Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 453: Long Huyền không thể giam giữ đệ cả đời

Tín vương không thể nhìn mặt Liễu thị Thái Hậu lần cuối, bị Long Huyền gọi vào nhà, thế nhưng phát hiện mấy cung nữ liệm xác cho Liễu thị Thái Hậu dưới sự dặn dò của Long Huyền đã biến mất, đêm nay không một ai nhìn thấy các nàng. Thâm cung đại nội, thiếu mất vài cung nữ là chuyện rất bình thường, ai cũng bận rộn lo cho tang lễ của Thái Hoàng Thái Hậu và Liễu thị Thái Hậu, lại cả đại tang của Dụ vương Long Tường, chẳng ai buồn quan tâm đến một vài cung nữ mất tích.


La Duy dâng tấu xin Long Huyền để La Khải về Vân Quan, Long Huyền chuẩn tấu, nhân tiện nói với La Duy rằng hắn định phái Vệ Lam đến đóng quân ở Đông Thương.
La Duy nói: “Đông Thương? Xa quá.”


“Hắn là tướng quân, không thông qua chiến công, thì dù ta có ban cho hắn nhiều tước vị, Vệ Lam cũng không thể thu phục lòng dân, ta chỉ suy nghĩ vì hắn thôi.”
La Duy liếc nhìn Long Huyền: “Được, ta tin vào bản lĩnh của Vệ Lam, hắn sẽ không làm ngươi thất vọng.”


Long Huyền tới trước mặt La Duy: “Ta từng nói sẽ cho Vệ Lam vinh hoa phú quý, ta không nuốt lời đâu.”
“Ừ.” La Duy nhìn Long Huyền cười, đạm như nước: “Bệ hạ hẳn là còn có quốc sự cần xử lý, ta không quấy rầy bệ hạ nữa.”
Thấy La Duy muốn đi, Long Huyền gọi y lại: “La Duy.”


La Duy dừng bước, xoay người lại hỏi: “Ngài còn có chuyện gì cần dặn dò?”
“Ngươi…” Long Huyền gọi La Duy lại nhưng không biết phải nói với y cái gì, cuối cùng nói: “Ngươi về nghỉ ngơi trước đi, ta… tối nay ta sẽ đến Y Cẩm viên thăm ngươi.”


La Duy khom người trước Long Huyền: “Bệ hạ, đại ca thần sắp về Vân Quan, đêm nay thần muốn tiễn huynh ấy.”
Như vậy tức là không muốn mình đến, Long Huyền gật đầu: “Ta biết rồi, ngươi đi đi.”
La Duy xoay người ra ngoài, bước chân tuy hơi lảo đảo nhưng lại rất nhanh.


La Duy đi rồi, Long Huyền liền viết chiếu phế hậu, Thường thị bị biếm làm Lĩnh phi, dọn đến cung Đông Phật đã sớm bị cỏ dại chôn vùi.


Chiếu phế hậu ban xuống, trong triều chẳng ai kinh ngạc. Thường Lăng phản quốc, nếu không phải Bình Chương đế xuất chinh bên ngoài, thì Thường thị cũng không thể giữ cái danh hoàng hậu lâu như vậy.


Hôm nay La Duy không làm tiệc rượu chia tay La Khải, lúc này y chỉ sợ đột nhiên xảy ra biến cố, khi La Khải đến Y Cẩm viên, y liền đưa quà tặng Diệp Tú và La Sương cho La Khải, sau đó giục La Khải mau chóng rời kinh.


La Khải không cảm thấy Long Huyền có ý muốn giết hắn, nhưng nhìn dáng vẻ bất an của La Duy, hắn vẫn hỏi: “Tiểu Duy, ngươi không định rời cung sao?”


La Duy bị câu hỏi của La Khải làm cho sửng sốt: “Có chứ ạ, thế nhưng bây giờ đệ chưa đi được, không có sự đồng ý của Long Huyền thì đệ không đi được đâu.”
La Khải nói: “Nếu ta dùng Vân Quan thiết kỵ và cả chiến công lần này đánh đổi?”


Một câu ngắn ngủi của La Khải khiến La Duy phải suy nghĩ hồi lâu, sau đó nhảy dựng lên khỏi ghế: “Huynh muốn trả lại binh quyền?” Y hỏi La Khải: “Huynh đã nói chuyện này với Long Huyền rồi?”
La Khải đáp: “Hôm Liễu thị Thái Hậu qua đời, ta đã nói qua việc này với bệ hạ.”


“Hắn cho phép chứ?” La Duy vội vàng hỏi.
La Khải lắc đầu: “Không, hắn không cho phép ngươi rời cung.”
La Duy thở hắt ra, nói với La Khải: “Đại ca thật hồ đồ!”
La Khải lại hỏi: “Sao ta lại hồ đồ?”


