Tạ Ngữ đứng trên thành lầu cửa Nam, nhìn phản quân tấn công dưới thành, lúc trước chỉ đơn thuần là cố gắng để không khiến mình nôn ra, nhưng lát sau đã chẳng còn cảm giác gì, tựa như đã nhìn thấy quá nhiều người chết trước mắt, cho nên ngoài chết lặng cũng chỉ còn chết lặng. Lúc này Tạ Ngữ mới tin lời La Duy từng nói với hắn, chiến tranh chính là như vậy, nhìn mãi rồi cũng thành quen thôi.
Khi Trữ Phi đang dốc sức chiến đấu trên thành, chợt nghe tiếng binh sĩ hô lớn: “Thang! Chúng bắc thang!”
Trữ Phi vội chạy từ đầu trái sang đầu phải thành, khi y đến nơi thì tướng quân giữ cửa Nam đã cùng bộ hạ hợp lực hất thang của phản quân đặt trên lỗ châu mai, làm chúng ngã lăn quay dưới thành. Dưới thang, những phản quân vừa té ngã có kẻ bỏ mạng, có kẻ bị thương, tiếng kêu rên vang dội.
Thường Lăng thấy đến tận lúc này vẫn chưa có ai leo thang thành công thì vô cùng sốt ruột, gã vốn nghĩ trong cung nhiều nhất chỉ có quân giữ cổng thành, thêm mấy trăm thị vệ và năm Long kỵ vệ chỗ La Duy, mang theo binh mã đến tấn công hoàng cung là chuyện rất dễ dàng. Thường Lăng không ngờ Trữ Phi sẽ về triều, hơn nữa lại đang ở trong cung. Khi nhìn thấy Trữ Phi xuất hiện trên thành lầu, Thường Lăng liền biết, cung điện này không thể chiếm được dễ dàng. “Mau tiếp tục!” Thường Lăng lớn tiếng lệnh cho các bộ hạ: “Chúng ta đã không còn đường lui rồi! Các ngươi không vọt vào thì chỉ có con đường chết!”
“Tiểu tử Thường gia!” Triệu Hạc Niên chưa tới cửa Nam hoàng cung đã lớn tiếng quát Thường Lăng, cơn giận sôi trào, cao giọng lệnh cho binh mã mình vừa đưa đến: “Tiến lên!”
Thường Lăng nghe tiếng Triệu Hạc Niên, không thể phân biệt chủ nhân giọng nói này là ai, đến khi gã quay đầu, nhìn thấy người ngồi trên chiến mã đen huyền là Triệu Hạc Niên, Thường Lăng liền biết bản thân xong rồi.
“Tiểu tử Thường gia!” Triệu Hạc Niên giục ngựa chạy tới cạnh phản quân, tuy rằng ông đã già, nhưng vẫn thấy rõ Thường Lăng đang đứng lẫn trong đám người xa xa kia, chiến đao trong tay chỉ thẳng vào Thường Lăng: “Trước kia ta cứ nghĩ ngươi khá lắm, xem ra ta bị mù rồi! Tiểu tử Thường gia, đây là ngươi tự tìm đường chết, đừng trách ta độc ác!”
Khi Trữ Phi nhìn thấy Triệu Hạc Niên mang theo người ngựa đến, vội lớn tiếng ra lệnh: “Ngừng bắn tên!”
Tạ Ngữ mắt thấy Triệu đại tướng quân đối kháng với Thường Lăng, liền đến gần Trữ Phi, khẽ hỏi: “Ngươi không đưa xác chết ra ngoài à?”
Trữ Phi lắc đầu: “Thủ thành quan trọng hơn.”
Tạ Ngữ kinh ngạc nhìn Trữ Phi: “Ngươi sợ Thường Lăng có cơ hội vọt vào?”
“Nơi này là hoàng cung, chúng ta không thể tùy tiện.” Lúc này Trữ Phi mới có cơ hội thở dốc, đưa tay lau mồ hôi trên mặt, cười với Tạ Ngữ: “Ngươi đừng lo lắng, hoàng cung không có việc gì đâu, hay là ngươi cứ quay về nói với Vân Khởi một tiếng, bảo y đừng lo lắng quá.”
Lực chú ý của Tạ Ngữ dồn vào hai người đơn độc chiến đấu dưới thành: “Sao ngươi phải sợ La Vân Khởi lo lắng nhỉ, nó sẽ không lo lắng gì đâu.”
Trữ Phi nghe Tạ Ngữ gọi cả họ tên La Duy liền hỏi: “Ngươi làm sao thế? Giận y à?”
“Không dám.” Tạ Ngữ nghĩ đến chuyện từ hôm qua đến hôm nay, mình đã đấu khẩu với La Duy như thế nào, tức giận nói: “Bây giờ nó là nhϊế͙p͙ chính thân vương rồi, sau này chuyện gì ta cũng phải nghe nó.”
