Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 450: Ngươi tin như vậy sao?

Khi La Khải vào phòng ngủ Long Huyền, các thái y đã lui ra ngoài, nhìn thấy các thái y đều tỏ vẻ như may mắn thoát chết, La Khải liền biết hôm nay Long Huyền lại nổi giận rồi.
“Thế Nghi.” Long Huyền lúc này ngồi trên giường, nhìn thấy La Khải tiến vào liền nói: “Ngươi lại gần đây.”


“Thần…” La Khải hành lễ với Long Huyền.
“Miễn lễ đi.” Long Huyền phất tay để La Khải miễn lễ: “Sao ngươi không vào triều với La Duy?”
La Khải vẫn quỳ gối trên mặt đất: “Thần có chuyện muốn tâu với bệ hạ.”
Long Huyền hỏi: “Chuyện gì?”
La Khải nói: “Thần muốn từ quan.”


“Cái gì?” Long Huyền sửng sốt: “Lần này ngươi lập công lớn, trẫm vẫn chưa ban thưởng cho ngươi, sao ngươi lại nói muốn từ quan?”
La Khải lập tức liền hỏi lại Long Huyền: “Bệ hạ thật sự sẽ ban thưởng cho chiến công của vi thần?”


Long Huyền đáp: “Tất nhiên phải thưởng rồi, trẫm là người không chịu ban thưởng cho công lao của thuộc hạ hay sao?”


La Khải đột nhiên trịnh trọng khấu đầu trước Long Huyền: “Thần không cần công danh lợi lộc, những thứ đó thần đều đã có rồi, thần muốn dùng chiến công đổi lấy sự tự do của Vân Khởi, mong bệ hạ thành toàn.”


Long Huyền nghe La Khải nói, hắn phẫn hận, hắn bi ai, vì sao ai cũng muốn hắn buông tay, hắn chỉ muốn đối xử với La Duy thật tốt thôi mà, chẳng lẽ như vậy cũng không thể được?
“Thần xin bệ hạ thành toàn.” La Khải lại dập đầu.


“Thế Nghi.” Long Huyền khàn khàn nói với La Khải: “Hiện tại chiến sự mới bắt đầu, việc trong triều bừa bộn, trẫm không thể xa La Duy.”


La Khải tiếp lời: “Hôm qua thần ở cả đêm với Vân Khởi, sức khỏe nó kém hơn trước rất nhiều, thần nghĩ nó không thể tiếp tục chịu mệt nhọc. Bệ hạ có cả triều văn võ, thiếu Vân Khởi cũng sẽ không sao cả.”


“Mấy năm nay nếu không phải nhờ Vân Khởi…” Long Huyền nói: “Thì triều đình Đại Chu không biết sẽ ra sao, Thế Nghi, cả triều văn võ của trẫm cùng lắm cũng chỉ bằng một Vân Khởi mà thôi.”


“Vân Khởi mấy năm nay vì giang sơn của bệ hạ mà đã bị tiếng xấu vô số.” La Khải tuyệt không buông tha: “Bệ hạ còn muốn nó bị bêu danh gì nữa?”


“Vân Khởi, Vân Khởi!” Long Huyền rốt cuộc không thể áp chế nỗi giận dữ trong lòng, hắn đứng bật dậy, đứng trước mặt La Khải, tức giận nói: “La Thế Nghi, ngươi luôn miệng gọi y là Vân Khởi, ngươi thật sự nghĩ La Duy là đệ đệ ngươi à?!”


La Khải quỳ trên mặt đất: “Ngay cả đến bệ hạ cũng gọi nó là La Duy, Vân Khởi luôn luôn là tam đệ của thần, chưa từng thay đổi.”


“Trẫm…” Long Huyền nghẹn một chút, muốn nhấc chân đạp La Khải, nhưng chợt nhớ đây là đại huynh trưởng của La Duy, nên chỉ nói: “Chiến công của ngươi, trẫm đương nhiên sẽ thưởng, nhưng trẫm không đồng ý thỉnh cầu của ngươi, trẫm sẽ không để La Duy rời cung.”


“Bệ hạ và Vân Khởi là huynh đệ khác mẹ.” La Khải nói: “Rốt cuộc bệ hạ muốn để Vân Khởi phải chịu bao nhiêu tiếng xấu?”
“Ngươi và La Duy không phải cũng là huynh đệ tình thâm sao?” Đầu óc Long Huyền bắt đầu ong ong: “Ngươi bảo vệ y như thế, rốt cuộc ngươi ôm tâm tư gì với La Duy?!”


