Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 432: Gặp mặt quần thần

La Duy vừa mới nói chuyện với giáo úy này xong, thì Tạ Ngữ lại phái một giáo úy khác đến, báo cho La Duy tin tức mới nhất: Thường Lăng đã tự sát tại cửa Nam hoàng cung.


“Vậy cứ nói Thường Lăng đã bị triều đình tru sát.” Tin Thường Lăng đã chết khiến La Duy nhíu mày, sau đó lạnh giọng nói với giáo úy kia.
Hai giáo úy cùng chạy ra ngoài.
Lúc này La Duy mới lầm bầm: “Thường Lăng thế mà lại chết.”


Ngụy thái y mang thuốc đến cho La Duy: “Gã chết rồi, ngươi vẫn không vui vẻ à? Ngại rằng gã chết như thế quá thoải mái?”
“Ta không nghĩ như vậy.” La Duy nhận bát thuốc từ tay Ngụy thái y, uống cạn.


“Thường Lăng chết rồi, vậy hoàng hậu nương nương thì sao?” Ngụy thái y hỏi La Duy: “Có nên giữ lại thân muội
(em gái ruột)
của phản thần không?”
La Duy liếc nhìn Ngụy thái y: “Tức là theo ý ngươi, ta phải giết cả hoàng hậu?”


“Ta đã nhìn qua điện Duyên Niên.” Ngụy thái y khẽ nói với La Duy: “Đâu đâu cũng có xác chết, ba người kia đứng giữa đám thi thể, ngươi tính làm gì họ?”
“Đứng?”
“Chắc bây giờ ngồi xuống rồi, dù sao Thập Nhất và Thập Tứ cũng đang canh giữ ở đó.”


“Ba nữ nhân kia có khỏe không?” La Duy hỏi.
“Hoàng hậu ngất rồi.” Ngụy thái y nói: “Hai vị Thái Hậu thì không sao, dù sao cũng đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, dường như đang chờ ngươi đến đấy.”


“Vậy cứ để chúng chờ thêm một lát đi.” La Duy cười cười: “Hai nữ nhân này giết người không chớp mắt, cứ để chúng nhìn xác chết lâu một chút thì hơn.”
“Thế hoàng hậu thì sao?” Ngụy thái y vẫn nhìn chằm chằm La Duy hỏi.
La Duy hỏi lại: “Nữ nhân này có ơn với ngươi à?”


“Làm gì có.” Ngụy thái y nói: “Sao vương gia lại hỏi như vậy?”
“Nếu nàng ta không có ơn với ngươi, thì ngươi quan tâm đến nàng ta làm gì?”
Ngụy thái y suýt nữa thì sặc nước bọt: “Ta chỉ cảm thấy hoàng hậu không xấu, chứ không có ý gì khác!”


“Triệu Phúc.” La Duy phất tay ý bảo Ngụy thái y đi đi, rồi gọi Triệu Phúc ngoài cửa.
“Không phải, ta thật sự cảm thấy hoàng hậu không tồi.” Ngụy thái y lại không chịu đi.
“Chuyện của nàng ta, khi nào bệ hạ về sẽ định đoạt.” La Duy nói: “Chuyện phu thê họ, ta quản được à?”


“Vương gia.” Lúc này Triệu Phúc mới chạy vào, đứng trước mặt La Duy.
“Giúp ta thay quần áo.” La Duy đứng dậy: “Lát nữa theo ta đến điện Kim Loan.”
Triệu Phúc vội hỏi La Duy: “Vương gia có mặc quan phục không ạ?”


“Không cần, mặc sạch sẽ là được.” La Duy nói rồi lại nhìn Ngụy thái y: “Sao ngươi còn ở đây? Cũng muốn theo ta đến điện Kim Loan à?”
“Ta là thái y, đến điện Kim Loan làm gì?” Ngụy thái y nói: “Ta chờ ở đây thôi.”


“Ta sẽ không động vào hoàng hậu, ngươi đừng nghĩ nhiều.” La Duy thấy Ngụy thái y vẫn đừng im không nhúc nhích liền nói: “Hoàng hậu thật sự không có ơn gì với ngươi?”
Ngụy thái y nhìn Triệu Phúc, Triệu Phúc lắc đầu, Ngụy thái y sờ mũi mình rồi nói: “Ta không lo hoàng hậu, ta chỉ lo cho vương gia.”


La Duy lấy làm kỳ quái, nói: “Ngươi lo cho ta cái gì?”
“Ngài đối với đại điện hạ rất tốt.” Ngụy thái y nói: “Nếu đại điện hạ biết mẫu hậu và cữu cữu của nó bị vương gia hại, liệu đại điện hạ còn có thể đối xử với vương gia giống như bây giờ không?”


“Ngươi thật đúng là…” La Duy nhíu mày: “Ta không thích trẻ con, cho nên ngươi không cần lo lắng.” La Duy nói rồi quay về phòng ngủ thay quần áo.
Ngụy thái y vẫn đi theo sau La Duy: “Ngươi không thích trẻ con? Ta thấy ngươi đối xử với Ưu thiếu gia rất tốt mà!”


