Trở về Eden

Chương 52

Bill tưởng là trên đời này chẳng có gì thể làm ông ngạc nhiên được nữa. Những gì mà ông nghe và thấy trong vòng mấy tuần cuối đây đã làm ông quen với những điều mà hầu hết những người khác mất cả đời cũng không quen nổi. Nhưng điều xuẩn ngốc đến như thế này thì ông không thể nào tưởng tượng nổi: Con mẹ Jilly Stuart trơ tráo ấy ngồi trong phòng ông và tỉnh bơ đòi quyền lãnh đạo “Tara”. Ông bị chấn động mạnh đến nỗi không biết bắt đầu câu chuyện như thế nào.- Tại sao cô tin là cô có thể đảm trách được công việc đó?

- Đơn giản là tôi biết tôi sẽ đảm trách được. – ả cười tự mãn. – Chỉ cần ông cho tôi một cơ hội.

- Thế chẳng lẽ “Tara” đang cần một người lãnh đạo mới? Joanna điều hành nó tuyệt vời, còn bây giờ Stephany sắp trở về và sẽ lại đứng đầu hãng.

- Stephany còn lâu mới bình phục. Trong khi còn dưỡng bệnh, chị ấy cần phải được sự hỗ trợ mạnh mẽ. Tôi là bạn cũ của chị ấy, và lại là em gái nữa. Bây giờ chính là lúc chị ấy cần có những người mà chị ấy có thể tin cậy.Gương mặt Bill hiện rõ sự khinh bỉ khi ông nhìn ả:

- Cô tự liệt mình vào hàng những người đó ư, Jilly? Jilly ngả người về phía trước và tặng cho Bill một nụ cười mê hồn.

- Tôi hy vọng là ông sẽ ủng hộ tôi, ông Bill ạ. Bởi Jake Sanders đã trở thành người lãnh đạo hãng.

- Jilly ạ, cô nghĩ lại đi, cô không thể nào điều hành được “Tara” đâu. Để làm được điều đó cần phải có tri thức, kinh nghiệm….

- Vậy thì sao? Tôi sẽ học được. Mà như thế ông sẽ nhẹ người hơn khi biết có người thành tâm muốn bảo vệ quyền lợi của Stephany.

- Xin cô thôi cái màn diễn vụng về này đi! Tôi không tin cô một chút nào cả.Nụ cười của Jilly còn mê hồn hơn trước:

- Ồ ông Bill, không những tôi trung thành với Stephany mà cả với ông nữa đấy.

- À… – ả làm ra bộ không muốn nói – số là Jake Sanders rất quan tâm đến một số việc.

- Việc gì?Bill mất bình tĩnh. Jilly lại càng làm cho ông khó chịu hơn nữa.

- Nói chung… nói chung là những chuyện có liên quan đến Tom ấy mà.

- Tom ư? – Bill hoảng hốt – Tại sao ông ta quan tâm đến con trai tôi?

- Bill, ông đừng có nghi ngại tôi. – Jilly ngọt ngào nói – ông biết đấy, tôi đã đi cùng Stephany sang châu Âu. Sau khi chị ấy sinh con ấy mà.

- Vậy thì sao?

- Tôi biết là đứa bé không chết.Bill cảm thấy mình chán ngấy mọi thứ trên đời.- Vậy thì cô muốn gì, Jilly?

-  Chỉ  một  cơ  hội  thôi,  để  làm  lại  cuộc  đời.  Tôi  muốn  đứng  đầu “Tara”. Điều đó rất quan trọng đối với tôi. Tôi thấy hình như là đã đến lúc tôi phải tự đứng trên hai chân của mình. Phải vậy không?Ả đứng dậy để ra về.

- Ông nghĩ cho kỹ đi, Bill ạ – Ả nói hờ hững rồi kiêu hãnh bước đi. Tim Bill đau nhói lên. Ông ấn nút máy bộ đàm.

- Hilary, nối máy cho tôi nói chuyện với Tom.

