Khi hoạt động trải nghiệm kết thúc đã qua mười hai giờ, đội trưởng Hà đưa mọi người về văn phòng.
Vận động từ sáng, mọi người đều đổ mồ
hôi, Chung Bình bật quạt trần lên, cánh quạt từ từ chuyển động, thổi ra
làn gió mát rượi. Đoàn người tìm chỗ ngồi hoặc đứng, Lục Thích xắn ống
tay áo, cởi hai cúc áo sơ mi, cúi đầu mở di động, lỗ tai không biết có
đang nghe đội trưởng Hà nói gì hay không.
Đội trưởng Hà nói: “SR của chúng tôi
thành lập mười năm về trước, người khởi xướng năm đó là một quân nhân
xuất ngũ, trong đội toàn là những người yêu thích vận động, trải qua
mười năm, đội ngũ của chúng tôi không ngừng lớn mạnh, từng tỉnh thành
đều có phân đội của chúng tôi, năm ngoái phân đội Nam Giang của chúng
tôi đã hoàn thành hai tám nhiệm vụ cứu viện.”
“Tôn chỉ của SR chúng tôi chính là nhân đạo, hiến dâng, bác ái, không vụ lợi, gia nhập SR, mọi người chẳng những không nhận được danh và lợi,
mọi người còn phải đóng góp thời gian và tiền tài, thậm chí còn có thể
gặp phải nguy hiểm, cho nên tôi phải giải thích rõ một số yêu cầu…”
“Gia nhập SR, đầu tiên được coi là tình nguyện viên, sau đó là đội viên
dự bị, cuối cùng mới có thể trở thành đội viên chính thức. Nếu muốn trở
thành đội viên chính thức phải tròn hai mươi lăm tuổi, thông qua quá
trình học tập, huấn luyện và sát hạch, quá trình dài dòng phức tạp, quan trọng nhất là mọi người phải có nghị lực, đam mê, đức hạnh, phục tùng
mệnh lệnh, tuân theo điều lệ, biết vì toàn cục, có thời gian và tiền tài dư dả cho công việc, không chỉ thời gian cứu viện, mà còn thời gian
huấn luyện, thứ ba mỗi tuần chạy cự ly dài quanh hồ, thứ bảy huấn luyện
thể lực…, cho dù có tình huống đặc thù cũng không được vắng họp. Về phần tiền bạc, ví dụ như trang bị tư nhân của mọi người, chi phí thi cử, chi phí giao thông, mọi việc như thế đều phải tự trả tiền. Chỉ có thỏa mãn
một loạt những điều kiện này, cùng với thông qua tất cả sát hạch, mọi
người mới có thể gia nhập SR.”
Các sinh viên ồn ào, Lục Thích vẫn đang cắm đầu vào di động.
Một lát sau, một sinh viên hỏi: “Đội
trưởng Hà, năm nay bọn em mới năm một, mới mười chín hai mươi, muốn
thành đội viên chính thức không phải là phải làm tình nguyện viên từ năm đến sáu năm sao?”
Mọi người gật đầu.
Đội trưởng Hà bỗng nhiên chỉ vào Chung
Bình, nói: “Từ lúc trung học, nghỉ đông và hè hàng năm Tiểu Chung đều
đến SR hỗ trợ, năm nhất đã trở thành tình nguyện viên của SR. Cô ấy học
ngành pháp y, học năm năm, đi làm một năm, cho đến năm nay mới trở thành đội viên chính thức của SR chúng tôi.”
“Giỏi quá.”
“Ồ, trung học!”
“Đại thần, học hẳn pháp y!”
Lục Thích dừng động tác lại, liếc về
người đứng bên cạnh đội trưởng Hà. Mặt cô ửng đỏ, cả người đứng thẳng,
nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh.
Đội trưởng Hà bảo mọi người im lặng:
“Tôi còn phải nhấn mạnh một chút, chính là tính nguy hiểm. Hàng năm
trong quá trình cứu viện, số đội viên bị thương không đếm xuể, ví dụ như hai tuần trước trong nhiệm vụ cứu viện ở núi, một đội viên nữ của chúng tôi bất ngờ bị thương, đến nay vẫn còn đang dưỡng thương. Chúng ta cứu
viện thực ra cũng đồng thời đặt mình vào hiểm cảnh, mọi người phải chuẩn bị tâm lý đầy đủ cho chuyện này.”
Đội trưởng Hà nói xong chuyện chính, nhiệm vụ tiếp theo giao cho dì Mã
phụ trách công tác hậu cần. Chung Bình cũng không ở lại trong văn phòng, cô chạy về sân huấn luyện sắp xếp lại trang thiết bị.
Qua một lúc lâu, dì Mã đi ra gọi cô: “Tiểu Chung, không vội, ăn cơm trưa đã!”
Chung Bình đã sớm đói bụng, nhanh chóng đáp lại, quay về văn phòng rửa
mặt. Lúc ra khỏi WC, cô nhìn thấy dì Mã vẫn đang chỉnh sửa danh sách
đăng lí, bưng cốc nước đi qua, xoay người nói: “Người đăng kí nhiều thế
ạ.”
