Trung Khuyển

Chương 17: Trung khuyển

Chương 17: Ngọt.
 
Cammy chưa bao giờ vui vẻ như thế, ngay cả ăn cơm cũng cong môi, thi thoảng lại liếc Lars ở vị trí đối diện, trong lòng ngọt như ăn mật.
 
Lars đã ăn cơm xong trước, liền nhìn cô ngồi đó liếc trộm mình rồi trộm cười.

 
Đến khi Cammy ăn xong, anh mới nói: "Cammy, chuyện em ở chỗ anh đã bị phụ huynh phát hiện rồi."
 
Nháy mắt Cammy như quả cà tím bị dập nát, khóe miệng cũng chùng xuống.
 
"Anh trai em rất lo cho em, gọi điện thoại cho anh ta đi." Lars đưa điện thoại mình cho cô, cô không nhận, mà vội vàng nói với anh: "Em không cố ý giấu diếm thân phận đâu. Chỉ là em sợ anh sẽ ghét em vì thân phận của em, từ đó nghi ngờ động cơ em tới Khuyển tộc."
 
"Em...Em thích anh thật đấy." Cô cúi đầu nói thẳng lòng mình, tình chân ý thiết, sợ tình yêu vừa có được lại mất đi.
 
Lars có hơi bất đắc dĩ rồi lại buồn cười với suy nghĩ đó của cô, "Anh biết." Mấy ngày ở Hồ tộc anh đã chứng kiến trọn vẹn sự chân thành của cô, ngoại trừ người chung máu mủ, có ai làm được như thế chỉ vì anh?
 
Cammy nghe xong lời anh, vẫn không tin, đầu cúi xuống.
 
Lars thở dài, đi đến bên cạnh cô, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cô.
 

"Giờ anh đã biết thân phận của em, cũng không ghét em, không nghi ngờ em, anh nói vậy, em an tâm rồi chứ?" Nếu anh để ý tới thân phận của cô, vậy thì vừa rồi đã chẳng hôn cô.
 
Cammy gật đầu.
 
"Còn chưa vui?" Cô vẫn nhăn mặt.
 
Nghe thế, cô nhoẻn miệng cười tươi với anh một cái.
 
Lars dọn bát đũa, Cammy cầm di động của anh gọi cho anh trai. Cô biết anh mình ghét Lars nhất, nếu anh ấy biết cô ở bên Lars thì sao? Cammy hơi lo lắng.

 
"Alo, anh ạ." Câu đầu của cô đã yếu thế.
 
Hermes thấy trên màn hình báo tên người gọi là Lars, không ngờ nghe thì lại là Cammy, nhưng nghe được giọng em gái, tâm trạng thấp thỏm của anh cũng được buông xuống, ít nhất cô không có việc gì.
 
"Máy của nhóc đâu?"
 
"Nó... rơi hỏng mất rồi ạ." Cô không dám bảo lại bị bắt nạt ở Khuyển tộc, điều đó sẽ chỉ càng làm anh trai chán ghét Khuyển tộc hơn.
 
"Đi mua cái mới ngay cho anh." Em gái của anh làm sao có thể sử dụng đồ của Lars.
 
"Vâng." Cammy đáp theo ý anh trai.
 
"Anh có chuyện muốn hỏi nhóc, thời gian trước nhóc đến Khuyển tộc du lịch, có phải kỳ động dục đến lúc đó không?" Hermes nghiêm túc hỏi, Cammy lại đỏ mặt, đáp vâng, cô thật sự phải thảo luận chuyện này với anh trai ư...
 
"Lúc đó Lars cũng mua một lô thuốc ức chế kỳ động dục chỗ anh, anh ta mua cho nhóc?" Anh đã biết toàn bộ sự việc nhưng vẫn muốn hỏi để xem em gái có nói dối hay không.
 
"Vâng." Đã bị anh trai biết! Cammy cảm thấy không ổn, ngay cả hô hấp cũng dừng lại.
 
Rất tốt, hai câu hỏi Cammy đều trung thực trả lời, Hermes cảm thấy vừa lòng. Một vấn đề cuối cùng: "Nhóc mau khai thật cho anh, trước khi thuốc ức chế được vận chuyển đến Lars có làm gì nhóc không?"
 
"... Không." Cô mới không dám nói anh dùng đuôi... Cô sợ anh trai mình giết Lars mất. "Anh... anh ấy đưa em tới bệnh viện."
 
"Không là được." Hermes nghe nói đến bệnh viện liền cảm thấy yên lòng "Ngày mai anh sai người qua đón nhóc." Anh vốn muốn đưa người đi ngay bây giờ, nhưng ngẫm lại, bây giờ mà đón cammy trở về là một chuyện rất nguy hiểm, vẫn nên chuẩn bị một chút thì tốt hơn.
 
"A... Không cần!" Cô mới được ở bên Lars, không muốn tách ra. "Có thể để em ở chơi mấy ngày không, sắp khai giảng rồi." Cô xin xỏ, "Anh..."
 
Hermes cảm thấy khó hiểu với yêu cầu của cô, vốn định từ chối thẳng, nhưng màn hình máy tính báo nhận được tin nhắn mã hóa, mở ra thấy tiêu đề liên quan đến vấn đề an toàn giữa Lang tộc và Hồ tộc, chuyện hệ trọng, anh chỉ có thể nói sẽ liên lạc sau, vội vàng cúp điện thoại.
 
Gọi cho anh trai xong, thoáng buông lỏng một hơi, cô lại gọi cho cha mẹ báo bình an, bị họ trách cứ theo như trong dự kiến... Cho tới giờ cô vẫn luôn là bé ngoan, trong lòng không khỏi hơi khổ sở.
 