- Cậu ấy đi vắng rồi, ông Macmaster ạ. Bill nhấc máy điện thoại và gọi về nhà.

- Rina, Tom đi đâu? Anh cần gặp con ngay lập tức. Nó có nói tối nay nó sẽ đi đâu không?

- Không. Nó chỉ nói là tối nay nó về muộn và đừng đợi cơm nó.Trong Bill tràn ngập một linh cảm tồi tệ.

- Em vào phòng con xem thế nào. Ông căng thẳng chờ đợi. Một cái gì đó đè nặng lên ngực. Rốt cuộc, Rina nói vào máy:

- Nó không có trong phòng. Nhưng nó để lại một bức thư là bay đến đảo Orphey với Sara. 

Tom đến Orphey đúng vào thời điểm khó khăn nhất trong đời Sara, khi mà Stephany đứt mất sợi dây cuối cùng nối chị với Dan. Từ khi ra ngoài được, Stephany thờ ơ với tất cả và suốt ngày chỉ làm mỗi một việc là thơ thẩn ở những chỗ chị và Dan đã từng dạo chơi, bơi lội, nướng cá trong những ngày tuyệt diệu cuối cùng. Sự quay trở về nhà của chị sẽ đặt dấu chấm vĩnh viễn để ông ở lại với quá khứ trên hòn đảo mà ông yêu. Thậm chí  cũng  không biết  phải đặt  bó hoa  tưởng niệm  ông lên  hòn đá nào! Stephany lui hẳn vào cuộc sống nội tâm đến nỗi không nhận ra là Tom đã xuất hiện trong cuộc sống của họ.  Tuy nhiên, Dennis vô cùng sững sờ và khó chịu khi buổi sáng sau hôm Tom đến. Anh đẩy cửa vào phòng Sara, không gõ báo trước thì thấy hai người đang nằm với nhau trên giường. Thoạt tiên anh  không  tin  vào  mắt mình khi  nhìn thấy  mái đầu đen đen của một người đàn ông kê với đầu Sara trên gối và tóc của chị anh xoã tung trên ngực người đó. Rồi cơn giận dữ trong anh bừng lên. Ý muốn giết chết người đàn ông ngủ với chị mình dịu bớt đi đôi chút khi Dennis nhận ra đó chính là Tom Macmaster. Vẫn rất giận dữ và bị cảm giác  ghen tuông xâm chiếm, Dennis quay phắt người chạy thẳng ra bãi biển. Anh chạy liền một mạch mấy dặm và chỉ dừng lại khi đã mệt lả và cơn giận theo đó mà thoát nối ra ngoài. Tuy vậy, Dennis vẫn không thể nói chuyện với Tom được khi họ gặp nhau lúc ăn sáng và anh thấy không thể chấp nhận được sự có mặt của anh ta ở đây. Tất cả những gì Dennis mong muốn trong lúc này là nhanh chóng rời đảo và đưa mẹ trở về với mái nhà bình yên ở Eden. Buổi  sáng  hôm  họ rời đảo,  Sara  bước  vào ngôi  nhà nhỏ  của  mẹ. Stephany đang thu xếp đồ đạc. Chị nâng niu xếp từng đồ vật nhỏ của Dan vào vali. Sara lại sát mẹ.

- Để con giúp mẹ một tay.

- Cảm ơn con gái. Mẹ cảm thấy hơi mệt, nhưng mọi việc gần như xong xuôi cả rồi.

- Các đồ đạc khác đã được mang ra bến. Dennis đã đi gọi tàu, còn Tom thì chuẩn bị để chuyển đồ đạc lên – Sara nói và nhanh chóng thu xếp những thứ cuối cùng.

- Con yêu Tom phải không? – Stephany đăm chiêu hỏi.Gương mặt Sara rạng lên:

- Vâng, con rất yêu anh ấy. Nhưng bây giờ không phải là lúc để nói về chuyện ấy mẹ ạ.

