Sùng Cốc không cách xa kinh sư như hoàng lăng Đại Chu, mà ở ngay trong vùng núi sâu phía bắc thành Hạ Phương.
Bởi vì hoàng lăng ở trong núi sâu, cho nên trong núi vẫn có đường cho xe ngựa chạy. La Duy ngồi trong xe ngựa Tư Mã Thanh Sa chuẩn bị cho y, không có rèm dày thảm ấm, nhiệt độ trong xe cơ hồ chẳng khác với bên ngoài là bao. Cửa xe không thể mở từ bên trong, vì bị một ván gỗ đóng đinh chặn lại, La Duy ngồi bên trong không khác gì ngồi trong ngục tối. Nhưng nếu ở trong lao, chỉ cần không bị xích lại thì y có thể đi lại để tự sưởi ấm, nhưng trong xe này nhỏ hẹp, y chỉ có thể ngồi cuộn tròn, động cũng không động nổi.
Xe ngựa ngừng lại, La Duy nghe bên ngoài có người gọi ăn cơm. Chỉ chốc lát sau, có người mở cửa xe, mang một cốc nước và một cái bánh vào. Nước rất lạnh, cái bánh thì màu đen tuyền, La Duy cắn một miếng, có mùi đậu, thô lệ khó nuốt. Nhưng không phải y không biết thứ này, là bã đậu, nông dân vẫn dùng chút cám nghiền cùng bã đậu để làm thức ăn cho gia súc. Không biết Tư Mã Thanh Sa còn muốn trừng phạt y như thế nào đây, La Duy ăn nửa cái bánh rồi uống cốc nước kia, trong bụng có thức ăn, y mới có sức đối mặt với Tư Mã Thanh Sa được.
Đội ngũ lại đi tiếp, đại thái giám hỏi binh sĩ đưa cơm cho La Duy,“Y ăn không?”
“Ăn một nửa ạ.” Binh sĩ mang một nửa cái bánh bã đậu cho đại thái giám xem, hỏi:“Tiền công công, vứt đi chứ?”
“Ăn không hết thì để đấy ăn tiếp.” Đại thái giám họ Tiền nói.
Binh sĩ tuân lệnh, buổi tối hôm nay, khi đưa cơm chiều cho La Duy, sẽ lại đem nửa cái bánh này đặt vào trong xe.
Tư Mã Thanh Sa tới Sùng Cốc sớm hơn La Duy hai ngày. Từ khi đăng cơ tới nay, đây là lần thứ hai hắn đến Sùng Cốc. Sùng Cốc là hoàng lăng Tư Mã thị, ngoài sơn hình địa mạo, mang thế ngọa hổ tàng long, còn bởi vì nơi này cảnh trí quanh năm xanh mướt, sơn hoa rực rỡ, có suối nước nóng không bao giờ cạn.
Tư Mã Trường Thiên đế mất đột ngột, cho nên lăng tẩm của lão tại Sùng Cốc đến hôm nay vẫn chưa xây dựng hoàn thành. Quan tài của Trường Thiên đế tất nhiên không thể táng trong lăng mộ xây dang dở, cho nên chỉ có thể đặt tạm trong ngôi chùa ở Sùng Cốc.
Đêm, những người xây dựng lăng mộ đều đi nghỉ ngơi, Tư Mã Thanh Sa đứng trước ngôi mộ sắp hình thành. Nơi này chính là nơi phụ hoàng hắn yên giấc ngàn thu, Tư Mã Thanh Sa nhìn bầu trời thất tinh bắc đẩu, không khỏi suy nghĩ, đế vương như bọn họ, sau khi chết, thật sự có thể lên trời làm thần tiên sao?
“Bệ hạ.” Bên ngoài truyền đến tiếng thái giám,“ Cẩm vương Duy của Đại Chu đến.”
La Duy. Tư Mã Thanh Sa nghe cái tên này, hô hấp như bị kìm hãm, hắn rốt cục cũng được nhìn thấy y rồi.
