Trách lầm Long Huyền nhưng mặt La Duy vẫn lạnh te, không cần độc dược thì người này cũng có thể dùng cách khác để đối phó với đại ca. La Duy quay đầu nhìn La Khải, thầm tính toán, y không thể để La Khải ở lại thượng đô quá lâu, tốt nhất là giúp La Khải mau về Vân Quan một chút. Chỉ khi La Khải về tới Vân Quan y mới có thể an tâm, ít nhất ở Vân Quan thì Long Huyền mới không thể hại La Khải dễ dàng.
La Khải nhìn La Duy lắc đầu, La Duy vừa làm như vậy đối với Long Huyền, khiến La Khải cũng sinh ra ảo giác, dường như tiểu đệ hắn mới là kẻ đi bắt nạt người ta.
“Ngươi không nói gì với trẫm ư?” Long Huyền hỏi La Duy nói.
Đúng lúc này Phúc Lai ở bên ngoài cao giọng: “Bệ hạ!”
Giọng nói lanh lảnh mang theo nức nở, khiến cả ba người trong phòng đều thấy chói tai.
“Vào đi.” Long Huyền lên tiếng, để Phúc Lai phải phát ra âm thanh này, hẳn là đã có chuyện gì đó xảy ra, Long Huyền không khỏi phiền lòng.
Phúc Lai chạy vào, lập tức quỳ rạp xuống.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Long Huyền hỏi.
“Thái Hậu nương nương…” Phúc Lai khóc nấc lên, bẩm với Long Huyền: “Thái Hậu nương nương hoăng
(qua đời)
rồi!”
La Duy vội hỏi: “Ngươi nói rõ hơn xem, là Thái Hậu nương nương cung nào hoăng?”
Phúc Lai nói: “Là… là Thái Hậu nương nương điện Hưởng Niên.”
La Duy xoay người về phía Phúc Lai, Liễu thị kia chết rồi? Điều đó là không thể! La Duy nhớ rõ một tháng trước thái y còn nói với y, rằng nữ nhân này chỉ không khỏe một chút, tinh thần không được tốt, sao một người không bị bệnh nặng lại chết đột ngột thế này?“Thái y nói như thế nào?” La Duy dường như đã quên Long Huyền đang ở phía sau mình, hỏi Phúc Lai: “Thái Hậu nương nương vì sao mà chết?”
Trán Phúc Lai dán trên mặt đất: “Nô tài không biết, mong bệ hạ di giá điện Hưởng Niên.”
“Người ở điện Hưởng Niên đều là người chết cả à?” La Duy khó có thể tin được chuyện này: “Ngay cả chuyện vì sao Thái Hậu nương nương mất mà cũng không ai biết?”
Phúc Lai quỳ gối, đầu cũng không dám ngẩng.
La Duy muốn quay đầu nhìn xem Long Huyền định nói ra sao, nhưng chưa kịp quay lại đã nghe đại ca La Khải kêu lên sợ hãi: “Bệ hạ!”
La Duy vội xoay người lại, tất nhiên động tác của y không nhanh bằng La Khải, đến khi La Duy quay đầu, đã thấy Long Huyền ngã nhào xuống, được La Khải đỡ. La Duy sửng sốt, nhất thời không biết nên làm gì.
“Thái y, mau gọi thái y!” La Khải hét: “Bệ hạ ngất rồi.”
Vốn quen thấy vẻ cường thế của Long Huyền, lúc này La Duy nhìn Long Huyền được La Khải dìu lên long tháp, bộ dáng hôn mê bất tỉnh ấy thật khiến La Duy hoài nghi, người này là Long Huyền thật sao?
“Tiểu Duy!” La Khải thấy La Duy đứng bất động, vội gọi La Duy một tiếng.
“Truyền thái y!” La Duy thế này mới phục hồi tinh thần, ra lệnh cho Phúc Lai.
Phúc Lai cuống quít đứng lên, xông ra ngoài, vừa chạy vừa cao giọng gọi thái y.
La Duy đi tới cạnh giường Long Huyền, hỏi La Khải: “Hắn thế nào rồi? Sao đột nhiên lại như vậy?”
La Khải nói: “Có thể là do nghe được tin Thái Hậu nương nương mất, không chịu đựng nổi.”
La Duy nhìn Long Huyền đang chìm trong hôn mê, khuôn mặt mỏi mệt mà tái nhợt khiến La Duy khẽ nhíu mày, thế nhưng vẫn lạnh nhạt nói: “Hắn cũng có chuyện không chịu đựng nổi cơ à?”
La Khải không đáp lời, chỉ giúp Long Huyền đắp lại chăn.
Lúc này các thái y cũng chạy vào cùng Phúc Lai.
Thái y đứng đầu nhìn thấy La Duy, vội vàng hành lễ rồi hỏi: “Vương gia, bệ hạ sao thế ạ?”