- Anh ấy là người rất tốt, mẹ ạ… Chắc mẹ cũng thấy. Lúc nào cũng có  thể  tin  tưởng được  anh ấy.  Và  gần  anh ấy…  con  cảm thấy  vô cùng hạnh phúc.Stephany cầm lấy tay con gái:

- Hãy giữ gìn hạnh phúc của mình, con ạ. Đừng để phí một giây nào cả. Họ ngồi im lặng mấy phút. Sau đó có tiếng gõ cửa, Dennis thò đầu vào:

- Mẹ chuẩn bị xong chưa? -Xong rồi – Sara trả lời và đứng dậy – Chúng ta đi thôi mẹ.

- Đợi một chút – Stephany nói – Thôi các con đi trước đi, mẹ sẽ ra ngay. Họ đi ra. Stephany đứng dậy, bước ra ngoài, xuyên qua trảng cỏ đi về phía ngôi nhà lớn gần biển. Thỉnh thoảng, chị lại cúi xuống hái những bông hoa mọc giữa những lùm cây. Từ phía bến tàu, Tom, Sara và Dennis chăm  chú  theo  dõi  thấy  chị  chỉ  chọn  những  bông  hoa  màu  đỏ  và  màu trắng.- Mẹ làm cái gì ấy nhỉ? – Dennis khó chịu hỏi.

- Ôi, Dennis, em chẳng chịu động não một tí nào cả! – Sara thở dài. Khi đã hái được một bó hoa thật lớn, Stephany ra sát biển. Dải bờ vắng tanh dường như lạnh lẽo hơn mọi khi. Gió thổi mạnh. Biển buồn bã hắt sóng vào chân chị. Stephany hôn hết bông hoa này đến bông hoa khác rồi ném chúng xuống biển. “Những bông hoa trắng là để tưởng niệm cái chết của anh, còn những bông hoa đỏ để kỷ niệm cuộc sống chung của chúng ta – Stephany thì thầm, gió mang những lời của chị đi xa – Vĩnh biệt anh, tình yêu duy nhất của em… Vĩnh biệt…” 

Trong cái rủi có cái may, Jake nghĩ khi ngồi nhâm nhi tách cà phê trước khi bắt tay vào công việc. Dĩ nhiên, cái chết của một bác sĩ giỏi và tốt  bụng như Dan Marshall sẽ  làm nhiều người tiếc  thương. Nhưng cái chết đó cũng có những mặt hay của nó. Từ một phụ nữ cương  quyết, thông minh đang đứng đầu một hãng lớn, Stephany thình lình biến thành một  đối  thủ  hoàn  toàn  mất  hết  khả  năng  chiến  đấu  để  bảo  vệ  “Harper Mining”. Ngoài ra, từ một bà mẹ và một người vợ đầy tự tin, cô ta trở thành một tâm hồn cô đơn, tan nát, lúc nào cũng cần sự an ủi và do đó rất dễ dàng đi đến sự nhượng bộ. Cần phải nắm vững điểm này.

Sự xuất hiện của Bill làm đứt quãng những suy nghĩ của Jake về Stephany  và  về chính y. Jake  chăm chú  nhìn ông. Gương mặt Bill  mệt mỏi và xám lại, quanh mắt xuất hiện những quầng thâm. Dường như ông ta đang thở một cách khó khăn. Vào phòng, ông không ngồi theo lời mời của Jake mà đứng bên cạnh y.-Tôi cho rằng đây là điều mà ông chờ đợi – Ông nặng nề nói và đặt chiếc phong bì trước mặt Jake.

- Cái gì vậy?- Đơn xin nghỉ việc của tôi.

- Nhưng tại sao? Bill phì một tiếng giận dữ:

-  Thôi,  chúng  ta  không  phải  dài  dòng  làm  gì!  Thậm  chí  nếu  tôi không  tự  hiểu  là  ông  muốn  đuổi  tôi  thì  những  việc  xảy  ra  sáng  nay  tự chúng đã nói lên điều đó.Những  việc  xảy  ra  sáng  nay…  Nhưng  có  chuyện  gì  xảy  ra  nhỉ? Jake mới vừa trở về. Y nhìn Bill chăm chăm và không nói một lời.