“Bệ hạ……”
“Biết rồi.” Tư Mã Thanh Sa nói:“Dẫn y ra suối nước nóng.”
“Nô tài tuân chỉ.” Thái giám này lĩnh chỉ, rồi lui ra ngoài.
“Phụ hoàng.” Tư Mã Thanh Sa nói với ngôi mộ không người, phảng phất vong hồn của Tư Mã Trường Thiên,“Nhi thần đã bắt La Duy đến, người nói nhi thần phải đối xử với y thế nào đây?”
Ánh nến trong ngôi mộ vụt sáng, không ai trả lời câu hỏi của Tư Mã Thanh Sa.
Ngày Long Huyền bảo Tôn Ly nhắn tin về, Tư Mã Thanh Sa không có bất cứ do dự nào liền phát binh đánh thành Ô Sương. Bắc Yến sau một phen khổ chiến, mới lấy lại được Đông Thương, một lần nữa đoạt lại Xuân Độ quan, vốn đã hao tài tốn của, nên nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng Tư Mã Thanh Sa vẫn dùng toàn lực, liều mạng đánh trận này. Cũng có lão thần khuyên hắn, lúc này không phải lúc xuất binh, nhưng Tư Mã Thanh Sa không nghe lời lão thành mưu quốc khuyên bảo. Trừ Tôn Ly biết nội tình, người Bắc Yến đều nói hắn vì thành Ô Sương, nhưng Tư Mã Thanh Sa biết, bản thân chỉ vì La Duy thôi.
Đứng trước ngôi mộ thật lâu, Tư Mã Thanh Sa mới mang theo một thân hàn khí bước ra khỏi nơi này. Có một tâm tư, mà sau trận chiến Thiên Thủy, Tư Mã Thanh Sa vẫn chôn ở đáy lòng. La Duy, toàn bộ tâm tư này chính là La Duy, mỗi tiếng nói mỗi cử động, nhíu mi, miệng cười của người này hắn đều nhớ rõ, không biết trong bao nhiêu giấc mộng, hắn đều mơ về hình bóng La Duy đứng trên thành Ô Sương, mắt môi như họa, trong chốc lát lại biến thành La Duy đứng trên thành Nghiệp Già, giữa phong tuyết, thiếu niên kia cười tựa gió xuân. Tư Mã Thanh Sa không thể tha thứ cho chính mình, rõ ràng đây là kẻ hại hắn mất thành trì, hại phụ hoàng hắn chết thảm, cớ sao hắn lại ngày đêm mong nhớ?!
La Duy ngồi ở Noãn các, bên cạnh là một huân lư hương, La Duy không biết đây là hương hoa gì, y chưa từng thấy ở Đại Chu. Hương hoa nồng đậm, khiến đầu óc La Duy vốn hôn trầm càng trở nên mê huyễn. May mà Noãn các không hề lạnh như trời đông giá rét, thân thể La Duy vốn đông cứng, nhưng ngồi ở đây một lát cũng ấm lên..
Không bao lâu, lại có cung nhân mang cho La Duy một bát súp.
La Duy thầm muốn nói tiếng tạ ơn, nhưng thấy tiểu cung nhân này cũng nhìn y đầy hận ý, liền bưng bát súp lên uống, tránh né ánh mắt xuyên thấu của tiểu cung nhân.
Tiểu cung nhân vẫn đứng đợi đến khi La Duy dùng xong bát súp, mới cầm bát không lui ra ngoài, từ đầu đến cuối không nói với La Duy câu nào.
Có bát súp vào bụng, La Duy mới có chút khí lực, đi tới phía trước cửa sổ, nhìn ra phía ngoài Noãn các. Bên ngoài đèn đuốc lung linh, đứng ở Noãn các này, nhìn không thấy hoàng lăng của các đời quân vương Tư Mã thị, chỉ có thể nhìn thấy hoa cỏ bạt ngàn. La Duy ngây ngốc đứng trước cửa sổ, chờ Tư Mã Thanh Sa, hắn sai người đưa y bát súp, là muốn để lát nữa dụng hình, y sẽ không đến nỗi phái chết hay sao? La Duy miên man suy nghĩ. Lúc này, ở đây chỉ có một mình y, chung quanh đều là người Bắc Yến hận y đến tận xương tủy, La Duy cảm thấy thật sự y không thể sống mà ra khỏi hoàng lăng Sùng Cốc.
