Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng

Chương 12: Danh sách

Lục Thích vẫn còn đang hoa mắt chóng
mặt, sau khi nghe vậy thần sắc càng kém: “Chậc, ai nói là tôi đến chơi
thế, sao không thích hợp với tôi?”
Chung Bình còn đang nghịch túi khăn giấy, chậm chạp nói: “Không bằng anh trả lời tôi mấy câu hỏi đi?”
Lục Thích lạnh lùng: “Nói.”

Chung Bình hỏi: “Lần trước anh chạy cự li dài là khi nào?”
Lục Thích: “…”

Chung Bình: “Trong nhà không có giày thể thao sao?”
Lục Thích: “…”

Chung Bình: “Tại sao muốn gia nhập SR?”
Lục Thích: “Đương nhiên là để cứu nạn.”

Chung Bình: “Trên cờ thưởng anh tặng viết gì?”
Lục Thích: “…” Sẵn sàng cứu nạn, tinh thần Lôi Phong?
Chung Bình dính túi khăn giấy lại, để
cho phẳng, bỏ lại vào trong túi: “Trên cờ thưởng viết: Cứu nạn, nhiệt
tình vì dân.” Cô nhìn thẳng đối phương, “Cờ thưởng là do đích thân anh
đem tới, mới qua hai ngày, anh đã không nhớ rõ mình tặng chữ gì. SR nhận được rất nhiều cờ thưởng, cho dù là đến từ xí nghiệp hay cá nhân, đều
là cảm tạ chân thành hoặc chứa đựng một chút thành ý, điều không thay
đổi là bọn họ luôn có một phần tôn trọng dành cho SR. Tiếc là anh không
có…”

“Anh coi cứu nạn như trò chơi, giẫm đạp lên mạng sống.”

Gió trở nên rét lạnh, giống như một cái tát phe phẩy qua. Cả hai đều không nói gì nữa.
Mấy người trong đội chạy sau đã vượt lên trước, khi đi qua Chung Bình phất tay bảo cô mau chạy, tóc Chung Bình
bị gió thổi tán loạn, nói: “Tôi chạy tiếp đây, còn anh?”
Đợi một lát, cô mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của đối phương: “Cô chạy trước đi.”

Chung Bình xoay người, tiếp tục chạy nốt số km còn lại quanh hồ, đến lúc tập hợp cuối cùng không còn gặp lại Lục Thích.
Rèn luyện buổi tối, đi làm ban ngày,

cuộc sống của Chung Bình cứ theo tuần tự mà tiến, cô nhanh chóng ném cái đêm chạy quanh hồ ra sau đầu, khi đã tập trung làm việc, cô rất ít khi
nghĩ đến chuyện linh tinh.
Hôm đó từ trong phòng thí nghiệm đi ra,
Chung Bình đi đến chỗ quầy lễ tân, chị gái lễ tân nhìn thấy cô, lập tức
nói: “Chính là hai vị này.”

Chung Bình nhìn về phía hai người đứng phía trước. Đối phương một già
một trẻ, người già đã khoảng năm sáu mươi tuổi, mặc bộ quần áo màu xám,
tóc hoa râm, làn da đen, mặt đầy nếp nhăn; người trẻ chưa đến hai mươi
tuổi, vẫn còn đi học, mặc áo phông quần dài giày thể thao, thoạt nhìn
láu lỉnh.
Chung Bình mỉm cười: “Mời hai vị theo tôi.”

Chung Bình đưa hai người vào phòng khách, pha hai chén trà cho bọn họ,
một già một trẻ xua tay nói không cần, Chung Bình đẩy chén trà về phía
trước: “Hai người đừng khách sáo, cứ uống đi ạ.”
Người già lên tiếng trước: “Tôi đến xét nghiệm cha con, tôi không biết nó có phải con tôi hay không?”
Chung Bình gật đầu nghe.
“Con tôi đã bị thất lạc mười bảy năm,
lúc ấy bị lạc ở cửa Tây chợ, có người thấy nó bị người què bắt cóc, sau
đó tôi có báo cảnh sát tìm kiếm, nhưng tìm mấy tháng mà không thấy, tôi
liền tự đi tìm, tìm suốt mười bảy năm, lần này cuối cùng đã tìm được
rồi…” Ông lão rơm rớm nước mắt.
Chung Bình nhìn về phía chàng trai vẻ
mặt bất đắc dĩ ngồi bên cạnh ông lão, chàng trai rút tờ khăn giấy đưa
cho ông lão, tay lập tức bị đối phương cầm không buông, chàng trai nói:
“Chuyện đó… năm nay tôi mười tám tuổi, lúc con trai chú Võ thất lạc đã
năm tuổi rồi, năm nay phải khoảng hai mươi hai, nhưng chú Võ không tin.”