“Ngày ấy đệ và Lam đã chạy tới tận Tuyên Châu, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn bắt trở về.” La Duy nói: “Cho dù lần này Long Huyền có đồng ý thỉnh cầu của đại ca để đệ rời cung, thì khi đại ca không còn binh quyền nữa, hắn vẫn có thể dễ dàng bắt đệ về, đại ca tưởng rằng Long Huyền là người biết giữ lời hứa sao?”


Lúc này La Khải mới hơi run sợ: “Hắn đã là vua của một nước rồi mà.”
“Vua của một nước…” La Duy cười nhạo: “Vua của một nước cũng là người, là vua của một nước rồi thì hắn không còn là Long Huyền nữa hay sao?”


La Khải đấm mạnh lên bàn: “Nói như vậy, chẳng lẽ cả đời này ngươi cũng không thể rời cung? Hắn định giam ngươi cả đời à?!”
La Duy bỗng cười, nụ cười tươi rói khiến La Khải sợ hãi.


“Tiểu Duy.” La Khải cũng đứng dậy, sốt ruột nhìn La Duy nói: “Ngươi làm sao vậy? Nếu ngươi có cách gì thì cứ nói với đại ca, mặc kệ là cách gì, đại ca nhất định sẽ nghe ngươi.”


La Duy cười lắc lắc tay: “Không cần, Long Huyền không thể giam đệ cả đời được, đại ca trở lại Vân Quan rồi, hãy sống những ngày hạnh phúc bên đại tẩu, tốt nhất là lại cho đệ thêm vài đứa cháu, như thế là đệ vui rồi.”


“Sao ngươi…” La Khải chẳng còn cách nào với La Duy, rõ ràng đang nói chuyện rời cung, tự dung lại lạc đề sang chuyện hắn và Diệp Tú.
“Đệ ắt có cách.” La Duy cười vỗ vai La Khải: “Đại ca đừng bận tâm.”
“Cách gì?” La Khải nói: “Ngươi nói ta nghe một chút xem.”


La Duy cười càng tươi hơn: “Bây giờ chưa phải lúc nói, đại ca cứ tin đệ, đệ sẽ không để Long Huyền giam giữ đệ cả đời đâu.”
“Vậy ngươi…”
“Được rồi, không nói nữa.” La Duy kéo La Khải: “Đệ đến điện Trường Minh chào từ biệt Long Huyền cùng huynh.”


La Khải nói: “Ta đi chào từ biệt, ngươi cũng muốn đi cùng?”
“Đệ không vào, chỉ đứng ngoài chờ thôi.” La Duy nói rồi lôi La Khải ra ngoài: “Lát nữa đệ sẽ tiễn đại ca ra khỏi cung.”
Triệu Phúc mang theo mấy tiểu thái giám cầm quà của La Duy gửi tặng La Khải, đi theo hai người.


La Khải và La Duy đến điện Trường Minh chào từ biệt Long Huyền.


La Duy rõ ràng nói đêm nay tiễn La Khải, hiện tại La Khải lại đến chào từ biệt mình, chuyện này nếu làm rõ ra thì chính là khi quân, nhưng Long Huyền cũng chỉ nói với La Khải mấy câu, La Khải về Vân Quan rồi hãy huấn luyện quân đội, chú ý đến Bắc Yến và Tư Mã Thanh Sa, hắn ban cho La Khải không ít tiền bạc châu báu rồi để La Khải đi.


“Thần khẩn cầu bệ hạ bảo trọng long thể.” Khi La Khải ra khỏi điện, vẫn theo quy củ hành lễ quân thần với Long Huyền, xin Long Huyền bảo trọng long thể.


“Ừ.” Long Huyền chỉ cười nhẹ, lời La Khải nói có mấy phần thật tâm, hắn đều biết hết. Người này chỉ lo lắng cho La Duy, có khi còn mong hắn chết sớm ấy chứ: “Thế Nghi cũng phải bảo trọng, trẫm chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.”


“Thần đa tạ bệ hạ.” La Khải lại bái Long Huyền một bái, rồi rời khỏi điện Trường Minh.
La Duy nhìn La Khải ra khỏi diện Trường Minh, khuôn mặt âm trầm lúc này mới có ý cười, gọi La Khải thật to: “Đại ca.”
“Ừ.” La Khải đến gần La Duy: “Đi thôi.”


Huynh đệ hai người một trước một sau bước trên con đường dẫn ra khỏi hoàng cung.
“Tiểu Duy, ngươi đừng gạt ta đấy!” Khi sắp ra khỏi cửa cung, La Khải vẫn cố hỏi La Duy: “Ngươi thật sự có cách?”


“Đệ đã lừa gạt đại ca bao giờ chưa?” La Duy lập tức cười nói: “Đại ca, sau này chúng ta sẽ gặp lại.”
La Khải ra khỏi cửa cung, đến khi quay người lại, La Duy đã không còn đứng ở nơi đó.
“La soái.” Ngoài cung, hầu cận thấy La Khải liền chạy lên đón.


La Khải phi thân lên ngựa: “Chúng ta về Vân Quan.”