La Khải không ngờ Long Huyền đổi trắng thay đen đến mức này, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Long Huyền, vẻ mặt từ kinh ngạc chuyển thành phẫn nộ.
“Sao?” Long Huyền vẫn tức giận hỏi La Khải: “Trẫm nói trúng tim đen rồi à? Ngươi còn dám trừng trẫm như vậy?!”


La Khải đang định đáp lại Long Huyền, thì chợt nghe tiếng người ồn ào bên ngoài phòng ngủ hắn. Khi hai người còn đang tự hỏi ai đang ở bên ngoài, sao lại dám làm ầm ĩ, thì cánh cửa bị đạp ra, La Duy cơ hồ chạy vọt vào.


“Đại ca?!” La Duy gạt Phúc Lai đang kéo y lại, một khắc dùng vai phá cửa kia, y thấy La Khải không tổn hại gì, thần kinh căng thẳng mới thoải mái hơn một chút.
“Vân Khởi?” La Khải quỳ trên mặt đất không đứng dậy, nhìn La Duy chạy tới trước mặt mình, La Khải có chút khó hiểu hỏi La Duy: “Ngươi làm sao thế?”


La Duy nhìn La Khải từ đầu đến chân, xác định La Khải vô sự rồi mới đứng chặn trước La Khải, nhìn về phía Long Huyền: “Ngươi định làm gì đại ca ta?”
Long Huyền nói: “Ngươi nghĩ ta muốn hại đại ca ngươi?”


“Có cái gì không thể để người khác biết, mà ngươi phải đóng cửa nói riêng với đại ca ta?!” La Duy đề phòng nhìn Long Huyền: “Lần này đại ca ta lập công lớn, sao hả? Ngươi sợ công lao của huynh ấy quá chấn động à?”


“Không phải.” Cảm giác vô lực khiến Long Huyền không thể đối mặt với La Duy, thì ra trong lòng y, hắn là một kẻ chỉ biết hại người.
“Không phải?” La Duy nói: “Vậy ngươi định làm gì?”
“Ta nói ngươi có thể tin sao?” Long Huyền hỏi La Duy.


“Ngươi nói ra ta mới biết ta có thể tin hay không chứ!” La Duy nói: “Đại ca ta chỉ đến cáo lui, sao ngươi giữ huynh ấy lại mãi thế?” La Duy nhìn chung quanh, đột nhiên nhìn thấy nửa bát thuốc Long Huyền uống dở: “Đây là cái gì?!” Giọng La Duy nhiên cao lên, chỉ vào chén thuốc lớn tiếng hỏi Long Huyền.


Long Huyền trả lời: “Đây là thuốc của trẫm.” Rồi Long Huyền mới kịp phản ứng lại: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ hạ độc đại ca ngươi?”


La Duy mang theo quần thần đến điện Trường Minh, vừa đến nơi đã thấy Phúc Lai nói Long Huyền hiện đang nói chuyện riêng với La Khải. La Duy nhất thời hoảng sợ. Y luôn nghĩ, sau khi Long Huyền về triều sẽ đối phó với nhϊế͙p͙ chính thân vương như y thế nào. Y không thể nghĩ tốt cho Long Huyền, ý tưởng đầu tiên xuất hiện trong đầu y, là Long Huyền định xuống tay với đại ca, không kịp suy nghĩ, La Duy liền xông vào phòng ngủ Long Huyền.


“Ngươi nghĩ về trẫm như vậy?” Long Huyền nhìn vẻ mặt lạnh lùng của La Duy, thân mình lung lay, rồi lùi lại ngã ngồi trên giường.


“Không phải thì ngươi sợ cái gì?” La Duy thấy Long Huyền như vậy, càng thêm khẳng định nghi vấn của mình: “Đại ca ta vừa theo ngươi về triều, ngươi lại đối xử với người giúp mình giành lấy thiên hạ như thế? Bệ hạ.” La Duy tuyệt không lưu tình: “Ngài thật sự không sợ chúng thần cùng quẫn?”


“Tiểu… Tiểu Duy.” La Khải tuy rằng có thành kiến với Long Huyền, hơn nữa thành kiến rất sâu, nhưng lúc này cũng không nhìn được, kéo góc áo La Duy: “Bệ hạ có chuyện muốn nói riêng với ta thôi, ngươi đừng hiểu lầm.”


La Duy lại nói với La Khải: “Đại ca không có gì phải sợ, việc này truyền ra, đệ rất muốn xem người trong thiên hạ sẽ nói như thế nào về hắn!”
Long Huyền cầm lấy bát thuốc ở đầu giường, ngửa cổ uống cạn.
La Duy nhìn thấy Long Huyền như vậy, sửng sốt một chút, rồi vẻ mặt mới dịu đi.


“Như vậy ngươi tin chưa?” Long Huyền hỏi La Duy.