“Chừng ấy tiền, đại ca có vừa lòng không?” La Duy hỏi.
La Khải nói:“Mấy năm nay lão bản tiêu cục là ngươi?”
La Duy nói:“Mọi chuyện đều là Hồng thúc làm, đệ chỉ góp chút tiền vốn.”
Hồng thúc vội lên tiếng:“Nếu không có Tam công tử, tiêu cục cũng không làm ăn thuận lợi đến thế.”
“Ngươi!” La Khải nhìn những con số khổng lồ trong sổ sách, hỏi La Duy:“Ngươi không biết quan viên triều đình không thể kinh thương sao? Ngươi cần nhiều tiền như thế để làm cái gì?”
La Duy nói:“Đệ nói rồi, tiêu cục lập ra dưới danh nghĩa của Hồng thúc. Về phần tiền, đại ca, chúng ta cần tính toán cho mai sau.”
“Về sau nhà chúng ta mở tiêu cục mà sống?” La Khải hỏi.
“Nếu không làm quan, mở tiêu cục cũng không tồi.” La Duy nói rồi liếc nhìn Hồng thúc.
Hồng thúc vội lui ra ngoài.
“Ngươi nói phụ thân có thể mất chức quan?” La Khải hỏi La Duy, chuyện Long Huyền hắn còn chưa kịp tiêu hóa, lúc này La Duy lại cho hắn một đòn cảnh cáo.
“Hiện tại triều cục thực loạn…” La Duy đè thấp thanh âm nói với La Khải:“Thái tử không phải là đại thụ để chúng ta dựa vào.”
“Thái tử cũng……”
“Hắn không phải đối thủ của Long Huyền.” La Duy nói thẳng:“Đại ca nên chuẩn bị tinh thần thái tử sẽ bại đi.”
La Khải nói:“Chuyện này cha chưa bao giờ nói.”
“Cha muốn bảo vệ thái tử.” La Duy nói:“Chỉ là trước khi đệ đi Bắc, đã tính đến tình huống xấu nhất của La gia, vạn nhất đệ không về được, đại ca……”
“Sao ngươi lại không về được chứ?” La Khải quát:“Đừng nói mấy câu ủ rũ thế anyf!”
“Đệ là nói vạn nhất.”
“Việc này không có vạn nhất.”
“Đại ca, thỏ khôn tìm hang mà trú, chúng ta phú quý đã tận, không nên tự tìm đường lui cho chính mình sao?” La Duy nói:“Có tiền tài, chúng ta dù có quy ẩn sơn lâm, thì vẫn có thể sống phú quý.”
La Khải nói:“Nào dễ dàng quy ẩn như thế? Ngươi nói thái tử không thể dựa vào, vậy nhà ta phải dụa vào ai mà sống?”
“Sống chết trước mắt, chúng ta quản chuyện sống chết của người khác làm gì?” Nụ cười trên mặt La Duy bỗng nhiên hóa lạnh,“Ca, nếu tiến một bước là vực sâu vạn trượng, thì vì sao chúng ta không lùi một bước? Hồng thúc là thân tín của đại tẩu, huynh có thể tín nhiệm lão, cho dù La gia không thể hiển quý trong triều, thì lão vẫn sẽ toàn tâm toàn ý giúp huynh.”
La Khải rốt cuộc ngồi không yên, đứng dậy đi mấy vòng trong phòng khách,“Nhà chúng ta đã đến nước này, tiến thêm một bước liền thịt nát xương tan ư?” Hắn hỏi La Duy.
“Tả tướng La phủ một năm nay ba đứa con được phong hầu.” La Duy nói:“Sau đó đệ lại được phong vương, hưởng thân vương tước. Đại ca, huynh thấy nhà chúng ta hiện nay tốt đẹp, hay là bại vận?”
La Khải trố mắt nói:“Thái tử không làm gì sai, mà vẫn có thể bại sao?”
“Đệ nghĩ thái tử đã bị bệ hạ chán ghét.” La Duy nói:“Cho nên nếu hắn đánh mất sủng ân, đệ tuyệt đối không bất ngờ. Còn có Long Huyền, hiện tại bệ hạ giao việc cho hắn ngày càng nhiều, để hắn vượt qua thái tử chỉ chuyện sớm muộn thôi.”
