Ra khỏi Vân Quan, qua ốc đảo hoang mạc, qua thành Ô Sương, rồi qua Thiên Thủy Nguyên, mới chân chính là đất Bắc Yến.
Tư Mã Thanh Sa lại phái một đội binh mã đến hộ vệ, chỉ là, như vậy cũng không thể ngăn lời mắng chửi của dân chúng Bắc Yến dành cho đoàn xe ngựa của La Duy. Quốc thù gia hận, chỉ qua một trận chiến Ô Sương – Thiên Thủy, Bắc Yến mất thành Ô Sương, đây là quốc thù, không biết có bao nhiêu quân nhân Bắc Yến chết dưới phiến hoang nguyên và chân tòa thành đen kịt ấy, người chết có họ hàng ruột thịt, đây chính là gia hận. La Duy trong mắt người Bắc Yến, chính là đầu sỏ, Bắc Yến chật kín người lửa giận bừng bừng chỉ chực chờ phát tiết.
Tôn Ly nghe những lời mắng chửi xung quanh, trong lòng gã dâng lên một loại khoái cảm được trả thù. Mà khi Tôn Ly quay đầu lại nhìn đoàn xe ngựa lặng im không tiếng động ấy, thì chút khoái cảm này đã rất nhanh biến mất vô tung vô ảnh. La Duy suốt dọc đường không hề lên tiếng, cứ như người này đột nhiên trở thành kẻ câm điếc vậy, chẳng phản ứng với bất cứ ô ngôn uế ngữ nào. Tôn Ly nhìn phản ứng của La Duy, thấy thật nản lòng. Cứ như đưa tay đấm vào một bịch bông, vật bị đánh chẳng làm sao, còn người đánh cũng không thấy thỏa mãn.
La Duy ngồi ở trong xe, cửa sổ xe đóng chặt, bên ngoài tiếng chửi rủa của người Bắc Yến vẫn vang lên không ngớt. La Duy chỉ chuyên tâm đọc sách dạy đánh cờ trong tay, suy nghĩ hồi lâu, mới đặt một quân cờ xuống.
Tiểu Tiểu ở một bên rốt cục phát khóc.
“Không chịu nổi?” La Duy nghe tiếng Tiểu Tiểu khóc, mới ngẩng đầu nói:“Coi như không nghe thấy gì là được.”
“Hai nước giao chiến là do các vị quân chủ…” Tiểu Tiểu lau nước mắt nức nở nói:“Chính bọn họ không có bản lĩnh đánh thắng trận, dựa vào cái gì mà mắng công tử chứ?!”
La Duy đưa khăn cho Tiểu Tiểu,“Lau đi, ngươi đọc sách không tồi, có thể nói ra hai nước giao chiến là do các vị quân chủ. Tiểu Tiểu, sau này ngươi phải đi thi Trạng Nguyên đấy.”
“Công tử!” Tiểu Tiểu dùng khăn lau lung tung lên mặt một hồi, mới dịch mông đến trước mặt La Duy, ngồi chồm hỗm nói:“Người không tức giận? Binh lính bên ngoài rõ ràng là cố ý, nếu bọn họ không cho phép, thì sao người dân Bắc Yến dám mắng chúng ta?!”
“Không bị đánh ta đã thấy may mắn lắm rồi.” La Duy lại bắt đầu xếp quân cờ.
Tiểu Tiểu nhìn những quân cờ đen trắng đầy bàn cờ, đột nhiên run giọng hỏi La Duy:“Công tử, đến tột cùng thì người Bắc Yến sẽ làm gì chúng ta? Sẽ…sẽ… đánh chúng ta à?”
“Có ta ở đây rồi.” La Duy thấy Tiểu Tiểu sợ hãi, chỉ có thể an ủi Tiểu Tiểu:“Đợi đến thành Hạ Phương, chúng ta sẽ có nơi ở của mình, ngươi chỉ cần ở bên trong, không có việc gì thì đừng ra ngoài, hệt như hồi ở tướng phủ, thì sẽ không có ai đánh ngươi cả.”