- Suốt đời tôi làm việc cho “Harper Mining” – Bill nói – Nhưng đây là chung cục rồi. Tôi không tài nào hiểu được những gì đang xảy ra với hãng hay chính xác hơn là với những người cầm đầu nó.

-  Nhưng  ông  Bill  ạ,  tôi  cho  rằng  chúng  ta  hoàn  toàn  có  thể  gác những bất đồng của chúng ta sang một bên và cộng tác với nhau.-Không đời nào! – Ông già lại cao giọng – Bây giờ thì tôi đã hiểu ông định dẫn dắt sự việc đi đến đâu.

- Xin ông hiểu cho tôi, tôi hoàn toàn không hiểu mô tê về việc ông muốn nói.

- Không đời nào! – Ông già lại gầm lên và bỏ ra khỏi phòng. Suy nghĩ một lát, Jake cáu kỉnh ấn nút máy đàm thoại tự động:

- Hilary, ai đã đến đây sáng nay trước khi tôi đến?

- Thưa ngài, có ba người Nhật trong phái đoàn thương mại thuộc chi nhánh Viễn Đông của ta, sau đó là một chuyên gia mang báo cáo về các  thiết  bị  khai  thác  dầu  mới  và  cả  bà  Stuart,  bà  ấy  vào  chỗ  ngài Macmaster.

- Cảm ơn bà. Ra vậy. Bà Stuart. Jake không ngạc nhiên khi nghe cái tên đó. Bản thân y cũng đã nghi ngờ là ả vừa giở trò gì đó. Nói chung thì quyết định rút lui  của Bill  cũng  không phải  là tồi  tệ lắm.  Thiếu  ông ta,  chắc  Tom cũng buộc phải thôi việc, nếu không thì vị trí của anh ta cũng sẽ không được vững như khi ông bố còn đương nhiệm và lúc nào cũng có thể che chắn  cho  anh  ta.  Càng  có  ít  người  trung  thành  với  Stephany  làm  việc trong  hãng  càng  tốt  vì  y  vẫn  sợ  bí  mật  về  hai  phần  trăm  kia  bị  tiết  lộ. Nhưng y không thể cho phép Jilly hành động thậm thụt sau lưng y như cái  cách  ả vừa làm. Ả có  thể trở thành con bài đen  đủi làm hỏng hoàn toàn ván bài đang đẹp của y. Y đã buộc phải tỏ rõ cho ả ai là ông chủ không phải chỉ mới một lần.Có tiếng gõ cửa dứt khoát, rồi Cassy bước vào.

- Tôi muốn được trở lại làm việc – Cô độp luôn.

- Anh sợ là quá muộn mất rồi. Bill đã tìm được người thay thế em.

- Anh hãy huỷ bỏ quyết định của ông ta. Chủ tịch hãng là anh cơ mà. Sáng nay, Dennis sẽ trở về, tôi biết ăn nói ra sao với anh ta đây?

- Xin lỗi em, Cassy,  em  buộc  phải tự mình  giải  quyết  lấy  những vấn đề riêng của mình thôi.

- Thôi được vậy thì chúng ta hãy thảo luận với nhau về những vấn đề thuộc về công việc của tôi. Tôi cảm thấy tôi có thể hy vọng sự ủng hộ của anh nhờ đã giữ kín quan hệ giữa anh và Jilly Stuart. Nếu tôi không nhận được sự ủng hộ đó thì tôi sẽ đến thẳng chỗ Stephany Harper và kể hết cho bà ấy anh đã nhận được hai phần trăm cổ phiếu tai ác ấy như thế nào. Và tất cả những chuyện khác nữa. Tôi có thể buộc anh phải rất hối hận vì hành động của mình.

