La Duy thấy cung nữ sợ hết hồn, càng thêm xác định Liễu thị Thái Hậu không phải chết già chết bệnh mà nhất định là có uẩn khúc.
“Thái y đâu?” Tín vương hỏi: “Thái y không xem qua?”
Dường như cung nữ này không nghe thấy lời Tín vương, chỉ liên tiếp dập đầu cầu xin Long Huyền tha mạng.
“Bệ hạ nên bãi giá điện Hưởng Niên xem sao.” La Duy nói với Long Huyền: “Có lẽ cung nữ này quá sợ hãi rồi.”
“Bãi giá.” Long Huyền nói một tiếng, trong lời La Duy có ẩn ý, hắn đương nhiên cũng nghe ra. Thế nhưng hiện tại không phải lúc để hắn so đo, hắn cũng không muốn so đo với La Duy.
Tín vương cũng định theo Long Huyền đến điện Hưởng Niên, nhưng bước được vài bước lại như nhớ ra điều gì, vội dừng lại đứng sang một bên.
“Các ngươi… các ngươi ở lại đây chờ trẫm đi.” Long Huyền nói với mọi người trong phòng.
“Thần tuân chỉ.” La Duy và mọi người trăm miệng một lời, rồi cùng chờ Long Huyền ở đây.
Long Huyền ngồi trên kiệu vội vã đến điện Hưởng Niên.
La Khải lúc này đứng cạnh La Duy, khẽ nói: “Hình như có gì kỳ lạ, sao cung nữ kia lại sợ đến thế?”
“Chúng ta bớt quan tâm đến chuyện của hắn thì hơn.” La Duy liếc nhìn quần thần đang chụm đầu bàn tán: “Ngược lại đệ rất hiếu kỳ, hắn đã nói gì với đại ca, uy hϊế͙p͙ huynh sao?”
Quần thần thấy ánh mắt La Duy đảo qua, nhất thời im bặt, đều đứng yên chờ Long Huyền trở về.
“Không có gì.” La Khải cười nói với La Duy: “Hôm nay ngươi lỗ mãng quá, sao lại xông vào đây? Lỡ chọc giận bệ hạ thì làm sao bây giờ?”
La Duy tựa trên lan can, nhìn La Khải toét miệng cười.
“Thái Hậu chết, ngươi còn cười?” La Khải vội che La Duy khỏi tầm mắt quần thần: “Ngươi nghĩ ngươi vẫn đang nhϊế͙p͙ chính?”
La Duy thu lại nụ cười, y thấy La Khải lo lắng quả là thừa, nhưng sự quan tâm đến từ huynh trưởng vẫn khiến La Duy vui sướng. Nay chiến sự bắt đầu, hai vị huynh trưởng nắm binh quyền, đủ để cho Long Huyền kiêng kị. Chỉ cần hai vị huynh trưởng không bị Long Huyền làm hại, thì y chẳng có chỗ nào phải sợ Long Huyền.
Tín vương trong lòng bất an, vài lần định nói gì đó với La Duy, nhưng thấy La Duy và La Khải đang nhỏ to nói chuyện, Tín vương không dám xen vào, huống chi chuyện hắn muốn nói liên quan đến bí mật hoàng thất, La Khải không thể nghe được.
Khi Long Huyền chạy tới điện Hưởng Niên, cửa cung đã treo đầy vải trắng, thế nhưng chẳng nghe thấy tiếng khóc nào, vẫn hệt như tối qua khi Long Huyền đến, tựa một cung điện không người. Dù sao người ở bên trong cũng là mẫu thân mình, Long Huyền vẫn xuống kiệu bước vào điện Hưởng Niên.
Vài cung nữ thái giám quỳ gối bên ngoài phòng Liễu thị Thái Hậu, đến tận khi Long Huyền bước vào, những người này mới phát ra tiếng khóc.
Không phải khóc thật lòng, chỉ là diễn cho hắn xem thôi, điều này càng khiến Long Huyền thấy phiền lòng. Thế nhưng hắn không lên tiếng, chỉ đẩy cửa bước vào trong.
Liễu thị Thái Hậu vẫn ngủ trên cái giường đó, các cung nữ đã dùng một chiếc chăn gấm che kín Liễu thị Thái Hậu từ đầu đến chân. Lúc này đây, cho dù Long Huyền có gọi thế nào thì Liễu thị Thái Hậu cũng không đáp lại.
