Trở về Eden

Chương 53

“Thật may là trên cõi đời này còn có Whisky” – Dennis ườn người trên chiếc đi văng trong phòng khách và ngẫm nghĩ. Sau khi chiếc hồng thập tự réo inh ỏi chở Bill, Tom và Stephany đi, còn Sara biến đâu mất, trong nhà trở nên hoàn toàn tĩnh lặng. Đó chính là bầu không khí tuyệt vời để thưởng thức thứ rượu thần tiên. “Thật là một chân lý tuyệt đối khi nói rằng mọi bất hạnh đều chìm nghỉm trong chiếc chai này” – anh nghĩ. Giờ Dennis cảm thấy khá hơn nhiều so với lúc nãy vì giờ đây anh chẳng còn cảm xúc gì nữa. Phương tiện giải sầu tốt nhất thế giới! Anh lại với chiếc chai.Anh lờ mờ nghe có tiếng ô tô đỗ cạnh nhà. Tom bước vào phòng.

- Tôi vừa từ bệnh viện…

- Xéo đi!

- Cái gì?

- Chẳng dì với cô gì cả. Cút khỏi đây ngay!Dennis say mềm ngồi dậy và lảo đảo tiến lại phía Tom.

- Sara đâu? – Tom hỏi.

- Tao đã bảo là mày biến đi mà lại. Giờ người mà chị ấy không cần nhất chính là mày.Tom nghiến răng.

- Cậu nghe đây – Anh nói – Dù cậu có bị sao đi chăng nữa thì chị cậu cũng khổ hơn cậu nhiều.

- Được, nhưng đứa nào có lỗi trong chuyện đó?Tom trả lời bằng cái nhìn của một kẻ công nhận thất bại của mình.

-  Điều  đó  bây  giờ  còn  có  nghĩa  gì  nữa  đâu!  –  Anh  nói  và  quay người để bỏ đi.

-  Hãy  để  Sara  yên!  –  Dennis  quát  theo  –  Chị  ấy  không  cần  đến mày. Và cả chúng tao cũng vậy. Bước  đi  trong  vườn.  Tom  nghĩ  rằng  điều  duy  nhất  tốt  đẹp  trong màn bi kịch vừa qua với Dennis là anh đã nén được để không tương cho cậu ta một quả vào mặt. Không có cái đó thì mọi chuyện cũng đã quá rắc rối. Tom vẫn chưa nhận thức hết sự khủng khiếp của cái tin mà Billl lộ ra – anh quá bận rộn với việc lo đưa ông bố trong tình trạng rất nguy kịch đến bệnh viện, thông báo cho Rina biết và thu xếp hàng loạt những việc nảy sinh trong những hoàn cảnh tương tự. Nhưng anh cần phải gặp Sara. Có chúa mới biết cô ấy đau khổ đến như thế nao.Anh tìm thấy cô ngồi một mình trên mỏm đá cao sát bờ biển. Gió thổi mạnh. Mặt trời đã lặn. Bóng đêm đang buông. Nhưng hình như cô không nhận biết gì hết. Cô giật nảy mình khi cô thấy anh – trong đó là cả sự ngượng ngùng và cả… Còn gì nữa nhỉ: Nỗi sợ? Sự ghê tởm?… Tuy nhiên cô gắng hết sức để tỏ ra bình thường.

- B… ố… anh; Bill thế nào rồi?

- Giờ đây thậm chí chúng ta không thể nói chuyện với nhau được nữa – Tom hoảng sợ nghĩ. Anh trả lời thành tiếng:

-  Bố  anh  đang  được  các  bác  sĩ  chăm  sóc.  Cụ  cần  được  yên  tĩnh tuyệt đối. Vì vậy mà anh có thể rời bệnh viện.- Ông ấy… có nói thêm gì nữa không?

- Không. Và cả Stephany cũng vậy. Mặt Sara tái nhợt:

- Liệu đó có phải là sự thật không nhỉ? Anh nghĩ thế nào.