- Em đe doạ anh đấy à, Cassy? Y đứng dậy, bước lại cạnh cô và xiết thật chặt hai cổ tay cô.

-  Nếu  em  hành  động  như  vậy  thì  em  tỏ  ra  rất  thiếu  thông  minh. Anh luôn luôn trả đũa một cách đích đáng những hành động như thế.Y thô bạo lôi cô sát vào người mình.

- Jake, đừng có tỏ ra khốn nạn đến mức như vậy. Anh hãy làm một cái gì đó vì tôi đi.

- Anh nghĩ là anh đã làm rồi đấy chứ – Jake cười khẩy – Anh nói nghiêm túc đấy Cassy ạ. Quả thật là anh có một thứ để dành cho em. Ví như, em có muốn trở thành người lãnh đạo “Tara” không?

- Lãnh đạo “Tara”?

- Tại sao lại không nhỉ?

- Nhưng tôi có biết mô tê gì về mốt đâu!

- Đó không phải là cái chính trong công việc của họ. Việc đó cứ để cho Joanna Randell làm cũng được. Đó là một đề nghị nghiêm túc đấy. Cassy ạ. Em rất nên liều một lần xem sao

- Tại sao anh lại nghĩ là tôi sẽ thích điều đó?

- Bởi vì có một nữ ứng cử viên khác đã làm cho anh hiểu ra công việc đó quan trọng và thú vị đến mức nào. Mà đừng có khó tính như thế, cô bé thân mến của anh chẳng có cơ hội để mà lựa chọn đâu. Tiếng người nữ thư ký vang kên trong máy đàm thoại:

- Thưa ngài, có bà Stuart muốn gặp ngài.Jake nhướng mày:

- Thế ư? Cứ cho bà ta vào.Jilly bước vào với vẻ vui sướng và thoả mãn.

-  Jake!  –  ả  kêu  lên  nôn  nóng  và  sung  sướng  –  em  đã  gặp  Bill Macmaster  và  ông  ta  cho  rằng  em  rất  phù  hợp  với  vai  trò  lãnh  đạo “Tara”.Ả ngừng lại vì lúc này mới nhìn thấy Cassy. Ả tức tối:

- Cô ta làm gì ở đây?

- Tôi và cô Johnes đang thảo luận một số vấn đề thuộc về thay đổi nhân sự – Jake thản nhiên nói – Tôi đề nghị cô ấy lãnh đạo “Tara”.

- Đứng đầu “Tara”? – Jilly thốt lên.

- Và tôi đã quyết định nhận lời – Cassy tuyên bố.Jilly quay về phía cô.

- Cô đã làm việc khá đấy, cô Johnes ạ – ả rít lên – Rõ ràng là cô đã lợi dụng quan hệ riêng với sếp, hoặc với các sếp, tôi nói như vậy đấy. Nói chung, tôi không lấy gì làm tin chắc là trong vòng mấy dặm gần đây, còn cái gì mặc quần mà cô không “làm việc”. Run người lên vì tức tối, ả lao như tên bắn ra khỏi phòng và va phải Dennis ở hành lang.

- Cassy có trong đó không? – Dennis niềm nở hỏi – Tôi…

- Cassy ư? – Jilly cười ti tiện – Ờ có, cô ta đang ở trong đấy đấy.Dennis nhận ngay ra vẻ khác thường, anh hỏi:

- Có chuyện gì xảy ra vậy?Jilly lập tức phun ra như rắn phun nọc độc:

- Để tôi giải thích cho anh rõ. Cô gái nhỏ bé trinh trắng của anh đang có những quan hệ đặc biệt vô chủ tịch “Harper Mining” và quan hệ đó bắt đầu từ lâu rồi. Giờ đây, cô ta chuẩn bị trở thành sếp của “Tara”.- Tôi không muốn nghe điều đó! – Dennis hét lên.