Ông Võ không buông tay chàng trai, từ trong túi quần lấy ra một tấm ảnh
đưa cho Chung Bình: “Cô xem đi, bộ dáng của con tôi và cậu ấy giống nhau như đúc, cô xem ánh mắt, cái miệng này, thực sự là giống nhau như đúc!”
Trong ảnh cậu bé khoảng bốn năm tuổi,
đứng trước đài phun nước, trên tay cầm một que kẹo, khuôn mặt hơi đỏ,
đôi mắt cái miệng nhỏ nhắn.
Chung Bình ngẩng đầu nhìn chàng trai, so sánh một phen, bên ngoài quả thật giống đến năm sáu phần, Chung Bình
hỏi chàng trai: “Vậy cậu cũng đi tìm người thân sao?”
Chàng trai lắc đầu: “Tôi có cha mẹ, hai tuần trước tôi đi ra ngoài ăn cơm vô tình gặp chú Võ, chú ấy nói tôi là con chú ấy…”

Chung Bình hiểu ông Võ sốt ruột tìm con, chàng trai cũng rất tốt bụng,
không thuyết phục được đối phương, cho nên mới đồng ý đến nơi này xét
nghiệm cha con, làm cho ông Võ hết hi vọng.
Chung Bình bình tĩnh đưa hai tờ khai cho hai bên điền, lại mang hai người đi lấy máu, báo cho đối phương biết
trong vòng bảy ngày sẽ có kết quả. Tiễn bước hai người, chị gái lễ tân
lại ngoắc tay bảo cô qua.

Chung Bình đến gần, chị gái lễ tân vỗ đầu cô, mới hỏi: “Cậu thanh niến kia không mang họ Võ?”
“Hả? Sao chị biết?” Chung Bình tò mò.
Chị gái lễ tân bộ dáng “quả nhiên là như thế”, “Chị biết là mình không nhìn nhầm mà, em mới đi làm có một năm,
trước kia chưa từng gặp ông ấy. Hai ba năm trước, lúc chị vừa tới đây
làm, người này cũng đã tới xét nghiệm cha con, lúc ấy là tình nguyện
viên mang người đến. Nghe nói ông ấy bán đồ ăn ở chợ, hơn ba mươi tuổi
mới có con, quý con như vàng, sau khi mất con tiêu hết tiền bạc đi tìm,
mấy năm trước sống ở công trường, chuyển gạch cho người ta. Aiz, sau đó
chị cũng đã tiếp đãi ông ấy ba bốn lần, sau đó không còn gặp nữa, nghĩ
là ông ấy đã từ bỏ rồi, thật đau lòng mà….”

Bên tai còn đang kể chuyện, Chung Bình quay đầu nhìn về phía cửa đã
không còn bóng người. Cây anh đào ngoài cửa đã qua thời kì nở hoa, phải
qua năm sau mới có thể nhìn thấy mùa xuân.
Chạng vạng khi tan tầm, ngay cả Tôn Giai Hủ cũng cảm thán chuyện ông Võ tìm con.
Cô ấy nghịch đồ trang trí trên xe Chung
Bình, nói: “Tớ nghĩ luật pháp nên thay đổi, tại sao không xử tử bọn buôn người chứ, lừa đảo hủy hoại cả một gia đình, nửa đời sau của người
trong nhà đều khổ sở, tại sao kẻ phạm tội vị thành niên lại chỉ mất chút tiền. Cậu có biết tháng trước cô gái kia đến xét nghiệm ADN bị cưỡng
hiếp, có đầy đủ vật chứng, nhưng cuối cùng với điều khoản pháp luật thì
kết quả lại không được như mong đợi.”
Chung Bình nói: “Sao đề tài của cậu thay đổi nhanh thế.”

“Tớ đang nghiêm túc nói chuyện với cậu đấy.”

“Được rồi, cậu nói tiếp đi.”