- Anh không biết.

- Theo em thì đó là lý do khiến cho họ luôn luôn có thái độ chống lại mối quan hệ giữa chúng ta… Họ biết rằng chúng ta không bao giờ có thể… không bao giờ có thể…Tom rất muốn ôm lấy cô, nhưng giờ đến chạm vào người cô anh còn không dám.

- Sara, anh không biết giờ đây chúng ta phải làm gì!

- Anh chẳng thể làm được gì đâu! – Sara đáp – Một khi đã không thể thay đổi được điều đã xảy ra.

- Sara, đó là do chúng ta không biết! – Tom không thể chịu được khi nghĩ rằng cái đẹp đẽ thiêng liêng nhất giữa họ trong khoảnh khắc đã sụp  đổ  tan  tành  và  biến  thành  một  điều  đáng  ghê  tởm  nhất  trên  đời.  – Chúng ta yêu nhau… và anh không hề tiếc điều đó! Anh không hiểu điều gì xảy ra với anh, nhưng thực tế là như thế.

- Nhưng tất cả những điều đó thật là ghê tởm!

- Không hề! Ít ra là khi đó. Điều ghê tởm chính là sự dối trá mà người  ta  đã  nói  với  chúng  ta.  Anh  vẫn  yêu  em  như  trước,  Sara  ạ.  Và không có gì trên đời có thể thay đổi được điều đó.

- Xin anh, Tom, đừng thế… – Sara rên lên

- Em thử nói với anh là em không yêu anh xem nào – Tom nói vẻ thách thức.  -Tất cả kết thúc rồi! Cần phải như vậy! – Cô kêu lên – Chúng ta nghĩ  gì, điều  đó chẳng  có  ý nghĩa  gì cả.  Chúng  ta  không thể  yêu nhau được, bây giờ, sau này và mãi mãi… Cô quay ngoắt khỏi anh và chạy về phía nhà. Stephany đang đứng trong  phòng  đợi.  Sara  đã  chạy  đến  nửa  cầu  thang  định  trốn  về  phòng mình, những tiếng gọi của mẹ làm cô sững lại:

- Sara, mẹ cần nói chuyện với con.

- Còn có thể nói về chuyện gì nữa?Stephany nắm chặt thanh chắn cầu thang.

-  Mẹ  muốn  để  con  hiểu  một  điều:  mẹ  cũng  không  hề  biết  gì  cả. Nhiều năm trước đây, mẹ đã sinh một đứa con… Khi đó mẹ còn trẻ hơn cả  con  bây giờ.  Mẹ  bị đưa  đi còn  đứa  con trai ấy  bị  đem cho  làm con nuôi. Ông nói với mẹ rằng nó đã chết. Chuyện là như vậy.- Không, chuyện không chỉ có vậy! Ông Bill biết rõ. Tại sao không ai chịu nói cho chúng tôi sự thật trước khi mọi sự trở nên quá muộn?

- Quá muộn ư? – Stephany hỏi rất khẽ. Đột nhiên Sara gục mặt vào lan can cầu thang bật lên tiếng nức nở.

- Con bẩn thỉu lắm, mẹ ơi – Cô  thổn thức  – Con hổ thẹn quá về những gì chúng con đã làm. Stephany chậm rãi bước lên cầu thang và ôm lấy cô.

- Không nên như vậy, con gái yêu của mẹ ạ – Chị cố an ủi con – Chỉ tại các con không biết mà thôi. Bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe của Tom. Tiếng xe nhỏ dần rồi  tắt  lịm  đi  ở  đâu  đó.  Tim  Stephany  trĩu  nặng.  Đầu  chị  như  đá  đeo. Chẳng lẽ cướp mất của ta người yêu dấu chưa đủ hay sao mà ngươi lại còn muốn cướp người yêu của con gái ta nữa? – Stephany thầm hỏi số phận nghiệt ngã. Chị không có gì để nói với Sara và không biết làm thế nào để an ủi con gái. Họ cứ ngồi im ôm nhau như thế hệt như hai kẻ duy nhất sống sót sau một vụ đắm tàu và không ai nói với ai một lời nào.