-  Quan  hệ  đó  cả  ở  trên  giường  lẫn  trong  công  việc.  Cậu  cháu Romeo tội nghiệp ơi, cô ta đã đóng vai Juliet với cậu trong khi làm việc cho hắn ta. Cô ta đã xỏ mũi cả hãng!Dennis điên dại nhìn Cassy đang đứng ở cửa phòng Jake.

- Có đúng như thế không? – Anh hộc lên.- Dennis, anh mới nghe có một phía…

- Có đúng như thế không? Chỉ  cần  nhìn vào  mặt  Cassy  là Dennis đã  nhận  được câu  trả lời. Anh quay lưng chạy thẳng.

-  Dennis,  Dennis,  cho  em  giải  thích  đã!  –  Tiếng  kêu  của  Cassy vang vọng trong hành lang.

- Đúng đấy, cô em thân mến ạ, hãy chạy theo mà giải thích với nó. – Jilly rạng rỡ lên một cách ác độc – Rồi cô em còn phải giải thích nhiều chuyện nữa.

Nói đoạn, ả bỏ đi. Nhìn quanh cánh cửa để ngỏ, Cassy thấy Jake đọc giấy tờ và gọi điện thoại, không thèm để ý đến những gì đang xảy ra. Cô đứng trong hành lang và cảm thấy tức thở. Cô không thể nhúc nhích chân được, hay nói đúng hơn là cô không muốn bước đi. Cô không còn nơi nào để mà đi nữa. Stephany có  cảm giác như trở về  Eden là một giấc mơ. Chị  lang thang trong các phòng, sờ tay vào các đồ vật mà chị chưa hề quên và hồi tưởng  lại  cuộc  sống  đã  trôi  qua  ở  đây.  Chị  không  cảm  thấy  đau  đớn, ngược  lại  là  cái  gì  đó  giống  như  niềm  vui.  Nhưng  chị  cảm  giác  rằng những gì xảy ra ở đây là từ hàng ngàn năm trước và với một người đàn bà nào  đó  hoàn  toàn  khác  chứ  không  phải  với  chị.  Tâm  hồn  chị  đã  ở  lại Orphey với Dan, ở đây chỉ còn cái bóng của chị. Đồng  thời,  Stephany  hiểu  rằng  dù  sao  thì  chị  cũng  phải  dồn  hết nghị lực để trở lại với cuộc sống thực tế. Chị không thể sống nốt quãng đời còn lại như một người tàn tật về tâm hồn lúc nào cũng cần sự săn sóc của  người  khác,  buộc  người  khác  phải  nói  với  mình  bằng  giọng  nhẹ nhàng thận trọng nhất. Chị đau đớn nhận thấy rằng Sara vui sướng như thế nào mỗi khi có Tom đến thăm và nét mặt cô trở nên nhẹ nhõm hạnh phúc  biết  bao  khi  có  thể  rời  mẹ  ra  đi  chơi  với  Tom.  Stephany  không muốn làm hỏng hạnh phúc của những người chung quanh mình. Có lẽ cái chết là lối thoát tốt nhất cho chị. Nhưng để làm được điều đó cần phải có thời gian. Bây giờ, những vật nhẹ nhàng nhất cũng là quá nặng đối với Stephany.

Buổi sáng hôm họ trở về Eden, Sara đi dạo trong vườn với Tom, Dennis vội vã đến hãng còn chị cố mở cái vali của mình. Chị còn đang loay hoay mãi chưa xong thì đã nghe tiếng xe ô tô của Dennis trở về. Đã bao nhiêu thời gian trôi qua rồi nhỉ? Chị ra ngoài để gặp con trai thì thấy Dennis đang ngồi trong phòng khách với một cốc vại Whisky trong tay.

- Mời mẹ uống! – Dennis nói vẻ điên điên – Để mọi người cùng uống.

-Dennis, có chuyện gì xảy ra vậy con?

- Chẳng có chuyện gì cả!

- Hãy nói cho mẹ biết đi.Mắt Dennis loé lên giận dữ:

- Con không muốn nói về chuyện đó!

