Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng

Chương 11: Tạo hình mới

Nam Hồ nằm trong một giải đất trung tâm
thành phố, vốn là một cảnh quan du lịch nổi tiếng, xung quanh phồn hoa
không cần phải nói, đi qua một con phố là thấy ngay bách hóa. Song Chung Bình vì để bớt việc, ngay cả con đường băng qua phố cũng giảm bớt, băng qua đường cái, cô bắt đầu tìm cửa hàng theo trí nhớ.
Bước chân của Chung Bình tuy nhỏ, nhưng tốc độ nhanh, Lục Thích chân dài, đi chậm như rùa vẫn có thể đuổi kịp cô.
Băng qua đường, anh hỏi: “Cô muốn dẫn tôi đi đâu vậy?”
Chung Bình nói: “Tìm cửa hàng quần áo.”

Chỉ khi còn đi học Lục Thích mới tự đi mua quần áo, sau khi đi làm quần
áo và phụ kiện đi kèm đều là dì giúp việc trong nhà và thư kí đặt mua
giúp anh, nháy mắt đã sáu bảy năm trôi qua, anh đã không còn nhớ rõ lần
cuối mình tự đi mua quần áo là khi nào nữa.
Anh có thể thuộc các nơi ăn nhậu chơi bời như lòng bàn tay, còn về phần cửa hàng quần áo, anh quả thực hơi xa lạ.
Lục Thích quan sát chung quanh, nói: “Nơi này toàn là khách sạn, nếu không lái xe đi?”
Chung Bình đứng tại chỗ suy nghĩ: “Không cần, tôi nhớ gần đây có một chỗ.”

Cô lục lọi trí nhớ nghĩ xem nên đi hướng nào, phía trước năm mươi mét có đường giao, con phố kia hình như không có cửa hàng thể thao, đi tới
phía trước là ngã tư, nghĩ xong hướng đi, cô đã xác định: “Tôi biết đi
đâu rồi, đi thôi…” Người đâu rồi?
Tìm quanh một vòng, có một người đang đứng trước cửa hàng ăn vặt.
Tám chín người đang xếp hàng, Lục Thích mặc âu phục đứng cuối cùng, gọi cô: “Chờ một lát.”

Chung Bình chạy qua: “Anh muốn mua đồ ăn? Đợi lát nữa hẵng mua, đừng để trễ thời gian.”

Lục Thích nói: “Chưa đến ba phút mà.”

Chung Bình nhìn bạch tuộc nướng đang quay trong cửa hàng, nói tiếp: “Còn phải chạy cự li dài đấy, hiện tại anh không nên ăn thứ này.”

“Tôi còn chưa ăn tối, bụng rỗng cũng không chạy được.” Sắp đến lượt anh, Lục Thích hỏi, “Cô cũng lấy một phần chứ?”

“Tôi không cần.”
Lục Thích lấy được đồ như ý nguyện, cầm
hộp bạch tuộc nướng vừa đi vừa ăn, Chung Bình không phải là người ham
ăn, nhưng không chịu nổi món ăn vặt có sức hấp dẫn thế này, ánh mắt liếc qua Lục Thích cắn từng miếng, thơm nức nũi, cô đành phải mắt nhìn mũi,
không chớp mắt.
Lục Thích nhìn cô, cười: “Thực sự không cần à?”
Chung Bình lắc đầu, bước nhanh hơn: “Anh nhanh lên, sắp mấy tiếng rồi đấy.”

Đi đến ngã tư rẽ phải, đi bộ năm phút, cuối cùng đã thấy cửa hàng thể
thao. Chung Bình đi tìm nhân viên bán hàng, chỉ vào Lục Thích nói: “Cho
anh ta một bộ thể thao, còn cả một đôi giày nữa.”

Lục Thích ném hộp giấy vào thùng rác, quán sát quần áo trong cửa hàng.
Một lát sau, nhân viên cầm hai bộ đồ thể thao qua: “Đây là hai loại bán chạy nhất trong cửa hàng chúng tôi, cô
thấy thế nào, có muốn để bạn cô thử không?”
Chung Bình nhìn về phía Lục Thích: “Anh muốn thử bộ nào?”
Một bộ màu xám, một bộ màu tím, Lục Thích hơi ghét bỏ, tùy tiện chỉ một bộ: “Bộ này đi.” Lập tức cởi âu phục.
Chung Bình liếc xung quanh, lấy qua một chiếc áo phông màu đen, nói: “Thay cả áo phông đi, vào bên trong thử xem.”