Ngay ở trung tâm thành phố, không khí ban đêm cũng lạnh. Mỗi ngày qua, mùa hè lại hao dần đi. Jilly mừng vì đã mang theo áo khoác theo  mình  và  không  dừng  lại  lâu  cạnh  các  tủ  bày  hàng.  Suy  nghĩ  về những điều xảy ra, ả đi đến kết luận là chẳng việc gì phải thất vọng. Tất nhiên ả muốn tự mình làm nổ tung quả bom về vai trò “ông bố mạo nhận” của  Bill bấy lâu nay vẫn gài dưới chân  Stephany.  Nếu thế thì nhìn vào mặt  con  mụ  ấy  lúc  đó  sẽ  thích  biết  bao!  Còn  cái  lão  Bill  đó  thì  sẽ  trở thành  một  lão  già  ngu  ngốc,  lố  bịch.  Tự  mình  làm  điều  đó  thích  hơn, nhưng dù sao kết quả của sự vạch trần sự thật cũng hoàn toàn chấp nhận được: Bill vào viện, Sara và Tom bị tách rời và chúng hết sức đau khổ. Còn con mụ Stephany ấy đã bị một đòn đau điếng người làm cho sự tồn tại của mụ ta trở nên phức tạp hơn nhiều. “Không tồi – ả nghĩ – hoàn toàn không tồi”. Những ý nghĩ vui sướng của Jilly về sự kiện mới xảy ra làm dịu bớt nỗi tức giận vì hành động của Jake bổ nhiệm Cassy làm người lãnh đạo “Tara”. Dĩ nhiên, cái con đĩ thô bỉ ấy đã đạt được điều đó nhờ dâng hiến tấm thân của nó cho Jake. Ả hiểu rõ điều đó. Nhưng lẽ ra có thể giải quyết  sự  việc  theo  một  cách  khác. 

Jilly  rất  muốn  chiếm  được  “Tara”, gắng như một đứa trẻ muốn có đồ chơi ưa thích, còn cái con bé Johnes ấy thì có thể cho một thứ gì đó khác. Chính vì vậy mà ả mò đến chỗ Jake, hy vọng rằng y sẽ nhận ra tính lôgích trong những suy luận của ả.Jake vừa mở cửa căn phòng khách sạn của mình vừa nhìn đồng hồ. Thay vì chào hỏi, y lạnh lùng nhìn ả và nói ngắn gọn:

- Tôi chỉ có thể dành cho cô một chút thời gian thôi. Tôi đang vội.

- Anh đi đâu? – Jilly ghen. Bước vào phòng khách Jake cười vang:

- Đó hoàn toàn không phải là việc của cô, nhưng nếu cô đã quan tâm  vậy  thì  tôi  xin  nói:  Tôi  đi  tiếp  đoàn  các  nhà  khai  thác  mỏ  Bolivia đang ở thăm Sydney.

- Sao, với bộ dạng như thế này à? – ả đưa mắt nhìn chiếc áo choàng lụa Trung Hoa màu đỏ thắm có những đường thêu rực rỡ của y.

- Thôi được, tôi có thể chui vào bộ lễ phục buổi tối, thắng cà vạt đen để làm đẹp lòng ai đó – Y nói với sự giễu cợt chết người – Vậy cô cần gì nào?

- “Tara”.- Tôi không thể làm gì được.

- Nhưng tôi muốn! - Tôi đã bổ nhiệm Cassy Johnes.

- Vậy sa thải cô ta đi. Jake thở dài và trả lời gay gắt.