“Vương gia.” Tiền công công lại một lần nữa bước vào, nói:“Bệ hạ muốn gặp ngài.”
“Hắn muốn gặp ta ở đâu?” La Duy hỏi.
Ngoài cửa sổ lúc này truyền đến tiếng gõ mõ sang canh, đã là canh ba rồi.
“Vương gia, mời đi theo nô tài.” Tiền công công miệng tự xưng là nô tài, nhưng ngữ khí lại cao cao tại thượng.
Tình thế bắt buộc, La Duy buộc phải đi theo Tiền, bước qua tầng tầng lò sưởi ở Noãn các. Đi xuống không biết bao nhiêu thềm đá, La Duy nghe được tiếng nước, qua hai khúc ngoặt nữa, thì trước mắt rộng mở sáng sủa, một suối nước nóng cực lớn xuất hiện trước mắt La Duy.
“Vương gia hãy chờ ở đây.“Tiền công công bỏ lại những lời này rồi đi thẳng.
La Duy nhìn xung quanh, nơi này trừ y và nước, thì chẳng còn ai cả. Suối nước nóng bốc hơi ngùn ngụt, thỉnh thoảng còn có bọt nước. Hơi nước cùng nhiệt độ hòa lẫn vào nhau, khiến nơi này ấm áp đến mức khó thở. La Duy càng không hiểu nổi tâm tư của Tư Mã Thanh Sa, nếu muốn trừng trị y, thì trực tiếp nhốt y vào ngục là được rồi, đưa y đến suối nước nóng trong hoàng lăng để làm gì cơ chứ? Chẳng lẽ muốn giam y ở đây?
Không có cách nào, y đành đứng chờ. La Duy nhìn ánh nến đã cháy hết vài cái, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tư Mã Thanh Sa. Thật sự là chống đỡ không nổi, La Duy dựa vào một cái cột mà ngồi xuống, vốn chỉ định dựa vào một lát, không ngờ sau khi ngồi xuống, mặt đất đều ướt hết cả, La Duy cũng không để ý, liền thϊế͙p͙ đi.
Đến gần sángTư Mã Thanh Sa mới vào suối nước nóng này. Đây là suối nước nóng ngầm, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời, cho nên có lẽ bên ngoài mặt trời đã mọc, nhưng trong này vẫn chỉ có thể thắp sáng bằng ánh nến. Trong hơi nước mông lung, Tư Mã Thanh Sa phí một phen nhãn lực, mới nhìn thấy La Duy ngồi dưới đất ngủ say. Hắn đi tới trước mặt La Duy, con người đã vô cùng mệt mỏi này vẫn chưa tỉnh.
Tư Mã Thanh Sa đứng đó, từ trên cao nhìn xuống La Duy, người này quần áo dính bẩn, tóc tai tán loạn, lại bị hơi nước trong này bám ướt, trên mặt cũng dính bụi, cuộn mình trên mặt đất mà ngủ, rõ ràng chật vật không chịu nổi, nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Tư Mã Thanh Sa giật mình, hắn không hiểu vì sao mình còn có thể cảm thấy người này xinh đẹp, rõ ràng là một nam tử, không có vẻ mềm mại của nữ tử, vì sao lại khiến hắn ngại ngùng?
Cảm thấy có bàn tay chạm vào người, La Duy chợt bừng tỉnh,“Ngươi?” Y phát hiện bản thân bị Tư Mã Thanh Sa ôm vào lòng, tay Tư Mã Thanh Sa đang đặt ở thắt lưng y.
Tư Mã Thanh Sa thấy mình làm La Duy tỉnh lại, liền kéo La Duy ra suối nước nóng.
La Duy còn chưa kịp tỉnh hẳn, đã bị bao phủ trong làn nước ấm.