Lục Thích nhìn cô, lại nhìn về phía chiếc áo phông trên tay cô, tầm mắt đảo qua hai lần, Chung Bình cau mày: “Này…”

Lục Thích khẽ chớp mắt, yên lặng nhận lấy áo phông, lấy bộ thể thao màu xám, đi vào phòng thử đồ.
Người ở bên trong thử đồ, nhân viên bên
ngoài nhân cơ hội giới thiệu cho Chung Bình sản phẩm khác, Chung Bình
nghe cho có lệ, mở weixin trả lời tin tức trong nhóm SR.
Một lát sau cửa phòng thử đồ mở ra, một người đàn ông mặc bộ thể thao màu xám đi ra.
Người đẹp vì lụa, cởi bỏ bộ âu phục, anh mất đi một chút khí thế hùng hổ dọa người, có thêm chút tinh thần phấn

chấn, cả người dịu dàng không ít, sự sắc sảo cũng không còn quá lợi hại, dường như trở thành hai người.
Chung Bình nghĩ chỉ cần ít mở miệng, ít lườm người khác.
“Thưa ngài, bộ quần áo này rất hợp với
ngài đấy. Ngài vừa cao, vóc dáng cũng tốt, chân dài, mặc bộ này vào tôn
hết ưu điểm.” Nhân viên bán hàng không ngừng khen.
Lục Thích nhìn vào gương, hỏi: “Thế nào?”
Không nói tên họ, nhưng Chung Bình cũng
biết đối phương đang hỏi cô, “Cũng được, bộ này đi.” Lại chỉ vào một đôi giày thể thao dưới đất, “Thử giày xem.” Nói xong cúi đầu trả lời
weixin.
Lục Thích nhìn cô qua gương, chỉ thấy
được trán, tiếng weixin không ngừng kêu. Anh ngồi xuống thay giày, ánh
mắt mắt liếc trộm lên trên, cho đến khi thay xong giày, đối phương vẫn
đang cắm đầu vào di động.
Sắc mặt Lục Thích tối đi, chân giậm đất: “Này này này!”

Chung Bình ngẩng đầu lên nhìn thấy một đôi giày màu xanh đen trên nền gạch, cô thốt lên: “Được đấy, đôi này đi.”

Lục Thích: “…”

Quẹt thẻ ra ngoài, Lục Thích cầm túi âu phục đi nhanh về phía trước,
bước chân lớn tốc độ nhanh, Chung Bình bước chân nhỏ phải chạy mới đuổi
kịp anh, đi mấy chục mét anh mới đi chậm lại.
“Sao lại dừng lại? Nhanh lên!” Chung Bình đuổi theo, tiếp tục đi nhanh hơn.
Lục Thích: “…”

Cả đường gần như chạy chậm trở lại điểm tập hợp, phần lớn mọi người đã

chạy rồi, đội trưởng Hà hài lòng quan sát Lục Thích sáng bừng hẳn lên,
nói: “Tiểu Chung, cô dẫn anh ta chạy đi.”

“Vâng.”
Số người còn lại bắt đầu chạy, Chung Bình và Lục Thích đuổi theo cả đội.
Phong cảnh Nam Hồ hợp lòng người, tuy là vào ngày thứ ba phải làm việc, buổi tối du khách người đi đường không
hề ít, nhìn thấy đội chạy, tất nhiên cũng ngắm nghía.
Gió từ mặt hồ thổi tới, mát mẻ thoải
mái, Lục Thích chạy thoải mái, vừa chạy vừa hỏi: “Mỗi thứ ba các cô đều
phải chạy quanh hồ?”
Qua hai giây Chung Bình mới trả lời: “Kế hoạch huấn luyện từng tháng khác nhau.”

“Lần nào huấn luyện cô cũng tham gia hả?”
“Về cơ bản đều không vắng mặt.”