Dì Mã cười nói: “Những đứa trẻ này đều có đam mê, không quan tâm cuối
cùng có thể tiếp tục kiên trì hay không, có lòng như vậy là tốt rồi.”
Chung Bình đồng ý gật đầu, uống mấy ngụm nước, đột nhiên nghe thấy dì Mã nhỏ giọng hô: “Á…”
“Sao vậy dì?” Chung Bình hỏi.
Dì Mã bỏ tờ đăng kí, ý bảo Chung Bình
nhìn: “Dì không nhìn nhầm chứ, Lục Thích, hai mươi chín tuổi, không phải là cậu Lục vừa mới tặng cờ thưởng kia sao?”
Chung Bình đang uống nước, lập tức ho
hai cái. Á, quả nhiên là nhìn thấy hai chữ rồng bay phượng múa, bút lực
sắc bén – Lục Thích.
“Trời ạ…” Lại hét lên kinh hãi, “Nghề nghiệp… tổng giám đốc sao?”
May mà Chung Bình không uống nước nữa.
Ăn xong cơm trưa, Chung Bình và người
trong nhóm lại huấn luyện đến chiều, buổi tối cả người mệt mỏi trở về
chỗ cha mẹ, tắm rửa xong đi ra, cô ngồi vào sô pha xoa bóp chân.
Bà Chung bưng một đĩa hoa quả ra: “Ăn
chút lót dạ đi, chờ xong cá rồi ăn cơm. Hôm nay con bận gì thế mà mệt
mỏi như vậy, hẹn hò à?”
Chung Bình xoa chân, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Mẹ, có cần rõ ràng thế không.”
Bà Chung gõ đầu cô: “Con bé chết tiệt này, không phải mẹ sốt ruột thay con à.”
“Con mới bao nhiêu tuổi chứ.”
“Qua hai mươi lăm không còn nhỏ nữa, yêu đương một hai năm rồi kết hôn,
hai bảy hai tám hai chín là lúc nên sinh con, trước khi ba mươi tuổi
hoàn thành mới tốt.”
Chung Bình đáp cho có lệ: “Duyên phận chưa tới thì còn có cách nào chứ.”
“Cái gì mà duyên phận chứ, duyên phận phải dựa vào người mai mối.” Bà
Chung ngồi vào bên cạnh Chung Bình, “Ngày mùng một tháng năm được nghỉ
mẹ sẽ đưa chú Hoắc con đi xem mặt, nếu chuyện của chú ấy thành, mẹ sẽ
chuyên tâm chuyện của con, nhưng mẹ tôn trọng con, nếu con không đồng ý, mẹ sẽ không tự ý làm.”
Chung Bình dừng một chút, lại làm như không có việc gì lau dầu mát xa: “Chú ấy có thể xem mặt thành công không?”
Bà Chung nói: “Sao không thành chứ, có
vẻ ngoài có tiền tài, chỉ là… chỉ là đi đứng không tiện thôi, còn có
gánh nặng, đó cũng là trách nhiệm của cậu ấy. Hiện tại đầu năm nay,
người đàn ông tốt như vậy đâu có nhiều, còn phải tranh cướp đấy!”
Chung Bình cười: “À, tranh cướp.”
Cuối tuần trôi qua, thứ hai Lục Thích nhận được tin nhắn, thông báo cho
anh tám giờ tối mai tham gia chạy cự li dài quanh hồ, bởi vì anh mới gia nhập SR, nên ngày mai anh đến sớm đi qua văn phòng một chút.
Khi thấy tin nhắn trong chớp mắt Lục Thích mất hồn, sau đó mới ý thức mình đã từng điền vào đơn đăng kí.
Để di động lên mặt bàn, nhưng anh cũng không để trong lòng. Hôm sau khi rời khỏi công ty, anh đi thẳng đến bệnh viện Cảnh Sơn.
Bệnh viện dựa vào núi gần hồ, phong cảnh hợp lòng người, tháng tư hoa rợp khắp trời, chỗ Lục Thích đi qua hoa nở rộ.
Lục Thích đi vào phòng bệnh, bảo Cao Nam và Thẩm Huy ra phòng khách ngồi, anh đi vào phòng ngủ bên trong. Ông
Lục đang được y tá cho uống nước, ông không muốn uống bằng ống hút, bởi
vậy lúc uống nước hơi mất sức, nước rỏ xuống cổ.
“Cha, hôm nay thế nào?”
Ông Lục đẩy cốc ra, khàn giọng nói: “Cúng được.”
Lục Thích cầm lấy khăn mặt, lau bọt nước trên cổ ông, phẩy tay cho người y tá đi ra ngoài, nói: “Buổi tối cha
muốn ăn gì, con bảo dì Trương làm.”
Ông Lục khẽ lắc đầu: “Ăn không vào. Học Nhi đâu, sao không đến?”