“Vậy công tử thì sao?” Tiểu Tiểu hỏi:“Cũng ở cùng chỗ với nô tài?”
“Được rồi.” La Duy vỗ đầu Tiểu Tiểu,“Ngươi thật đúng là lắm mối bận tâm, đã nói có ta ở đây rồi, các ngươi sẽ không phải chịu khổ.”
Tiểu Tiểu tin La Duy, hướng ra phía ngoài chửi một câu:“Mắng chửi nhân tài là đồ tiện nhân!”
La Duy cúi đầu, không giữ nổi quân cờ trong tay, đánh rơi nó xuống bàn cờ. Tư Mã Thanh Sa hận y, hắn đường đường là vua của một nước, biết oan có đầu nợ có chủ, tất nhiên sẽ không gây phiền toái với bọn Tiểu Tiểu. Nhưng La Duy không biết Tư Mã Thanh Sa sẽ đối xử với mình ra sao. Đánh đập? Thụ hình? La Duy cũng khϊế͙p͙ đảm, y không muốn phải chịu đau.
Có vật nặng ném vào thùng xe.
Tiểu Tiểu liền nhào vào trên người La Duy, muốn bảo vệ y.
“Không có việc gì.” La Duy vỗ lưng Tiểu Tiểu, an ủi:“Một hòn đá thôi mà.”
Thất Tử chửi người bên ngoài, nhưng tiếng nó lại lập tức bị bao phủ trong tiếng cười vang của người dân Bắc Yến.
Tôn Ly hạ lệnh đi nhanh hơn, nhưng không hề lên tiếng đuổi dân chúng đang bám theo mắng chửi đoàn xe ngựa.
“Tướng gia nói chúng ta chỉ cần ở chỗ này chờ một năm.” Tiếng chửi bậy ngoài xe xa dần, chút dũng khí bảo vệ chủ nhân của Tiểu Tiểu lập tức tiêu thất, nó hỏi La Duy:“Công tử, là một năm thôi, sẽ không dài hơn chứ?”
La Duy chỉ gật đầu một cái, mong rằng chỉ là một năm. Xuân hạ thu đông, một năm sẽ rất nhanh trở thànhquá khứ, y có thể chịu đựng mà.
“Mưa rồi.” Tiểu Tiểu lên tiếng.
La Duy lúc này mới vén rèm cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, đã là mùa xuân, La Duy có thể nhìn thấy chồi non đầu cành, cũng nhìn thấy tuyết đọng thật dày.
“Nơi này lạnh hơn Đại Chu của chúng ta…” Đối với người lần đầu tiên đến Bắc Yến như Tiểu Tiểu, khí trời lúc này căn bản vẫn là mùa đông khắc nghiệt.
La Duy buông rèm xuống, nói một câu:“Cũng sắp đến thành Hạ Phương rồi.”
Tiểu Tiểu nói:“Công tử, tại sao đô thành Bắc Yến lại có tên giống tên người thế.”
Lực chú ý của La Duy trở lại bàn cờ kia, y lại tiếp tục tự đánh cờ.
“Công tử?” Tiểu Tiểu thấy La Duy không để ý tới mình, lại gọi La Duy một tiếng.
“Thành Hạ Phương, nghĩa là bốn phương vui mừng.” La Duy không ngẩng đầu, nói với Tiểu Tiểu:“Ý là thống nhất thiên hạ, bốn biển thần phục.”
“Khẩu khí thật lớn…” Tiểu Tiểu than thở.
Xe ngựa lại kịch liệt lắc lư, những quân cờ La Duy vừa sắp xếp rơi hết xuống dưới.
Tiểu Tiểu vội thu dọn quân cờ, trong lòng ủy khuất, lại chảy nước mắt, nói:“Lại là người Bắc Yến cố ý, nhất định đã để ngựa chạy vào rãnh nước!”