- Tôi  đã  nói  với  cô  rằng,  trước hết tôi là một nhà kinh doanh và quyết định trên là một quyết định công việc. Tôi muốn người đứng đầu

“Tara” phải là một người biết bắt nó đẻ ra tiền chứ không phải là người lợi dụng nó để thực hiện các ý định trả thù điên rồ của mình.

- Điên rồ ư?

- Cô là một con người nguy hiểm, Jilly ạ. Nếu tôi biết trò chơi mà cô đã bày ra với Bill Macmaster thì tôi đã không bao giờ dính đến cô. Tôi có thể nhận được tất cả những gì tôi muốn từ “Harper Mining”, từ Bill và từ Stephany nhưng không cần dùng đến những thủ đoạn đê tiện đến mức như vậy – Y lại nhìn đồng hồ – Bây giờ thì xin lỗi, đã đến lúc tôi phải thay quần áo rồi – Y nhìn ả với sự ghê tởm không giấu giếm.Jilly bị bẽ mặt. Ả tự huyễn hoặc mình Jake sẽ thán phục tài nghệ của ả. Ả những tưởng Jake sẽ  đón ả bằng sâm  banh và những lời chúc tụng sau khi ả đánh đổ Bill Macmaster  và làm ô danh dòng họ Harper. Vậy mà thay vì như vậy, ả lại bị tống cổ như một con ở bị bắt quả tang đang nằm trong vòng tay của con trai ông chủ hàng thịt trong nhà kho! Ả cố gắng kìm mình trước khi trả lời:

-  Một  khi  anh  đánh  giá  hành  động  của  tôi  như  vậy  thì  tôi  nghĩ không nên tiếp tục mối quan hệ… đồng minh của chúng ta nữa. Hình như anh còn đang giữ những cổ phiếu của tôi. Tôi muốn lấy lại chúng.

- Ngày mai tôi sẽ cho người mang chúng đến cho cô trước lúc chín giờ sáng. Thế là hết. Vài giây sau, Jilly đã ở dưới phố. Ả chống chọi lại tất cả một biển tình cảm sôi réo, trong đó rõ nhất là cảm giác bị người ta biến thành một con lừa ngu ngốc.Stephany và Rina ngồi cạnh nhau bên ngoài phòng bệnh của Bill. Cả hai đều im lặng. Nhưng trong im lặng của họ không có sự căng thẳng và ngượng nghịu. Bây giờ không phải là lúc làm rõ những mối quan hệ cá nhân.  Thể  trạng của  Bill  rất  nguy kịch  và  điều duy  nhất họ  có  thể  làm dược lúc này là chờ đợi xem kết cục sẽ thế nào. Sau khi khẩn trương trở về Eden để gặp Sara, Stephany quay lại bệnh viện để Rina khỏi cảm thấy lẻ loi.Đẩy cánh cửa nặng, viên bác sĩ lách người ra khỏi phòng các bệnh nhân ở tình trạng nguy kịch.

- Chồng bà gọi bà, thưa bà Macmaster – ông ta nói – và cả bà nữa, bà Happer ạ. Các bà có thể ở bên ông ấy trong một thời gian ra ngắn và tôi xin nhắc nhở trước là không được làm ông ấy xúc động. Xin các bà cực kỳ thận trọng cho.Hai người đàn bà lo lắng gật đầu vẻ am hiểu.

- Mời hai bà vào

Thân hình già nua của Bill nằm dài trên giường bệnh trông khô héo lạ lùng. Có cảm giác nó chỉ nhỏ bằng một nửa so với trước kia. Và vừa nhìn thấy họ, Bill đã khó nhọc cất tiếng:

- Stephany, chú phải nói với cháu… - Im lặng nào, chú Bill, chuyện đó chúng ta có thể nói sau.