Chán nản trả điện thoại cho Lars, hai tay Lars đều dính nước, bèn để cô bỏ thẳng di động vào trong túi áo anh.
 
"Bị mắng?" Lars suy đoán dựa trên dáng vẻ của cô.
 
"Vâng." Cô đứng bên cạnh, nhận chén bát anh rửa xong, dùng khăn lau hết nước, "Từ nhỏ đến lớn em chưa bị mẹ mắng bao giờ."
 
Lars rút khăn giấy lau tay, "Nếu họ mà biết em ở cùng anh, kiểu gì cũng sẽ mắng em thêm một trận nữa." Nói xong, anh vứt khăn giấy vào thùng rác.
 
Cammy tới để tìm an ủi, nào ngờ Lars chẳng những không an ủi, trái lại còn nói xác nhận, nhưng nghĩ kỹ lại thì đúng thật, nhất là anh trai, "Không sao, em không sợ gì hết." Mắng thì mắng đi. "Nhưng mà, hình như anh trai vẫn chưa biết chuyện của chúng ta." Ít nhất cô vẫn chưa nhận thấy gì từ cuộc điện thoại này.
 
Cô úp bát đũa rồi đi theo Lars ra phòng khách.
 
"Ừ, vậy em đã chuẩn bị tâm lí nói với anh ta chưa?" Anh đã ở bên cô, dĩ nhiên phải quang minh chính đại, có được sự đồng ý từ gia đình cô.
 
Cammy lắc đầu. Nói thật, cô có thể dám nói với cha mẹ, nhưng không dám nói với anh trai.
 
"Vậy thì để anh nói." Lars lấy di động định gọi cho Hermes.
 
Cammy vội vươn tay đè tay anh lại, ngửa đầu nhìn anh, "Quá nhanh rồi !" Bọn họ mới vừa ở bên nhau đã báo cho người thân, gây ra đại loạn? ?"Chờ một chút, chờ một chút." Cứ ở bên nhau thế này trước đã.
 
"Cũng được, chờ tới ngày anh đưa em về nhân tiện đến nhà thăm hỏi cũng được." Như vậy không phải cũng có thành ý?
 
"..." Tới khi cô về, Cammy nhẩm tính, không phải cũng chỉ có thời gian mấy ngày thôi sao...
 
"Làm sao, không đồng ý? Còn ngại nhanh?" Lars thấy cô không vui, đưa tay nâng mặt cô, hôn lên, không cho cô trả lời.
 
Cammy bị Lars vây chặt, hôn môi trên sofa, làm gì còn sức để suy xét. Sau đó, anh buông cô ra, nhìn cô đỏ bừng mặt thở hổn hển, nói: "Vây chờ tới lúc nào em cảm thấy thích hợp thì nói với anh." Anh đã nhượng bộ, nhưng mà phúc lợi...
 
Anh cúi đầu tiếp tục cắn cánh môi hồng hào của cô, gáy Cammy không có điểm tựa, ngửa hẳn ra sau, phải dựa vào lưng ghế sofa, từ thế hôn thẳng đổi thành hôn ngang, nước bọt của anh chảy vào miệng cô dọc theo đầu lưỡi, bị cô nuốt xuống trong vô thức, khiến anh càng hưng phấn, càng hôn không dứt ra được.
 
Lưng sofa hơi cong, dần dần, lung Cammy liền trượt xuống, Lars cũng theo đó mà khom lưng, hai người lại ngã xuống sofa. Nhưng Lars tay mắt lanh lẹ, vươn một tay chống trên ghế sofa, chịu một phần cân nặng của cơ thể, sợ đè hỏng Cammy. Nhưng phần ngực rắn chắc của anh vẫn va vào phần ngực mềm mại của cô, vừa va vào, tinh thần nhộn nhào, trong đầu anh xuất hiện vô số hình ảnh, kích thích anh duỗi tay mò vào trong quần áo Cammy, tìm kiếm vật mềm mại trong trí nhớ.
 
Ngón tay ấm áp lướt lên dọc theo đường eo tinh tế của cô, cho đến khi chạm vào hoa văn viền tơ nổi cộm, ngón tay định chui vào, ngặt nỗi vòng thép của chiếc bra Cammy mới mua rất chặt, chui mấy lần vẫn không vào được. Anh nắm tay, rồi sau đó mới nhớ ra gì đó, mở ra, vòng ra sau lưng.
 
Cammy chỉ cảm thấy ngực được nới lỏng, trói buộc biến mất, sau đó một bàn tay kề lên ngực mình, nắm trọn lấy.
 
"Ưm..." Cô rên thành tiếng, sợ hãi, tay anh...
 
Thứ trong tay cao ngất, mềm, trơn, nóng. Anh nắn, thứ đó trũng xuống, buông ra nó lại phồng lên, khôi phục như lúc ban đầu. Lars như tìm được món đồ chơi thú vị, yêu thích không buông tay. Bao lại bằng bàn tay, đo ước lượng, hoặc nửa ôm một bên, xoa nắn. Một tay cảm thấy chưa đủ, tay kia cũng tiến vào thêm, xoa nắn bên bị vắng vẻ, hai bên chơi một cách khác nhau, không ngừng ép buộc cơ thể khiến cơ thể Cammy mềm nhũn, cả người nằm dưới chịu sức nặng cơ thể của anh. 
 
Cuối cùng, lúc kết thúc, Cammy cũng không biết anh chơi bao lâu, tóm lại, ngực cô nóng hầm hập, chân mềm nhũn, bụng dưới còn có một thứ cứng rắn chống lên, mà trong đầu cô chỉ còn duy nhất một ý nghĩ... Tiến độ của họ, thật sự quá nhanh! (>_