Lục Thích bỏ khăn mặt xuống, kéo ghế ngồi: “Con đang muốn nói với cha chuyện của con bé đây.”
Ông Lục nhìn về phía anh.
Lục Thích cười: “Cha đừng khẩn trương, không phải chuyện tốt, nhưng cũng không coi là chuyện xấu.”
Ở phòng khách bên ngoài, Cao Nam ra hiệu cho bác sĩ chờ, Thẩm Huy đưa
cho anh ta điếu thuốc, Cao Nam xua tay, rút ra một thanh kẹo cao su.
Thẩm Huy nói: “Không hút thuốc lá, không uống rượu, cậu chả có tí lạc
thú nhân sinh nào.”
Cao Nam không phản bác chỉ cười.
Thẩm Huy châm điếu thuốc: “Đúng rồi thứ bảy tuần trước hai người đi đâu vậy, gọi điện thoại đến cũng không nhận.” “Tặng cờ thưởng.”
“Cờ thưởng?”
“Cám ơn đội cứu viện phi chính phủ lần trước.”
Thẩm Huy sửng sốt, nghĩ ra gì đó, buồn cười lắc đầu: “Ông chủ quá nhàm chán sao?”
“Anh ấy…” Cao Nam nhả kẹo cao su, “Chơi
máy bay chán rồi, hiện tại đột nhiên muốn lái máy bay thật. Hai tuần
trước vừa đăng ký thi bằng lái.”
Đang nói, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Lục Thích nói: “Bác sĩ.”
Bác sĩ đang đợi lập tức đi vào, cấp cứu, ông Lục đã trở lại bình thường, hít thở, không thể ngừng giận, giọng nói yếu ớt: “Học Nhi… Học Nhi…”
Lục Thích gật đầu: “Con biết.”
Rời khỏi bệnh viện, trên đầu tối đen, ánh trăng bị giấu sau tầng mây mù.
Lục Thích vươn vai, nghe thấy Cao Nam nói: “Thời gian còm sớm, đi quán bar chứ?”
Hai tuần trước uống nhiều rượu khiến đầu anh đau đến mức muốn nứt ra, Lục Thích vẫn còn bị ám ảnh, phất tay nói: “Mọi người tự đi đi, tôi về nhà tu thân dưỡng tính.”
Nói xong lên xe đi trước.
Lục Thích bật nhạc, lái xe không mục
đích, từ ngoại thành vào phố xá sầm uất, trong xe đã chuyển đến mười bài hát, anh lẩm nhẩm hát theo, cuối cùng dừng xe ở phía nam hồ, châm điếu
thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên con đường nhỏ bên hồ, mấy chục
người quây quần nói chuyện, một số là sinh viên, còn phần lớn đều là
trong độ tuổi từ hai mươi đến bốn mươi, đội trưởng Hà cao to lực lưỡng
hai tay để sau lưng, nhìn mọi người, dường như đang nói chuyện, tư thế
đứng giống như tham gia quân ngũ.
Lục Thích nghĩ anh ta chắc chắn đã từng gia nhập quân đội.
Tầm mắt khẽ dời đi, lại dừng ở trên mặt
Chung Bình, khoảng cách hơi xa, nhưng không gây trở ngại cho Lục Thích
nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc, ngửa đầu nghe của cô.
Lục Thích “cách”, đẩy cửa xe xuống, hút nốt điếu thuốc, ném tàn thuốc xuống mặt đất.
Chung Binh nghe rất chăm chú, tuy những lời này nghìn bài như một, đội trưởng Hà đã nói nhiều năm, cô đều đã thuộc như cháo rồi.
Nghe đội trưởng Hà nói, hơi thất thần, ánh mắt nhìn người đi tới, cô nhìn qua, hơi cau mày.
“Bắt đầu rồi à? Xin lỗi, có chút việc đến muộn.”
Lục Thích mặc âu phục xuất hiện, giống như phượng hoàng tiến vào tổ gà, mọi người quan sát anh từ đầu xuống chân.
Sắc mặt đội trưởng Hà không đổi, nói: “Lần đầu bỏ qua, lần sau không được viện cớ này nữa.”
“Vâng.” Lục Thích nói.
Đội trưởng Hà lại cau mày: “Quần áo giày của anh không được, đi thay trước đã.”
Lục Thích nói: “Không sao, như thế này cũng chạy được, không phải chỉ có mấy bước thôi sao.”
Đội trưởng Hà nói: “Cả hồ là mười ba km, anh xác định không thành vấn đề?”
Lục Thích: “…”
Đội trưởng Hà nói: “Hoặc là trở về, hoặc là gần đây có cửa hàng thể
thao, đi qua đó mua.” Quan sát anh, “Có lẽ trong nhà anh cũng không có
quần áo thể thao.”
Lục Thích liếc anh ta nói: “Không biết là cửa hàng thể thao nào?”
Đội trưởng Hà quay đầu: “Chung Bình!”
“Có!”
“Cô đi mua đồ cùng với anh ta.”
“… Vâng.” Chung Bình nói.