Trung Khuyển

Chương 15: Trung khuyển

Chương 15: Tiền tài.
 
Sáng hôm sau, Cammy dậy cũng vẫn còn sớm, nhưng lúc cô ngồi vào bàn ăn sáng, mẹ Lars bảo anh và cha đã đến quân khu từ sáng rồi.
 
Cô ăn sáng xong không biết đi đâu, bèn ngồi trên sofa xem TV cùng mẹ Lars, trò chuyện. Tới mười giờ, trên TV đưa tin trực tiếp từ quân khu, Lars ngồi giữa bàn dài với vai trò là nhân vật chính, trả lời từng câu hỏi của phóng viên.

 
Những tin tức quay từ nơi chính phủ, vấn đề của phóng viên đều phải theo khuôn phép, không có điểm sáng gì, nhưng đối với Cammy, có Lars ngồi đó chính là điểm sáng rực nhất, cô xem một cách nghiêm túc không khỏi khiến cho mẹ Lars chú ý. 
 
Người sống lâu xem người hay nhìn nhận sự việc cũng chuẩn hơn, chỉ việc Cammy nhìn TV không chớp mắt đã làm mẹ Lars đoán ra cô thích con trai mình.
 
Buổi chiều mẹ Lars dẫn cô đi dạo phố đều vào cửa hàng bán kiểu quần áo phù hợp với lứa tuổi của cô, cô biết mẹ anh đưa mình đi mua quần áo, thầm cảm kích.
 
Cô chọn quần áo xong rồi cướp trả tiền trước, sợ mẹ anh trả tiền hộ mình, mẹ Lars cũng có ý định đó thật, bảo cô: "Cháu được Lars dẫn về, chính là khách tới nhà, còn là tiểu bối, sao có thể để cháu trả tiền được?"
 
"Không cần đâu dì ạ, cháu biết tự kiếm tiền, trả đủ được ạ." Cô không giỏi giao tiếp, không biết nói những lời quá bùi tai, chỉ có thể nói thật. Bình thường ở nhà quá chán, cô hay vẽ tranh, tích góp, sau này vẽ bìa minh họa cho tạp chí cố định, mấy năm qua cũng để dành được chút ít tiền.
 
Mẹ Lars cũng vừa lòng với lí do thoái thác của cô, nghĩ thầm cô bé ngoan như thế cũng hiếm gặp.
 
Mua áo khoác xong, hai người vào cửa hàng bán đồ lót. Phong cách trang trí theo màu trắng hồng trong cửa hàng làm cho người ta cảm thấy ấm áp, lại nhìn một loạt bra, nội y gợi cảm, Cammy đỏ mặt, bởi vì cho tới giờ cô chưa từng vào cửa hàng bán đồ lót, toàn là mẹ mua hộ, cũng không ngờ lần đầu đi mua lại đi cùng mẹ Lars.
 

Nhưng quần áo còn phải giặt rồi thay ra, bra vẫn phải mua. Cô đi chọn lại không dám xem kiểu dáng, chỉ nhìn màu sắc, hoặc mẫu nào được mẹ Lars khen, cô liền gật đầu. Nữ nhân viên thấy thế, hận không thể chôn mặt, cười nói: "Em à, mua nội y là chuyện bình thường, con gái tự tin là đẹp nhất."
 
Mẹ Lars nghe thế cũng chỉ cười cười, cầm một cái áo, hỏi số đo của cô, Cammy ấp úng nói không biết. Cũng may có nữ nhân viên nhìn ngực cô, cho cô hai số đo khác nhau vào buồng thay thử.
 
Khi Cammy vào phòng thử đồ, nữ nhân viên liền bắt chuyện với mẹ Lars.
 
"Con dâu nhà bác dáng đẹp thật đấy." Nữ nhân viên ngửi thấy Cammy và vị phu nhân này không cùng chủng tộc, bèn đoán rồi lên tiếng khen ngợi, dĩ nhiên cũng không sợ đoán sai thân phận.
 
Mẹ Lars nhìn nữ nhân viên lấy size nội y cho Cammy, cười, không giải thích nhiều về thân phận của Cammy, gật đầu. Bà nghĩ nếu con trai cưới đồng ý Cammy thật, thì đúng là quá may mắn.
 
