammy cũng không nghe thấy tiếng anh mở cửa, bị giọng nói vang lên đột ngột của Lars làm cho cả kinh, ngẩng đầu hoảng sợ nhìn anh.
 
Chỉ một ánh nhìn đã khiến Lars có cảm giác đau lòng, "Xảy ra chuyện gì?" Anh bước nhanh vào trong.
 
Cammy vẫn còn đang sợ hãi, tiền mất thì không sao, mấu chốt là cứ nhớ lại vẻ mặt của hai gã côn đồ đó, cô còn sợ hãi hơn cả lúc đối mặt với chúng. Khi con người không có chuyện gì thì hay nghĩ lung tung, cô rơi vào giai đoạn rối loạn sau khi bị cướp giật. 
 
"Sao không trả lời hả?" Lars vươn tay xoa đầu cô, lại bị cô tránh ra.
 
Vừa rồi, gã côn đồ kia cũng làm động tác đó với cô.
 
Dưới tay trống không, Lars càng thấy quái dị.
 
Dùng tay nâng cằm cô lên, buộc cô nhìn anh.
 
Chỉ thấy Cammy mím môi, mắt đỏ rực, rõ ràng đã khóc.

 
Lặng như tờ, bốn mắt nhìn nhau, một người nhìn, một người bị nhìn.
 
Khoảng cách giữa mặt hai người rất gần, ngũ quan đều thấy rõ ràng, nhưng dù khoảng cách gần, anh cũng không biết được suy nghĩ của Cammy, lần đầu trong đời Lars cảm thấy bất lực, cô không nói, anh liền chẳng biết một tí gì, nhưng không thể nghi ngờ, đối mặt với cô như thế, anh lại thấy thương.
 
Thở dài trong lòng, sau đó, anh nâng mặt Cammy, anh hôn lên.
 
Bốn cánh môi chạm nhau, mềm mại mà ấm áp, trong lòng anh có gì đó đổ sầm xuống, thêm thứ gì đó mọc ra từ sâu trong lòng đất.
 
Cammy run người, nước mắt cũng trượt xuống, trong đầu một mảnh hỗn độn, anh đang... làm gì thế?
 
So với sự mê mang của Cammy, Lars hiện giờ tỉnh táo dị thường, anh biết, hành động vừa rồi của mình không phải vì trách nhiệm, hoàn toàn là theo bản năng sau khi bị cô bé này hấp dẫn.
 
Càng tiếp xúc với cô, anh càng mất kiểm soát, càng muốn nhiều hơn. Đầu lưỡi anh tiến vào miệng cô, cạy mở răng nanh nho nhỏ, liếm đầu lưỡi yên ổn bất động của cô, lưỡi chạm lưỡi, dường như có dòng điện chảy qua, đầu lưỡi của cô tự giác nâng lên, tùy anh phác hoạ, liếm láp trong trong ngoài ngoài.
 
Tới khi đôi môi phấn nộn của Cammy bị hôn đến đỏ au, trông như thoa son, Lars mới buông cô ra.
 
"Sao anh... hôn em?" Cammy kinh ngạc hỏi, đôi mắt cuối cùng đã có tiêu cự, nhìn Lars.
 
Lars dùng ngón cái lau giọt nước mắt ở cằm sắp rơi xuống, nghĩ thầm: Sao lại ngốc rồi? Tay ra sức một cái, bế cô ngồi nghiêng trên chân mình.
 
"Kể cho anh nghe trước đã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
 
Eo Cammy bị anh ôm lấy, lại ngồi trên chân anh, cơ thể được nửa ôm, có cảm giác khá an toàn, trong lòng đột nhiên thấy ỷ lại, liền mở miệng từ từ kể lại cho anh nghe chuyện mình gặp phải. Lars nghe mà vừa giận vừa sợ, càng ôm cô chặt hơn.
 
Cammy nói xong, nhỏ giọng hỏi: "Em kể xong rồi, anh vẫn chưa trả lời em." Cô còn nhớ rõ anh chưa trả lời mình.
 
Nhưng mà Lars không trả lời, dáng vẻ còn đang tự hỏi mình. Cô muốn đi xuống khỏi chỗ ngồi trên chân anh, lại bị bàn tay lớn của anh đè lại, sau đó, anh lại cúi xuống hôn, cô trừng lớn mắt, người ngửa ra sau, bị anh đè xuống ghế sofa.
 
"Hiểu ý anh chứ?" Hai tay Lars chống bên cạnh sofa, thoáng rời khỏi cái miệng nhỏ tươi ngọt của cô.
 
Cammy bị hôn đến mơ mơ màng màng, "ừm" một tiếng.
 
Anh hài lòng với câu trả lời của cô, le lưỡi liếm nước bọt còn dính trên môi cô, hôn tiếp, cứ như thể mà hôn xuống lần nữa nhưng lại thấy làm thế nào cũng không đủ. 
 
"Trưa nay ăn gì?"
 
Chàng trai to cao và cô gái bé nhỏ cùng nằm trên chiếc sofa hẹp, nam ngoài nữ trong, đàng ngoài che chở đàng trong. Môi họ đều hồng hào, bốn chân đè lên nhau.
 
"Gì cũng được."
 
Lars đứng dậy định tìm điện thoại đặt đồ ăn ngoài, góc áo lại bị Cammy giữ chặt, anh đứng tại chỗ, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.
 
"Ý của anh là anh thích em ư?" Cô đỏ mặt, vô cùng xấu hổ, nhưng lại rối rắm về câu trả lời vừa rồi, sợ mình đoán sai, hiểu lầm anh.
 
Lars trực tiếp cầm tay cô, kéo cô ngồi dậy, ngoài miệng đáp lời: "Đúng thế."
 
Cammy nghe được đáp án của anh, trong lòng cảm thấy như trong tay mình có toàn bộ thế giới, nhảy phắt dậy, đứng trên ghế sofa, hưng phấn ôm Lars từ phía sau, mắt sáng như sao, khóe miệng cong lên cao cao.
 
Cô không thấy, Lars ở đằng trước thấy được biểu cảm của cô qua ảnh màn hình TV phản chiếu, cũng cong môi.