“Đội trưởng Hà của cô nói từ thời trung học cô đã gia nhập, lúc ấy cô cũng tham gia huấn luyện sao?”
“Nghỉ đông và nghỉ hè sẽ đi theo mọi người tập huấn.”

“Chậc, nghị lực này của cô không kém gì so với việc treo cổ tự tử bằng dây thừng.”
Anh không ngừng hỏi, một lát sau, cơ thể dần nóng lên, mồ hôi từ sau tai rỏ xuống, hơi thở khi nói chuyện cũng
dần trở nên nặng nề.
Chung Bình liếc anh, nói: “Khi chạy đừng nói chuyện, cẩn thận anh chạy không nổi đấy.”

Lục Thích nghiêng đầu, bước chạy của đối phương vẫn nhẹ nhàng như trước, dưới đèn đường màu cam, tóc mái ấm ướt, dán vào thái dương, cẩn thận
lắng nghe có thể nghe được tiếng hít thở đều đặn của cô.
Lục Thích không nói nữa.
Đội ngũ dần lộn xộn, bọn họ bị vây ở
giữa, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng hét to phía trước của đội
trưởng Hà. Áo phông màu đen mới mua bắt đầu dán sau lưng anh, mồ hôi
không ngừng rơi xuống, anh ngứa đùi, bước chạy trở nên nặng nề, chạy
ngày càng chậm.

Lục Thích dừng lại, Chung Bình cũng dừng theo, tay chống vào thắt lưng, thở hổn hển ánh mắt hỏi han.
Lục Thích cởi áo khoác, khoác ngang eo, nói: “Tiếp tục.”

Hai chân ngày càng nặng nề, gió lạnh cũng không thổi được cơn nóng khó chịu.
Đã nhiều năm anh không chạy như vậy rồi, lần chạy trước là khi còn ở đại học, có lẽ là thi thể dục, có lẽ là
chạy buổi tối với bạn gái, anh đã không còn nhớ rõ.
Hơi thở hỗn loạn, anh liếc qua thoáng
nhìn Chung Bình khẽ nhếch miệng, một giọt mồ hôi xuất hiện trên cằm, rơi xuống theo bước chạy của cô.
Tựa như trở lại thời còn đi học.
Một lúc sau, Lục Thích thở hổn hển hỏi: “Còn chạy bao lâu nữa?”
Chung Bình giơ cổ tay nhìn đồng hồ biểu thị số km, nói: “Còn 3 km nữa.”

Nhận thấy đối phương đang trầy trật thở, cô quay đầu lại nhìn, thấy đầu
Lục Thích đổ đầy mồ hôi, sắc mặt hơi trắng bệch: “Anh có muốn…”

Vừa định hỏi anh có cần nghỉ ngơi hay không thì thấy đối phương đột nhiên dừng lại.
Lục Thích dừng lại, chống vào cột đá bên hồ, một tay che bụng, xoay người nôn mửa.
Trên vai đột nhiên có một bàn tay, lập tức phía sau lưng được người khẽ vỗ về, ngực anh khó chịu, cố gắng hít thở.
Chung Bình vỗ lưng anh hỏi: “Còn nôn nữa không?”
Lục Thích đã nôn hết toàn bộ bạch tuộc ra, lại nôn khan hai tiếng, mới bỏ tay xuống, từ từ đứng thẳng người.
Chung Bình lấy một tờ khăn giấy trong
túi ra, đưa cho anh. Lục Thích nhận lấy, lau miệng, ngực vẫn còn khó
chịu, nói không nên lời.
Chung Bình đóng túi khăn giấy lại, nói:
“Mục đích huấn luyện chủ yếu tối nay là để cho mọi người thể nghiệm một
chút, thứ bảy sẽ sát hạch tình nguyện viên.”

Ánh trăng giấu trong tầng mây đã sớm đi ra, vầng sáng dịu dàng phía chân trời, mắt cô cong cong, vẻ mặt khác với lúc ở trung tâm tư pháp, không
phải là dáng vẻ đáng yêu khôn khéo ngày thường, dưới ánh trăng có thêm
chút thản nhiên, cầm túi khăn giấy, tỏ ra thờ ơ.
“Lục Thích, đừng tới SR chơi, nơi này không thích hợp với anh.”