“Chuyện này cha biết chứ?”
“Phụ thân trong lòng hiểu rõ, chỉ là người không muốn thừa nhận.”
La Khải lại thở dài đi lại vài vòng, cuối cùng đến trước mặt La Duy, dừng lại:“Tiểu Duy, ta đã lâu không về thượng đô, cho nên ngươi đừng dọa ta.”
La Duy kéo tay Khải, để La Khải ngồi xuống, nhỏ giọng nói:“Đệ chỉ nói đây là trường hợp xấu nhất, có lẽ là đệ nghĩ quá nhiều. Chỉ là chút tiền tài ngầm này, đại ca không thể buông tay. Vạn nhất thật sự thái tử thế bại, phụ thân muốn cùng sống chết với thái tử, đại ca phải cùng nhị ca khuyên nhủ phụ thân, vứt bỏ quan tước, chỉ cần cả nhà có thể ở bên nhau, thì dù có phải làm ruộng cũng vui vẻ. Huống chi, chúng ta cũng sẽ không gặp cảnh khốn cùng.”
“Trong triều còn có ngươi, nhà chúng ta sao lại mất căn cơ?” La Khải nói, lúc này hắn cũng chẳng màng đến cái gì trung quân hay không trung quân, La Duy nói cũng đúng, chỉ cần cả nhà bọn họ bình an vô sự, chuyện thái tử có liên quan gì đến họ cơ chứ?
“Thiên hữu bất trắc đích phong vân.
(Trời gió trời mưa khó đoán)
” La Duy nói:“Chuyện sau này ai biết được, chúng ta lại càng không có bản lĩnh đoán ra. Đại ca hãy nhớ kỹ lời đệ nói, cẩn thận ứng phó là được. Cho dù đệ có thể về triều, cũng không biết bệ hạ còn có thể ân sủng đệ hay không.”
“Vậy ngươi…” La Khải ngừng lại một chút, rồi hỏi:“Ngươi nay cũng là con cháu hoàng gia, chẳng lẽ không nghĩ tới…” La Khải chỉ chỉ nơi họ ngồi,“Một chút cũng không nghĩ tới?”
“Đệ…” La Duy định trả lời, thì Diệp Tú tìm đến, nói đồ ăn đã bày kín một bàn, chờ huynh đệ hai người tới ăn.
Diệp Tú dồn hết sở trường làm bàn tiệc rượu này. Với tâm tình của La Duy hiện tại, y ăn cái gì cũng đều giống như ăn sáp, nhưng vì vợ chồng La Khải chăm chú nhìn, nên ăn nhiều hơn một ít.
Ăn xong bữa cơm trong không khí nặng nề, ba người cũng chẳng nói được mấy câu.
Cơm chiều xong xuôi, Diệp Tú nói có chuẩn bị cho La Duy một ít quần áo, rồi vội vàng trở về phòng. La Khải cùng La Duy đi ngủ, huynh đệ hai người lớn như vậy rồi, nhưng đây mới là lần đầu ngủ cùng nhau.
“Thuốc mang đủ chưa?” La Khải không có cách nào giúp La Duy trốn thoát, đành phải hỏi xem La Duy chuẩn bị đi Bắc Yến ra sao.
“Mang đủ hết rồi ạ.” La Duy nói:“Phụ thân muốn đệ chờ ở Bắc Yến một năm.”
“Chỉ một năm là được?”
“Có lẽ vậy.” La Duy nói, nếu có thể, y cũng thật sự muốn La Khải giúp y đào tẩu.
La Khải nghiêng người, quay mặt về phía La Duy nói:“Ngươi có từng nghĩ tới vị trí đó hay không?”
La Duy nói:“Nếu đệ bảo có, thì đại ca sẽ làm gì?”
La Khải cắn răng nói:“Nếu ngươi muốn, ta cùng với nhị ca ngươi sẽ giúp ngươi.”