- Không – Bill vẫn bền bỉ – Điều này quá quan trọng. – Ông cầm lấy  tay  chị  và  cả  hai  người  đàn  bà  ngồi  ghé  xuống  mép  giường  ông. Stephany  sợ  hãi  nhìn  Bill.  Chị  không  tin  là  mình  đủ  can  đảm  để  nghe những gì ông sắp nói ra.Bill gắng gượng tiếp tục:

- Sau khi cháu sinh con trai, Tom ấy mà… và cháu bị đưa ra nước ngoài, cha cháu nói với cháu rằng đứa bé bị chết. Ông ấy muốn cháu quên đứa con trai đó đi và không tìm nó khi nó lớn lên nữa.

- Bố cháu muốn cháu quên hẳn rằng cháu dã từng có một đứa con. Stephany  nói  bằng  giọng  hoàn  toàn  vô  cảm,  và  Bill  không  hình dung được chị đã đau đớn như thế nào để nói được câu đó.

- Đúng – ông đồng ý – ông ấy ra lệnh cho chú đưa nó vào nhà trẻ mồ côi. Max không muốn biết bất cứ chuyện gì liên quan tới nó. Ông ấy muốn hoàn toàn dứt khỏi nó. Ông ấy không để cho chú một cơ hội nào để cân nhắc lựa chọn. Bởi thế, chú đã đưa nó vào một trại trẻ mồ côi để từ đó ai muốn cũng có thể nhận nó về làm con nuôi.- Chúng tôi hoàn toàn không muốn làm như vậy – Rina tuyệt vọng. – Chúng tôi rất sợ là Max sẽ nghĩ ra một cách nào đó còn tồi tệ hơn.“Mọi người bao giờ cũng sợ” – Stephany nghĩ.

- Nhưng Rina và chú cảm thấy mình có lỗi trong việc đã làm. Nó là một  đứa  bé  rất  dễ  thương  và  thật  điên  rồ  mới  đem  cho  nó  đi  như  vậy. Chúng tôi nói về chuyện đó nhiều tuần liền. Cô và chú không thể gạt bỏ hình ảnh nó khỏi đầu mình được. Rốt cuộc, cô chú quyết định tự mình nhận nó trở về làm con nuôi.

- Cô hiểu là không thể thay đổi những gì mà cô chú đã làm. – Rina nói, mắt bà mọng lên vì những giọt nước mắt sắp sửa chảy ra – Lúc đó cô chú đã biết rằng mình không thể có con. Bởi thế, Bill đã trở lại trại trẻ…

- Và mẹ quản giáo đã cho phép chú mang đứa trẻ ấy về. Chú đưa thẳng nó về Perth, nơi chị họ của Rina vừa qua đời và khi trở về đây cô chú nói với mọi người rằng đã nhận con của chị ấy làm con nuôi. Chuyện đã xảy ra như thế đấy.

- Tại sao chú không bao giờ nói hết sự thật cho cháu? – Giọng nói của Stephany không hề ẩn chứa sự trách móc

- Chú luôn luôn nghĩ về điều đó! – Nhưng qua nét mặt thấy rõ là lương tâm đang giày vò Bill – Nhưng mỗi lần cô chú đều tìm ra lý do để hoãn lại cho đến khi mọi việc trở nên quá muộn. Cô chú quá sợ là sẽ mất nó và mất… cháu.

-  Cô  chú  rất  ân  hận,  Stephany  –  Rina  nói,  nước  mắt  chan  hoà  – Cháu hãy tha thứ cho cô chú nếu có thể.

- Tất nhiên…

Nhưng cháu không phải là người duy nhất trong sự việc này. Cháu hy vọng là cả Tom và Sara cũng sẽ tha lỗi cho cô chú.Chị không muốn nói ra rằng lỗi của họ đối với chị không thấm vào đâu so với những gì mà sự dây dưa của họ đã gây ra cho Tom và Sara, không biết rồi cuộc đời hai đứa sẽ ra sao. Liệu chúng có sống nổi không? Nhưng chị biết rằng chị không được nói điều đó ra