- Con cứ nói đi, có thể như thế sẽ nhẹ lòng hơn chăng?

- Lần này thì không như thế đâu.

-  Dennis  ơi,  Sara,  con  và  mẹ  đã  trở  nên  gần  gũi  nhau  hơn  trong những ngày qua.

Chúng ta không được đế mất đi sự gần gũi đó. Con thử nghĩ xem gia đình có ý nghĩa như thế nào đối với chúng ta khi thế giới chung quanh đang sụp đổ như thế này. Mẹ rất muốn giúp đỡ con như con từng giúp đỡ mẹ trong thời gian vừa qua.Dennis chưa kịp trả lời thì có tiếng gõ cửa và Maytie bước vào.

- Có ngài Macmaster muốn gặp bà.

- Mời ông ấy vào – Stephany buồn bã mỉm cười với Dennis – Rất tiếc là cuộc nói chuyện của chúng ta bị ngắt quãng. Nhưng mẹ ở đây, nếu mẹ cần cho con thì chúng ta sẽ lại nói chuyện với nhau sau.Bill như lao vào phòng. Stephany cố giấu ấn tượng mà ông gây ra cho chị. Gương mặt ông đầy lo lắng và điệu bộ ông chứng tỏ rằng ông đang rất rối trí. Chị cảm thấy lương tâm mình bị cắn rứt. Có thể là sức khoẻ của ông đã hoàn toàn suy sụp vì cái gánh nặng công việc mà ông đang mang trên vai trong thời gian chị vắng.

- Stephany, chúng ta cần bàn bạc với nhau! – Bill nói nhanh.

- Vâng, chúng ta cần nói chuyện nhiều với nhau, chú Bill ạ. Nhưng cháu cảm thấy là sức khoẻ chưa cho phép cháu bắt đầu công việc đâu. Có chuyện gì liên quan đến Jake Sanders chăng?

- Không, đây không phải là công việc. Chuyện này còn quan trọng hơn nhiều.

-  Còn  chuyên  gì  có  thể  quan  trọng  hơn  chuyện  làm  ăn  nữa?  – Dennis châm chích

- Stephany, chúng ta vào phòng làm việc nói chuyện được không?

- Tất nhiên, chú Bill. Chị  quay  người  để  bước  đi.  Đúng  lúc  đó,  Tom  và  Sara  nắm  tay nhau bước vào phòng với vẻ quên hết mọi sự trên đời.

- Tom! – Bill quát – Tại sao con không về nhà ngay? Bố có chuyện với con đây.Tom nhìn cha với vẻ ngạc nhiên pha chút lo lắng:

- Xin bố đừng có xúc động quá như vậy. Chẳng có lý do nào để bố phải thế đâu. Đơn giản là bây giờ việc có mặt của con ở đây quan trọng hơn là đi về nhà – Anh quay sang Sara và nhìn vào mắt cô với vẻ yêu thương không giấu giếm – Con cần phải tuyên bố trước tất cả mọi người con đã ngỏ lời với Sara và cô ấy đã đồng ý. Chúng con đã đính hôn với nhau.

-  Ôi  Tom,  mẹ  rất  mừng  cho  hai  con  –  Stephany  kêu  lên  và  ôm chầm lấy Sara.

- Chúc mừng hạnh phúc lứa đôi! – Dennis giơ cao cốc Whisky nói giọng châm biếm.

- Không, không… không thể được!Bill thở hắt ra, khuỳnh chân rồi ngã nghiêng xuống.Điều đó khủng khiếp đến nỗi mọi người sững người đứng như trời trồng. Sau đó, Stephany thụp xuống nâng đầu ông lên.

- Stephany, cháu nghe chú – Ông thều thào, tay ôm lấy ngực trái – Nếu  chú  có  mệnh  hệ  gì  thì  mọi  việc  trông  cậy  cả  vào  cháu.  Đừng  cho phép chúng cưới nhau. Bởi… bởi Tom là… con trai cháu