Trữ Phi vừa lấy cung tên từ tay binh sĩ vừa nói: “Minh Viễn, ngươi đừng nghĩ nhiều, Vân Khởi không ham muốn thiên hạ đâu. Huống chi Thế Nghi đại ca và Lam đều đang ở bãi Hoán Khê, Vân Khởi chỉ dốc lòng cứu họ, y chẳng nghĩ gì khác đâu.”
Tạ Ngữ bị Trữ Phi nói đến nỗi đỏ mặt, Trữ Phi cứ như vậy thẳng thắn vạch trần tâm tư của hắn, La Duy thật sự không màng thiên hạ sao? Trước kia là vậy, nhưng hiện tại… Tạ Ngữ quay đầu nhìn hoàng cung phía sau lưng, hiện tại ai dám cam đoan rằng một La Duy mất đi Vệ Lam sẽ không có tâm tư này chứ?
Trữ Phi thấy Triệu Hạc Niên và Thường Lăng dưới thành đã đánh nhau mười hiệp, hai người vẫn chẳng phân thắng bại, liền giương cung cài tên, nhắm ngay chỗ Triệu đại tướng quân đang giao chiến với Thường Lăng.
“Tướng quân cẩn thận!” Có hầu cận của Thường Lăng thấy hành động của Trữ Phi trên thành, vội lên tiếng nhắc nhở, không ngờ cử chỉ trung thành của hắn lúc này lại khiến Thường Lăng phân tâm.
Động tác của Thường Lăng trì hoãn trong giây lát, hơi quay đầu muốn nhìn về phía thành lâu.
Trữ Phi bắt được cơ hội này, nhẹ buông tay, một mũi tên lao vút đi tựa linh hồn.
Tạ Ngữ chỉ cảm thấy một cơn gió lướt qua gò má hắn, khiến má phải bỏng rát.
Giữa lưng Thường Lăng tê rần, lúc này đại đao của Triệu Hạc Niên cũng chém trúng xương bả vai trái của gã, một đao này dùng lực rất mạnh, dường như chém Thường Lăng ra làm đôi.
“Mở cửa thành, lao ra!” Trữ Phi thấy Thường Lăng bị bắt rồi, mới mệnh lệnh cho thủ hạ.
Phản quân cùng tấn công cửa nam với Thường Lăng dưới tình trạng chủ soái trọng thương, hai bên tấn công giáp lá cà, chúng cứ như một đám ô hợp, chết chóc, thương vong, có kẻ muốn chạy trốn, nhưng làm sao có thể trốn được, dần dần bị bắt giữ.
“Ngươi đến Y Cẩm viên báo cho Cẩm vương gia một tiếng.” Tạ Ngữ trên thành lâu túm bừa một giáo úy: “Nói cho vương gia, cửa Nam đã an toàn, Thường Lăng đã bị bắt, hỏi y còn có gì dặn dò hay không.”
Giáo úy bị Tạ Ngữ sai bảo vội chạy về phía Y Cẩm viên báo tin.
Tạ Ngữ nhìn giáo úy chạy xuống thành lâu, hắn chưa kịp quay lại đã nghe thấy tiếng cười bi trướng của Thường Lăng. Khi Tạ Ngữ quay đầu, chỉ kịp nhìn thấy nơi thi thể Thường Lăng ngã xuống là một mảng tuyết đỏ rực.
Thường Lăng cười lớn một tiếng, rồi dùng hết chút sức lực cuối cùng vung đao tự sát.
Lúc ấy Triệu Hạc Niên còn đang bàng hoàng, không ngăn lại kịp.
Trữ Phi tiến lên một bước, đến cạnh Thường Lăng, khi ấy y chỉ cần đưa tay ra là có thể ngăn chặn hành động tự sát của Thường Lăng, thế nhưng y do dự. Thường Lăng chết như vậy cũng là cách để bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng, nếu rơi vào tay La Duy, không biết La Duy sẽ làm nhục người này ra sao nữa. Trữ Phi không đành lòng, liền mặc kệ Thường Lăng tự sát.
Y Cẩm viên, La Duy đã an ủi La Tri Ý xong, đang cùng Vương thượng thư thảo luận chuyện phát binh cứu viện, nghe giáo úy Tạ Ngữ phái tới báo tin cửa Nam bình an vô sự, liền nói với Vương thượng thư: “Vương bá phụ đi chiêu tập chúng văn võ đến điện Kim Loan một chuyến đi ạ.”
Vương thượng thư hỏi: “Ngươi muốn để văn võ đại thần biết chuyện bệ hạ bại ở Bắc Yến?”
“Chuyện này sớm hay muộn cũng phải biết, cứ giấu mãi làm gì.” La Duy nói: “Mọi người cùng nghĩ cách sẽ hay hơn.”
Vương thượng thư gật đầu, vội vàng rời khỏi Y Cẩm viên, chiêu tập văn võ bá quan.
Vương thượng thư đi rồi, La Duy mới nói với giáo úy đến báo tin: “Ngươi về nói với Tạ đại nhân, bảo hắn mau phái người đi an ủi lòng dân, cứ nói Thường thị tạo phản, đã bị triều đình ngăn chặn, để mọi người đừng quá kinh hoàng.”