“Bắn tên!” Trữ Phi đứng dưới thành lâu lớn tiếng hạ lệnh.
Tạ Ngữ mắt thấy ánh kiếm lóng lánh như mưa, lớp bảo vệ cổng thành tiếp theo đổ xuống. Tạ Ngữ đã đọc trong sách cảnh máu lửa sa trường, nhưng chưa từng nhìn thấy, nay nhìn người sống đạp lên xác chết mà tiến lên, mảnh đất hoàng thành vốn sạch sẽ giờ máu chảy thành sông, mạng người trôi đi trong nháy mắt, Tạ Ngữ gần như nôn mửa trên tường thành.
“Minh Viễn, ngươi lui về phía sau đi.” Trữ Phi nghe tiếng Tạ Ngữ nôn khan mới đẩy hắn một cái: “Ngươi chưa từng nhìn thấy cảnh này, đừng nhìn nữa!”
Tạ Ngữ lui lại vài bước, hít sâu một hơi, rồi vẫn đứng bên lỗ châu mai, sau đó, hắn không hề lùi một bước nào nữa.
Trữ Phi rút kiếm nơi tay, thấy Tạ Ngữ vẫn đứng cạnh lỗ châu mai, liền chỉ đạo hai binh sĩ bảo vệ Tạ Ngữ, bản thân y vội vàng đốc chiến trên thành, không rảnh quan tâm Tạ Ngữ nữa.
Chiến sự ở cửa Nam hoàng cung khai hỏa, nhưng trong điện Duyên Niên của La Tri Ý lại không thể nghe được tiếng hét hò.
La Tri Ý ngồi ngay ngắn tại tại vị trí chủ nhân, cho dù là Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu bước vào, bà cũng không đứng dậy. La Tri Ý luôn yếu đuối giờ đây lại lộ ra khí phách của U Yến La gia, bà chỉ lạnh giọng hỏi Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu: “Bệ hạ có chỉ, mẫu hậu không thể tự tiện ra khỏi cung Đông Phật, sao không có chiếu chỉ người đã đi ra?”
“Lớn mật!” Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu mắng La Tri Ý.
“Nhi thần không biết mình lớn mật ở chỗ nào.” La Tri Ý nói: “Mẫu hậu không tuân hoàng mệnh, hình như người mới lớn mật hơn thì phải!”
“Ngươi đang giáo huấn ai gia?”
“Liễu thị.” La Tri Ý không nói với Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu nữa, chuyển hướng về phía Liễu thị Thái Hậu: “Là ngươi đi mời mẫu hậu sao? Ngươi có thánh chỉ của bệ hạ không?”
Lần đầu tiên bị La Tri Ý gọi là Liễu thị, Liễu thị Thái Hậu chỉ cảm thấy chói tai vô cùng: “Tỷ tỷ.” Bà ta nhìn La Tri Ý cười nhạt: “Hôm nay tỷ tỷ thật uy phong!”
“Các ngươi đứng đấy làm cái gì?” Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu nói với người xung quanh: “Để cho kẻ không biết đạo hiếu ấy ngồi yên sao?”
“Hôm nay ai gia cũng muốn nhìn xem, trog số các ngươi ai dám động vào ai gia!” La Tri Ý nói với mọi người trong điện: “Cứ nghĩ đi, xem sau khi bệ hạ trở về có tha cho các ngươi không!”
“Ai gia là mẹ đẻ của bệ hạ!” Liễu thị Thái Hậu lúc này mới nói: “La Tri Ý, ngươi thực sự cho rằng mình là mẫu hậu của nó à?”
“Ai gia hoàng hậu của tiên hoàng, tất nhiên là mẫu hậu của bệ hạ rồi.” La Tri Ý không chút khách khí: “Liễu thị, ngươi cho rằng ngươi là thứ gì chứ?”
Thượng Hỉ mang theo thái giám điện Duyên Niên vây quanh La Tri Ý, che chở cho chủ tử.
Liễu thị Thái Hậu nhìn xung quanh, đỡ Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu, nói: “Mẫu hậu đừng giận, chúng ta cứ xem xem ả có thể uy phong tới lúc nào.”
La Tri Ý nghe Liễu thị Thái Hậu nói vậy, không hề giận dữ, bà tin La Duy sẽ không bỏ mặc cô cô này.
Từng giây ì ạch qua đi, đêm tối biến thành bình minh, La Tri Ý cảm thấy mình đã đợi quá lâu rồi, ngay khi bà nghĩ mình không chờ nổi nữa, thì ngoài điện vang lên hàng loạt tiếng kêu.
Liễu thị Thái Hậu mặt lộ vẻ vui mừng, xem ra Thường Lăng đã thành công.“Các ngươi mau bắt tiện nhân kia cho ai gia!” Liễu thị Thái Hậu lúc này lệnh cho mọi người. Bà ta đã sớm muốn gọi La Tri Ý là tiện nhân, nay Thường Lăng thành công, bà ta chẳng cần bận tâm đến thân phận của nữ tử La thị này nữa, tiếng tiện nhân ấy, thỏa mãn bao năm tâm nguyện của Liễu thị Thái Hậu.