“Đó là cháu của ta.” La Duy nói: “Sao ta có thể không xót trẻ con nhà mình?”
Ngụy thái y không nhịn nữa: “Vương gia, trẻ con Long gia cũng là cháu của ngươi mà?”
La Duy dừng bước, quay đầu lạnh lùng nhìn Ngụy thái y: “Hôm nay ngươi nói hơi nhiều thì phải?”


Ngụy thái y tháy ánh mắt La Duy trở nên lạnh lùng, biết mình lỡ lời, lập tức ngậm miệng.
“Chúng ta đi.” La Duy nói với Triệu Phúc rồi ra ngoài trước.
Triệu Phúc nhìn Ngụy thái y tỏ vẻ thông cảm, rồi đi cùng La Duy.


Ngụy thái y đứng một mình trong thư phòng, lẩm bẩm: “Là do ta tốt bụng mà, chẳng lẽ không ai nghĩ đến chuyện sau này hay sao? Nếu thực sự động đến hoàng hậu, rồi sau này ngươi không nỡ bỏ rơi đại điện hạ thì phải làm sao?”
La Duy lúc này đã đi ra ngoài, không thể trả lời câu hỏi của Ngụy thái y.


Ngụy thái y đặt mông ngồi xuống ghế trong thư phòng, gãi gãi đầu, ông thật sự lo cho La Duy, trên đời không phải cái gì cũng nên gay gắt quá, La Duy hiện tại chẳng có vẻ gì là nghe theo ông cả. Ngụy thái y cảm thấy, dường như La Duy đang sống không có mục đích gì, cảm giác ấy khiến Ngụy thái y sợ hãi, nhưng lại chẳng có cách nào nói ra.


Điện Kim Loan, các văn võ đại thần rất nhanh đã đến đông đủ.
Chuyện Thường Lăng mang binh tấn công hoàng cung, nay ở thượng đô không ai không biết, không ai không bàn luận. Các đại thần khi nhận được thông báo đến điện Kim Loan, không ai dám chậm chạp, đều mau chóng chạy tới.


Triệu Hạc Niên mang binh canh giữ bên ngoài điện Kim Loan, mà thi thể Thường Lăng đang để dưới bậc thang đại điện. Các đại thần đi qua xác gã đều bất giác nhắm nghiền hai mắt.


Tạ Ngữ là người đầu tiên đứng giữa điện ở Kim Loan, chúng thần tiến vào sau, tất nhiên đều hỏi Tạ Ngữ đã xảy ra chuyện gì.


Tạ Ngữ chỉ lắc đầu không đáp. Trước khi hắn đến điện Kim Loan cũng chưa bàn bạc gì với La Duy, hắn không biết La Duy muốn nói gì với chúng thần. Để không xảy ra sai lầm, Tạ Ngữ dứt khoát câm miệng, hết thảy cứ chờ La Duy đến rồi nói sau.
La Duy cùng Trữ Phi bước vào đại điện.


Chúng thần vốn đang ầm ĩ bàn tán trong điện Kim Loan, sau khi nhìn thấy hai người đó thì lặng ngắt như tờ.
La Duy nhìn quần thần, nói với Trữ Phi bên cạnh: “Tử Chu, ngươi đọc chiếu thư của bệ hạ đi.”
Trữ Phi cúi người hành lễ với La Duy, đứng trên bậc ngọc, mở chiếu thư của Long Huyền, cao giọng đọc.


Trong chiếu thư của Long Huyền, chẳng những nói để La Duy nhϊế͙p͙ chính, phong La Duy là nhϊế͙p͙ chính Cẩm thân vương, mà còn thông báo với quần thần chuyện binh bại ở Bắc Yến.
Trữ Phi đọc xong chiếu thư này hồi lâu, cả đại diện không một ai lên tiếng.


“Tín hoàng thúc.” Cuối cùng vẫn là La Duy lên tiếng gọi Tín vương Long Di trước: “Người hãy tới xem đây có đúng là chiếu thư bệ hạ viết hay không.”


Tín vương nay chỉ là một hoàng thúc, quyền lực trong tay không lớn như hồi Hưng Võ triều, nhưng thân phận lại cao hơn không ít, nghe La Duy nói vậy, Tín vương gia tuyệt không khách khí.
Trữ Phi nghe theo ý La Duy, bước xuống bậc ngọc đưa chiếu thư của Long Huyền cho Tín vương xem.


“Là bệ hạ tự tay viết.” Tín vương không biết bút tích Long Huyền, nhưng chỉ liếc mắt đã thấy dấu ngọc tỷ đóng trên chiếu thư.
“Các ngươi còn có ai muốn nhìn tận mắt không?” Sau khi Tín vương lên tiếng xác nhận, La Duy mới hỏi quần thần trong đại điện.