Cammy thử xong, đưa thẳng cái áo vừa cho nữ nhân viên, cô nhân viên cầm xem nhãn hiệu, nhớ kĩ số đo của cô, trực tiếp chọn số đo phù hợp sau khi cô đưa kiểu dáng tiếp theo.
 
Buổi chiều trở về, trên tay hai người cầm nhiều túi quần áo,  mẹ Lars vẫn thanh toán  tiền cho Cammy, cô sợ hãi, tuy thẻ của cô đã tiêu hơn một nửa vì mua quần áo, nhưng cô vẫn muốn trả lại tiền cho Lars, cũng coi như đã trả lại cho mẹ anh. Cô không sợ hết tiền, vì trên người vẫn còn thẻ cha mẹ cho, nhưng mà, cô sợ quét thẻ của cha mẹ thì họ sẽ nhận được tin nhắn báo số dư thẻ, như vậy lời nói dối của cô sẽ bị vạch trần, cho nên cô không thể mạo hiểm, chỉ có thể dùng thẻ của mình.
 
Đêm đó cô vẫn không gặp được Lars, Cammy đoán anh đang bận xử lý rất nhiều việc. Nhắn tin báo bình an cho mẹ xong, cô ngủ luôn.

 
Đợi đến khi Lars xử lý hơn một nửa một đống việc để về nhà đã là ba ngày sau, lúc anh về đã gần mười một giờ, còn chưa ăn cơm, vừa vào cửa nhà, đã liếc thấy Cammy và em họ mình đang ngồi trên ghế sofa xem di động. 
 
"Anh họ về rồi!"
 
Anh "ừ" một tiếng rồi ngồi xuống ở ghế sofa dành cho một người ngồi, em họ cũng chẳng thèm để ý đến anh nữa, trái lại bắt đầu trò chuyện với Cammy tuổi tác tương đương cô nhóc.
 
"Cammy, cậu thích vẽ tranh không?"
 
"Có chứ?" Cô gật đầu.
 
Em gái họ anh đột nhiên hưng phấn hẳn, nói với tốc độ rất nhanh, "Thế cậu có biết họa sĩ tên là Vô Ngôn không? Nghe nói chị ấy là người Hồ tộc."
 
Cammy đờ người ra một chút, lắc đầu.
 
Em gái họ anh thấy thế thì hơi thất vọng, nhưng lập tức lại bắt đầu giới thiệu họa sĩ mình thích nhất, "Cậu xem tranh chị ấy vẽ đi, có phải đẹp lắm không, cả đây nữa, y như chibi anh họ vậy đó, có cả đuôi nữa!" Em gái họ nhét di động vào tay Cammy cho cô xem, còn không ngừng lắc lắc cô, "Hình ảnh đó còn là part nhỏ của truyện ngắn đăng nhiều kỳ nữa, hay lắm luôn!"
 
"Rất đáng yêu." Cammy chọn một từ đúng trọng tâm, khen.
 
"Đúng thế đúng thế, cũng không biết bao giờ mới xuất bản." Em gái họ nghe thế rất hài lòng.
 
Lars nghe hai người trò chuyện, thấy biểu cảm và động tác của Cammy rất mất tự nhiên, lấy làm lạ, sao cô lại bất an? Đứng lên, nhân lúc vào phòng bếp liếc tranh trên di động em gái họ, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một bức tranh manhua, nhưng đúng là hơi giống anh thật.
 
Cơm nước xong, Lars chào cha mẹ về nhà riêng của mình, Cammy đi cùng anh.
 
Mẹ Lars bảo Lars xách túi quần áo của Cammy lên, Cammy muốn nói mình có thể tự xách được, không nặng, lại bị một câu "Nó là con trai" của mẹ anh cản lại.
 
Bản nhạc vui vẻ chậm rãi vang lên trong xe, làm người ta bình tĩnh lại. Đột nhiên, Lars đang lái xe hỏi cô: "Em là Vô Ngôn kia?" Lúc ở nhà cô anh đã từng thấy tranh cô vẽ mình, nhưng chỉ là phác họa chứ không phải chibi, nhưng đó đã chứng minh cô biết vẽ tranh.
 
Cammy nhìn anh với ánh mắt khó tin, đổi lấy là ánh nhìn của anh vô cùng lạnh nhạt. 
 