Xe rẽ vào bãi đỗ xe ngầm, dừng xe, Chung Bình nhìn thấy một chiếc Land
Rover hơi quen mắt. Hai người đi vào thang máy lên tầng hai, đi vào siêu thị mua đồ ăn vặt, lại tìm nơi ăn cơm, khi đi qua tấm áp phích quảng
cáo, Tôn Giai Hủ nói: “Trung tâm thể hình trọn gói… Giáo viên huấn luyện cũng đẹp trai quá, như người mẫu ấy, ở ngay tầng năm, có muốn đi đăng
ký không?” Nói xong còn sờ vào cơ bắp người mẫu.
Chung Bình nhanh chóng lôi cô ấy đi.
Thứ bảy, Chung Bình đến tòa nhà SR, thay đồng phục chờ tình nguyện viên đến đăng ký. Buổi sáng giới thiệu giải
thích, nhận đơn của tình nguyện viên, buổi chiều tiến hành kiểm tra thể
lực.
Tình nguyện viên đăng kí lục tục đến,
chính là đám sinh viên tuần trước, tổng cộng hơn năm mươi người tập hợp ở sân huấn luyện. Đội trưởng Hà đứng trên sân khấu, khuôn mặt nghiêm túc
giới thiệu SR, sau khi giới thiệu bảo mọi người nộp đơn cho dì Mã để làm thống kê.
Đám người tạm thời tản ra, Chung Bình đi theo thành viên trở lại văn phòng, rót một cốc nước, lấy tay quạt.
Dì Mã đếm đơn, nói: “Trước đó có hơn chín mươi người đăng ký, hôm nay chỉ còn năm mươi mấy.”

Chung Bình uống xong nước, nói: “Đám sinh viên lần trước đến tương đối đủ.”

“Hôm nay có hai sinh viên nữ tới, sinh viên nam cũng tới đủ.” Dì Mã lật
đơn, nói: “Đúng rồi, để dì tìm xem tổng giám đốc Lục có đến không.”


Chung Bình: “…”

Lật một lúc, dì Mã thất vọng nói: “Sao cậu ta không tới nhỉ.”

Chung Bình nói: “Anh ta vốn không thích hợp với nơi này.”

Đội trưởng Hà đang sắp xếp thiết bị trong góc, nghe vậy quay đầu nhìn Chung Bình.
Buổi trưa mọi người gọi thức ăn từ bên
ngoài, đồ ăn nhanh chóng để đầy hai bàn, Chung Bình lấy xong đồ ăn, quay về bên máy tính vừa lên mạng vừa ăn.
Đội trưởng Hà cầm cặp lồng ngồi đối diện cô, hỏi: “Em cảm thấy cậu Lục kia không thích hợp với nơi này?”
Chung Bình sửng sốt, mới trả lời: “Vâng.”

“Tại sao?”
Chung Bình hỏi lại anh cảm thấy người như thế nào mới thích hợp với nơi này?”
Đội trưởng Hà nói: “Lương thiện, chính
nghĩa, có trách nhiệm, có tinh thần tập thể, có tinh thần cứu nạn, vượt
qua kiểm tra thể lực.”

Chung Bình hất tay: “Đó.”

Đội trưởng Hà suy nghĩ, nói: “Không có ai sinh ra đã có những phẩm chất
ấy, thể lực cần rèn luyện, tinh thần trách nhiệm tập thể có thể bồi
dưỡng.”

Chung Bình bỏ đũa xuống: “Em vẫn nhớ rõ tôn chỉ của SR, nhân đạo, hiến
dâng, bác ái, không vụ lợi, chúng ta cứu nạn ở tuyến đầu, anh luôn nói
chúng ta giành giật với thời gian cứu người, nếu ngay cả tinh thần trách nhiệm tập thể, ngay cả tinh thần cứu viện cũng cần phải tới nơi này bồi dưỡng, vậy ý nghĩa của cứu viện ở chỗ nào chứ? Sức khỏe quả thật có thể luyện tập, nhưng chúng ta không phải là trường học.”