“Nếu phụ thân không đồng ý?”
“Việc này không nhất định phải làm theo cha.” La Khải nói:“Mà tại sao cha lại không đồng ý? Ngươi và chúng ta không phải rất thân cận hay sao? Hà tất phảiuổng công lo cho người ngoài?”
La Duy đầu tiên bật cười, sau đó mới nói:“Đệ không có số mệnh này.”
“Sao ngươi biết ngươi không có số mệnh này?” La Khải đem kéo La Duy đang quay lưng về phía mình lại, để y đối mặt với mình:“Ta không đùa với ngươi đâu, ngươi có gì thua kém Long Huyền? Hắn có thể tranh, nươi lại không thể tranh sao?”
La Duy dường như do dự nhiều lần, La Khải có thể nói lời muốn giúp y đoạt vị, khiến La Duy giật mình. Đại ca trong trí nhớ y, là một người trung quân nhưng cứng nhắc, người trước mặt này, không giống đại ca trong trí nhớ của y.
“Ngươi nói đi!” La Khải giục La Duy.
“Đệ…” La Duy rốt cục hạ quyết tâm, nói:“Thân thể đệ không tốt, đời này không thể có con, sao có thể nắm lấy giang sơn?”
“Ngươi!” La Khải không ngờ La Duy có thể nói ra những lời như vậy, theo bản năng nhìn xuống hạ thân La Duy.
“Chuyện này đệ sẽ không nói bậy.” La Duy cười khổ nói:“Khi ở trong cung, bệ hạ vẫn sai thái y điều trị cho đệ, đống dược liệu này là để đệ có thể duy trì nòi giống.”
“Tâm mạch bị thương, mà không thể có con sao?” La Khải không tin:“Ngươi chỉ cần… chỉ cần tiết chế một chút, không phải… không phải là sẽ ổn thôi sao?” Nói xong lời này, La Duy không có phản ứng, La Khải đỏ mặt, nói chuyện anyf với đệ đệ, thật sự rất xấu hổ.
“Còn nữa…” La Duy lúc này cũng thẳng thắn nói với La Khải:“Đệ cũng không thích nữ nhân.”
La Khải vốn đang chống tay gối đầu nằm nghiêng, bị câu này của La Duy làm cả kinh, thân mình nhoáng lên một cái, thiếu chút nữa ngã xuống giường.
La Duy thần sắc như thường nói:“Đệ không thể nối dõi tông đường, cưới vợ cũng chỉ là hại người, cho nên đệ không thích nữ tử, cũng không phải chuyện gì xấu.”
“Ngươi…” La Khải lúc này nhớ kỹ lại, nghẹn nửa ngày, mới hỏi La Duy:“Ngươi có phải cùng… cùng Vệ Lam?”
“Vâng.” La Duy lên tiếng.
La Khải không biết mình có nên nổi giận hay không.
“Cho nên đại ca hãy chiếu cố Lam nhiều một chút.” La Duy mạnh mẽ nhìn La Khải.
La Khải hít một hơi thật sâu.
“Đại ca?” La Duy chưa hết hy vọng, vội kéo tay áo La Khải.
La Khải thiếu chút nữa không chống đỡ nổi mà mắng La Duy hồ nháo, nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của La Duy, hắn có muốn nói nhiều hơn cũng không thể.“Biết rồi.” La Khải hàm hồ đồng ý với La Duy, nghĩ đến chuyện La Duy phải đi Bắc Yến, trái tim La Khải cũng không thể cứng rắn mãi, giúp La Duy dịch dịch góc chăn, nói:“Ngủ đi, ngày mai đại ca tiễn ngươi lên đường.”
“Vậy chuyện tiêu cục thì sao?”
“Ta sẽ quản thật tốt.” La Khải nói:“Đây cũng là tâm huyết của ngươi, không thể lãng phí.”
La Duy lúc này mới thả lỏng, chuyện cần giao đã giao hết, bên người lại là La Khải, y yên tâm nhắm mắt ngủ say.
La Khải trông coi cho La Duy, tâm phiền ý loạn, mở mắt thức trắng một đêm.