Long Huyền dừng lại bên giường trong giây lát, mới kéo chiếc chăn kia xuống. Khuôn mặt Liễu thị Thái Hậu sạch sẽ, hai mắt trợn lên, đầu lưỡi còn thè ra bên ngoài. Tay Long Huyền run rẩy, thế nhưng vẫn kéo chăn xuống một chút nữa. Một vết hằn dây thừng đã hóa xanh đen quấn quanh cổ Liễu thị Thái Hậu. Long Huyền khẽ buông tay, gấm vóc trong tay trượt xuống, hắn không cần nhìn thêm, cũng không cần gọi thái y, chỉ hỏi cung nữ kỹ hơn, đùng là mẫu thân hắn đã treo cổ tự sát trong phòng.
Long Huyền ngồi cạnh Liễu thị Thái Hậu, nhìn thi thể mẫu thân, không hiểu trong lòng là bi hay là hỉ. Hắn muốn vuốt mắt Liễu thị Thái Hậu, muốn đẩy đầu lưỡi kia vào trong miệng, thế nhưng thi thể đã sớm cứng đơ, đầu lưỡi lúc sống rất mềm mại mà giờ đã cứng như sắt thép, Long Huyền cố gắng hồi lâu cũng chẳng thể đẩy đầu lưới trở về. “Tự sát?” Cuối cùng Long Huyền cũng buông tay: “Thì ra người quả thực rất hận trẫm, muốn khiến trẫm trở thành kẻ bất hiếu. Cũng không đúng, trẫm vốn là một kẻ bất hiếu mà, nhưng nương à… người đi rồi, liệu bên trẫm còn lại ai đây?”
Gương mặt Liễu thị Thái Hậu dữ tợn, không nhìn ra vẻ tao nhã năm xưa.
Long Huyền ngồi bên Liễu thị, ngẫm nghĩ, trong trí nhớ lại hiện lên bóng dáng Long Tường, chỉ là rất nhiều chuyện Long Huyền không thể nhớ ra. Bọn họ một nhà ba người, vốn là rất ít khi có cơ hội đoàn viên. Cuối cùng, Long Huyền phát hiện, chuyện hắn nhớ nhất về mẫu thân, chính là cuộc đối thoại đêm qua.
Y vĩnh viễn sẽ không yêu ngươi
, những lời này là lời cuối mà mẫu thân để lại cho hắn.
Long Huyền ngồi thật lâu trong gian phòng với mẫu thân, Tín vương chờ ở điện Trường Minh không chờ nổi nên tìm đến.
“Bệ hạ, thần Long Di cầu kiến… bệ hạ?” Tín vương đứng ngoài cửa gọi vài lần.
Long Huyền nghe tiếng Tín vương gọi, lại nhìn người thắt cổ mà chết, khuôn mặt bà ta trở nên dữ tợn.
“Bệ hạ?!” Tín vương gõ cửa.
Long Huyền đắp chăn che mặt cho Liễu thị Thái Hậu, lẩm bẩm: “Người tự sát không được vào hoàng lăng, người chọn con đường này, nguyên nhân duy nhất là bởi không muốn gặp lại phụ hoàng sao? Kỳ thật phụ hoàng vốn không ở hoàng lăng, bây giờ con mới nói điều này với người, có phải đã quá muộn hay không?”
“Bệ hạ! Thần Long Di cầu kiến!” Ngoài cửa, giọng Tín vương càng trở nên vội vã.
“Vào đi.” Long Huyền lên tiếng.
Long Huyền chưa nói xong, Tín vương đã đẩy cửa bước vào, thấy Long Huyền không sao, hắn mới thở dài nhẹ nhõm, lập tức nhìn về phía thi thể Liễu thị Thái Hậu trên giường.
“Hoàng thúc.” Long Huyền gọi Tín vương.
“Thần khấu kiến bệ hạ.” Tín vương vội hành lễ với Long Huyền.
Long Huyền khoát tay: “Hoàng thúc bình thân.”
Tín vương đứng dậy, lúc này hắn cách Long Huyền gần thêm một chút, cẩn thận quan sát Long Huyền, thấy thần sắc Long Huyền vẫn bình thường, không thấy bi thương, chỉ là khóe mắt có chút đỏ lên.
“Hoàng thúc.” Long Huyền nhìn Tín vương nói: “Khi mẫu phi còn sống từng có di ngôn, bà luyến tiếc trẫm và Dụ vương, cho nên khi bà chết đi, hy vọng có thể chôn cất ở một nơi không nhìn thấy huynh đệ trẫm.”
“Bệ hạ định chôn Thái Hậu nương nương ở nơi nào?” Tín vương lập tức hỏi, hình như ý của Long Huyền là không muốn đưa Liễu thị vào hoàng lăng?
“Tạm chôn xuống đất, trẫm sẽ cân nhắc sau.” Long Huyền nói: “Chờ trẫm làm xong đại sự sẽ cùng chôn theo bà.”