“Bệ hạ ngất đi thôi.” La Duy nói: “Các ngươi mau xem bệnh.”
Thái y vội lần lượt bắt mạch cho Long Huyền.
La Duy tới trước mặt Phúc Lai: “Ngươi hãy gọi Tín vương gia vào.”
“Nô tài tuân lệnh.” Phúc Lai vội chạy ra ngoài, lúc này Tín vương đang ở trước điện Trường Minh chờ gặp vua, nên gã không cần ra khỏi cung tìm người.
Các thái y biết tình trạng của Long Huyền, vẻ sốt ruột hiện rõ trên khuôn mặt.
“Thế nào?” La Duy đứng phía sau hỏi.
Thái y đứng đầu vội bẩm lại với La Duy: “Hồi bẩm vương gia, bệ hạ chỉ là nhất thời tức giận, nghỉ một lát sẽ không có việc gì.”
Không phải bi thương quá độ, mà là tức giận ư? La Duy nhìn Long Huyền tò mò, Liễu thị kia đã sớm không nên tồn tại, thế nhưng người này sẽ không giết cả mẫu thân mình đấy chứ?
Lúc bấy giờ Tín vương bước nhanh đến, người chưa vào đến nơi đã lớn tiếng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Bệ hạ làm sao?!”
Người tỏng phòng đều nhìn La Duy.
“Vân Khởi, đã xảy ra chuyện gì?” Tín vương lập tức hỏi La Duy.
La Duy nói: “Hoàng thúc, vừa rồi người ở điện Hưởng Niên báo lại, Liễu thị Thái Hậu nương nương hoăng, bệ hạ vì bi thương quá độ mà ngất đi.”
Thái y vừa bẩm báo với La Duy co rụt cổ, vừa rồi là lão nói sai, chết chắc rồi.
“Quá buồn hay quá tức giận kỳ thật không khác nhau.” Lúc này La Duy lại hảo tâm trấn an thái y: “Ngươi đừng nghĩ quá nhiều.”
“Hạ quan đa tạ vương gia.” Thái y này vội cảm tạ La Duy.
Tín vương không hiểu họ đang nói cái gì, trong đầu hắn chỉ rối tinh rối mù, Liễu thị chết rồi, ngày hôm qua Long Huyền vừa mới tới thăm bà ta, vậy mà nữ nhân này đã chết ngay?!
Một thái y lúc này mới châm lên huyệt nhân trung
(chỗ giữa mũi và môi trên)
của Long Huyền.
Một lát sau, Long Huyền mở mắt tỉnh lại.
“Bệ hạ.” Tín vương bước nhanh tới trước long tháp, khom người hỏi: “Bây giờ ngài cảm thấy thế nào?”
Long Huyền mới từ trong hôn mê tỉnh lại, nhìn Tín vương đột ngột xuất hiện nên chưa kịp phản ứng.
“Bệ hạ?” Tín vương thấy Long Huyền không để ý tới hắn, lại gọi Long Huyền một tiếng.
Lúc này La Duy mới bước lên, đứng sau Tín vương, nói với Long Huyền: “Bệ hạ vừa bi thương quá độ mà ngất đi, bệ hạ, bây giờ ngài đã thấy khá hơn chưa?”
Bi thương quá độ? Long Huyền muốn hỏi vì cái gì mà ta bi thương quá độ? Nghĩ một lúc, Long Huyền mới nhớ mẫu thân hắn đã qua đời.
Tín vương thấy khuôn mặt Long Huyền vừa có chút huyết sắc lại lập tức tái nhợt, vội nói: “Thái Hậu nương nương và tiên hoàng đoàn tụ, thần mong bệ hạ nén bi thương.”
Lời Tín vương khiến Long Huyền và La Duy đều cảm giác đây là một trò cười, Hưng Võ đế sẽ vui khi gặp nữ nhân mà ngài chán ghét từ khi còn sống sao? “Người báo tang đâu?” Long Huyền mở miệng nói: “Gọi vào, trẫm có chuyện muốn hỏi.”
Phúc Lai lại chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã đưa một cung nữ rụt rè vào đây.
Long Huyền để thái y đỡ, ngồi trên long tháp, không thèm liếc nhìn cung nữ kia một cái nào: “Thái Hậu nương nương hoăng lúc nào?”
Cung nữ lí nhí: “Thái Hậu nương nương luôn ngủ đến sau giờ ngọ mới tỉnh, nhưng hôm nay đã qua buổi trưa mà Thái Hậu nương nương còn chưa dậy, cho nên…”
“Trẫm hỏi là khi nào?!” Long Huyền không kiên nhẫn.
“Bệ hạ tha mạng!” Cung nữ bị tiếng rống của Long Huyền dọa sợ, dập đầu lia lịa xin tha.