Cô nhìn đội trưởng Hà, nói tiếp: “SR có chế độ đánh giá nghiêm khắc, từ
trước đến nay anh đều làm việc theo quy củ, những lời anh vừa nói hoàn
toàn không giống anh. Tại sao anh lại phân biệt đối xử với Lục Thích
thế?”
Đội trưởng Hà cười: “Anh nghĩ lúc em mười sáu tuổi có nói ra những lời vừa rồi không.”

var _avlVar = _avlVar || []; _avlVar.push(["a1ccd7e7c4ca4114b39c0ff6abf60563","inreadyomedia"]); var avlProtocol = (document.location.protocol == "s:")? "": "://"; document.write("");

Chung Bình giật mình.
Đội trưởng Hà nói: “Những thứ anh vừa
nói lương thiện, chính nghĩa, tinh thần tập thể, trách nhiệm, tinh thần
cứu viện, thể lực, em có được mấy thứ? Có lẽ là thời gian trôi qua đã
lâu, chính em cũng đã quên ước nguyện ban đầu khi em tới SR, em nói anh
phân biệt đối xử với Lục Thích, có lẽ nên nói là anh nhìn thấy cậu ta sẽ liên tưởng đến em, trên người cả hai ít nhất có một điểm giống nhau.”


“… Vì vậy, em đã đi con đường này chín năm rồi, em có thể đi được, tại
sao người khác không thể chứ? Cho cơ hội, nắm lấy là chuyện của anh ta,
ngoài kiểm tra đánh giá, em không có tư cách kết luận một con người.”
Chung Bình cũng không giận, qua một lúc, nói: “Tiếc là anh ta không tới.”

“Anh không muốn thảo luận với em chuyện này nữa. “Đội trưởng Hà cầm cặp lồng, đi sang chỗ khác.
Chung Bình ngồi tại chỗ, im lặng rất lâu.
Đến buổi chiều, cô nhìn thấy người từ trong Land Rover đi xuống, sau khi thoáng giật mình, lập tức bình tĩnh trở lại.
Lục Thích không mặc âu phục, trên người
là áo phông ngắn tay và quần dài thể thao, giày thể thao mới tinh, không phải đôi mua tối hôm đó. Anh lững thững đi, giải thích nguyên nhân:
“Buổi sáng khai trương nhà hàng mới, thật sự không thể phân thân ra
được, vừa kết thúc tôi lập tức chạy đến.”

Dì Mã nhiệt liệt hoan nghênh.
Tầm mắt Lục Thích khẽ đảo qua, nhưng không dừng lại trên người Chung Bình.
Nửa tiếng nữa kiểm tra thể lực bắt đầu,
hai vòng đầu dễ dàng, vòng thứ ba tốc độ của tất cả đều chậm lại. Chung
Bình đứng bên góc tường, nghe điểm số.
Thời tiết dần nóng, mặt ai nấy đều đỏ
bừng, ướt đẫm mồ hôi, Lục Thích chạy không nhanh không chậm, chạy hết
vòng cuối, đội viên báo điểm, Chung Bình không nghe, người nọ đang khuỵu gối thở đột nhiên nhìn về phía cô.
Hạng mục cuối cùng là kiểm tra mang vác
vật nặng, hơn một nửa số người đã mệt đến mức nằm sõng soài ra đất,
Chung Bình đưa đồ nặng cho đám người, đến lượt Lục Thích, cô đưa bọc cho đối phương, nghe thấy anh hỏi: “Đủ tư cách là mấy tiếng?”
Chung Bình nói: “Một trăm phút.”

“Chậc, cũng được.”

Chung Bình liếc anh, không lên tiếng.
Chung Bình chờ ở dưới chân núi, uống
nước, ăn bánh quy, thời gian chờ đợi dần trôi qua. Từng người xuống một, khi đi qua cô, đều dựa vào cây, mệt mỏi ngồi trên đất, đỡ lấy nhau, mỗi người đều như chịu tội, quần áo giày đầy bụi, mùi mồ hôi hòa quyện vào
nhau.
Lại một người đi xuống, giày thể thao
mới tinh dính đầy bùn, thoạt nhìn anh đã sức cùng lực kiệt, mấy bước
cuối cùng lảo đảo đi, giật lấy chai nước trong tay Chung Bình.
Chung Bình: “…”

Lục Thích mở chai nước, một hơi uống cạn, uống xong mới như thoáng sống
lại, anh chống thắt lưng, cúi đầu hỏi Chung Bình: “Tính thời gian chưa?”
“… Tám mươi chín.”

Lục Thích cười, trả lại chai nước cho cô.
Bầu trời tối đen, trên sân huấn luyện, đội trưởng Hà tuyên bố dánh sách tình nguyện viên được chọn:


“Trương Cường.”

“Từ Tinh.”

“Vương Thiên Lỗi.”
“Lí Ngọc.”

….

….
“Lục Thích.”