Cô vội giải thích: "Em không kiếm tiền bằng hình tượng của anh đâu, thật đó!" Cô sợ anh hiểu lầm mình kiếm tiền bằng hình tượng của anh.
 
Số tiền lần đầu tiên cô kiếm được là nhờ tiền nhuận bút khi nhận vẽ ảnh minh họa cho tạp chí, còn tranh vẽ anh là cô vẽ lúc trong lòng cảm thấy cô đơn, up lên trang cá nhân, không ngờ lại có fan, cũng cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ xuất bản. Buổi chiều lúc em họ anh cười nhắc đến, cô thực sự sợ thân phận của mình bị lộ, nhưng vẫn bị anh nhận ra, rõ ràng lúc đó anh không hề chú ý đến...
 
Anh chỉ hỏi một câu, không ngờ cô khẩn trương như thế, giải thích cũng theo kiểu ông nói gà bà nói vịt, não họ không bật cùng kênh.
 

Anh nhìn con đường phía trước, bình tĩnh hỏi tiếp: "À, thế em vẽ những gì?"
 
"Hoa hoa cỏ cỏ hoặc là nhân vật anime."
 
"Bắt đầu vẽ từ bao giờ?"
 
"Năm năm trước thì phải." Cô không nhớ rõ thời gian cụ thể, đại khái là sau khi gặp được anh.
 
"Có thể tự kiếm được tiền tiêu vặt, rất tốt." Anh còn không ngờ cô biết tự kiếm tiền từ lúc còn nhỏ như thế, ấn tượng về cô trong lòng anh cũng hơi thay đổi.
 
Anh khen cô!
 
Cammy cảm thấy mình như bay trên không trung, người nhẹ hẫng, bay bay trên đường đi. Đợi đến nhà Lars mới nhớ mình muốn trả tiền cho anh.
 
Lars đang đun nước trong phòng bếp, cô đến cạnh cửa phòng bếp, hỏi anh: "Có thể cho em số tài khoản của anh không?"
 
Lars nhíu mày, "Muốn gửi tiền cho tôi? Không phải đã nói không kiếm tiền bằng hình tượng của tôi ư?"
 
"Không phải. . . Không phải!" Cô muốn gửi tiền, nhưng không phải vì lý do đó.
 
"Em không cần kiếm tiền bằng hình tượng của anh." Cô nhấn mạnh lại lần nữa, mới giải thích: "Là vì lúc đi dạo phố, dì có trả tiền thay em, em muốn trả cho anh, anh lại trả cho dì ấy."
 
Lars không trả lời.
 
Nước sôi, công tắc kêu "tạch" một tiếng, càng nổi bật sự yên tĩnh giữa hai người.
 
Lars rót hai cốc nước, Cammy nhìn động tác thành thạo của anh, lòng hơi gấp gáp. "Mấy thứ đó rất đắt, em không nhận được."
 
Anh bưng cốc thổi, "Em cho rằng tôi sẽ nhận tiền của em hả?"
 
"Không phải gửi cho anh..."
 
Cô muốn trả cho mẹ anh, anh chỉ là người trung gian nhận hộ.
 
"Card của bà ấy là anh cho." Tin nhắn báo chi phí anh đã sớm nhận được rồi.
 
( ⊙ o ⊙ )!
 
Vậy là phải trả tiền cho anh?
 
"Nhưng mà. . ." Cô còn muốn nói gì, Lars đặt một cốc nước khác vào tay cô, sau đó ra khỏi phòng bếp, vào phòng sách, Cammy không dám vào theo, cầm cốc ngồi trên ghế sofa tiếp tục rối rắm trả tiền bằng cách nào.
 
Xoắn xuýt tới tận trước khi ngủ, nằm trong phòng khách nhà Lars, nghĩ ra một cách vụng về. Cammy định đến ngân hàng rút tiền mặt, sau đó trộm giấu trong nhà Lars. Một ngày nào đó Lars sẽ phát hiện ra, nhưng không sao, cô muốn để bản thân mình không mắc nợ anh. Nói không chừng đợi đến ngày đó, Lars căn bản đã quên béng chuyện này, không biết là ai để đấy.
 
Trong lòng đã có quyết định, hôm sau, chờ Lars ra ngoài, cô cũng cầm ví ra cửa.