La Duy bóp trán, đầu y có chút mê muội trong trận nhoáng lên vừa rồi. Mấy ngày nay, những quân sĩ Bắc Yến đánh xe cho y không quá một ngày đổi một người. Loại xóc nảy do cố ý này, khiến xương cốt cả người La Duy đều đau, đầu váng mắt hoa, nhưng chỉ có thể chịu đựng.
Tiểu Tiểu vừa dọn xong quân cờ, thì xe ngựa đột nhiên ngừng lại.
“Vương gia.” Tôn Ly đứng ở bên ngoài gọi La Duy một tiếng.
“Sao thế?” La Duy hỏi.
Tôn Ly nói:“Mời vương gia xuống xe nói chuyện, vạn tuế gia của ta có lời muốn nói.”
“Công tử!” Tiểu Tiểu lại khẩn trương kéo tay áo La Duy.
“Không có việc gì, đừng sợ.” La Duy nhìn Tiểu Tiểu cười an ủi, đẩy cửa xe, liền bị gió lạnh bên ngoài đập vào mặt, thổi mạnh đến phát run.
Đứng bên cạnh Tôn Ly là một thái giám nội thị trong hoàng thất Bắc Yến, nhìn thấy La Duy xuống xe, liền mở miệng:“Vương gia, dọc đường có vất vả không?”
La Duy đứng trước xe nói:“Không sao.” Y thấy thái giám này tuổi đã lớn, Tôn Ly đối với gã cùng có vẻ cung kính, có lẽ thái giám này có địa vị không thấp trong hoàng cung Bắc Yến.
“Vương gia.” Đại thái giám vẫn quan sát La Duy:” Nô tài phụng thánh chỉ của bệ hạ đến đón vương gia.“
La Duy nói:“Ta biết sắp đến thành Hạ Phương rồi.”
“Nhưng vạn tuế gia không có ở thành Hạ Phương.” Đại thái giám nói.
La Duy hỏi:“Ngươi định đón ta tới đâu?”
“Bệ hạ ở Sùng Cốc, đặc biệt lệnh cho nô tài tới đón vương gia vào đó gặp người.”
La Duy lui về phía sau một bước, Sùng Cốc là hoàng lăng của Tư Mã thị, hắn muốn y tới hoàng lăng làm cái gì? Định giết y trước mộ Tư Mã Trường Thiên, để an ủi vong linh?
“Vương gia.” Thái giám này hình như rất vừa lòng với phản ứng của La Duy nghiêng mình, đưa tay ra nói:“Mời.”
“Vậy các hạ nhân, thị vệ của ta thì sao?” La Duy hỏi.
“Bệ hạ không bảo họ vào cùng…” Đại thái giám nói:“Bọn họ sẽ tới thành Hạ Phương trước. Vương gia, bệ hạ biết ngài tới, nên đã sớm chuẩn bị dịch quán ở thành Hạ Phương, chỉ còn chờ vương gia tới thôi.”
Thất Tử và bọn thị vệ đứng xung quanh La Duy đều có vẻ khẩn trương.
La Duy thấy đám binh tướng Bắc Yến nhìn họ như hổ rình mồi, thở dài một hơi, nói:“Được, ta đi theo ngươi, còn các thủ hạ của ta, phiền các ngươi sắp xếp khi tới thành Hạ Phương vậy.”
“Công tử!” Thất Tử thấy La Duy định đi, xông về phía trước một bước, ngăn cản La Duy.
“Chờ ta ở thành Hạ Phương.” La Duy nhìn Thất Tử, cười vô vị rồi nhẹ giọng nói:“Chúng ta nay ăn nhờ ở đậu, ngươi đừng quá mức làm càn, đừng gây phiền toái cho ta.”
“Công tử không thể đi một mình được!” Thất Tử vội la lên.
“Chúng ta chỉ có ngần này người, đánh không lại người ta đâu.” La Duy lướt qua Thất Tử, đến bên cạnh đại thái giám.
Quả nhiên La Duy mới bước vài bước, đoàn người Thất Tử liền bị binh lính Bắc Yến vây quanh. Đoàn người trơ mắt nhìn La Duy bị đại thái giám đưa đi.