Bọn thái giám trong điện cũng xông vào.
Thượng Hỉ hiện tại không suy nghĩ gì hết, chỉ muốn bảo vệ La Tri Ý lao ra, chỉ cần đến được Y Cẩm viên thì họ sẽ an toàn.
La Tri Ý lạnh lùng nhìn Liễu thị Thái Hậu, nữ nhân thật đáng thương, trước kia cùng tranh giành tình cảm, thế nhưng tiên hoàng chẳng yêu ai trong số họ cả, hiện tại nữ nhân này lại định tranh cái gì đây? Long Tường chết, Long Huyền chỉ gọi bà ta là mẫu phi, nữ nhân này… La Tri Ý sờ trâm ngọc trong tay, đây là thứ Hưng Võ đế tặng bà đêm tân hôn, dùng thứ này chấm dứt cuộc đời, xem ra cũng không tồi nhỉ. La Tri Ý cúi đầu, khóe miệng mỉm cười, kỳ thật đời này bà cũng rất đáng thương, bởi vì bà không có cơ hội để yêu một người.
Long Thập Nhất cầm thanh đao dính máu vọt vào trong điện.
Các cung nữ nhát gan thấy vết máu trên người Long Thập Nhất, lập tức la hoảng lên, ban đầu là một người kêu, sau đó cả cung điện đều gào thét.
“Thái Hậu nương nương.” Long Thập Nhất gọi La Tri Ý, vừa giơ tay chém những kẻ chắn đường, vừa nói với La Tri Ý: “Nô tài Long Thập Nhất, phụng lệnh vương gia đón người đếnY Cẩm viên.”
“Hay lắm.” La Tri Ý đáp lời Long Thập Nhất, bàn tay cầm trâm ngọc buông lỏng ra.
Thái giám trong điện sao có thể là đối thủ của Long Thập Nhất, chỉ mất một lúc hắn đã đến bên cạnh: “Thái Hậu nương nương, cùng nô tài ra khỏi điện thôi.”
Thái giám đánh nhau với Thượng Hỉ bị Long Thập Nhất chém một nhát, thi thể tách làm đôi rơi xuống đất, Thượng Hỉ lướt quai theo Long Thập Nhất đến trước mặt La Tri Ý: “Nương nương, nô tài cõng người đi.”
“Chúng ta đi thôi.” Long Thập Nhất thúc giục.
Thượng Hỉ xoay người cõng La Tri Ý, nhìn các thi thể trong điện, nói với La Tri Ý: “Nương nương, nơi này ô uế, người nhắm mắt lại đi, đừng để mấy thứ này làm bẩn mắt người.”
La Tri Ý nghe lời nhắm mắt lại, thế nhưng mùi máu tươi vẫn xộc vào khoang mũi, La Tri Ý ghê tởm nói với Thượng Hỉ: “Chúng ta mau ra ngoài nào.”
Long Thập Nhất cũng nhìn thấy Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu, Liễu thị Thái Hậu, Thường thị hoàng hậu đang ôm chầm lấy nhau, chỉ cần hắn chém một đao là có thể làm xác ba người này gục trên mặt đất. Thế nhưng La Duy đã nói không được làm ba phụ nhân này bị thương. Long Thập Nhất xách đao đi trước Thượng Hỉ, khóe mắt lướt qua ba người này. Từ khi La Duy cứu hắn ra khỏi hoàng lăng, đối với Long Thập Nhất mà nói, chủ tử của hắn chỉ có mình La Duy. Vì La Duy, cho dù phải liều mạng với Bình Chương đế Long Huyền hắn cũng dám làm, huống chi là ba phụ nhân kia?
Cung nữ thái giám điện Duyên Niên cùng nhau tạo thành vòng tròn quanh La Tri Ý và Thượng Hỉ, che chở La Tri Ý ra khỏi điện.
Long Thập Nhất đưa La Tri Ý ra khỏi điện, Long Thập Tứ liền mang theo một đội thị vệ vọt vào.
Thường thị hoàng hậu nhìn đám người thân thể đầy vết máu, không chịu nổi mà ngất đi.
“Giết hết!” Long Thập Tứ nhẫn tâm hơn Long Thập Nhất, chỉ chỉ thái giám cung nữ trong điện rồi lệnh cho các thị vệ.
Bọn thị vệ khi vọt vào sân điện Duyên Niên cũng đã bắt đầu xuống tay giết người, chẳng cần nghe lệnh Long Thập Tứ cũng đã không chút do dự mà vung đao.
“Không được làm ba người Thái Hậu nương nương bị thương!” Long Thập Tứ nói thêm một câu, sợ đám người này sôi máu giết luôn cả ba phụ nhân kia.
Điện Duyên Niên, từ khi xây dựng đến nay chẳng hề dính máu, vậy mà hôm nay máu nhuộm đỏ tươi, tựa như một con quái vật khát máu, lúc này mới có thể thỏa mãn cơn khát.