Trở về Eden

Chương 54

Tỉnh dậy trên chiếc giường rộng thênh thang và lạnh lẽo vài giây đầu Stephany ngơ ngác không biết mình đang ở đâu. Mãi một lúc sau chị mới  quay  về  thực  tại.  Chị  đang  ở  Eden,  nhưng  giờ  đây  đã  vắng  Dan. “Không biết nỗi đau đớn khi mất mát nửa thứ hai của mình còn kéo dài được bao lâu nữa?” – Chị nghĩ bụng, và một cơn đau bóp nghẹt tim chị. Làm sao có thể quen với việc ăn một mình, ngủ một mình và sống một mình sau khi đã từng sống ngần ấy năm trong sự gần gũi hài hoà của cuộc hôn nhân hạnh phúc? Từ khi hiểu rằng Dan không còn nữa, chị thường khóc mỗi lần nhớ tới ông. Hôm nay cũng vậy, nhưng chị bắt buộc mình phải dậy và làm những việc thường lệ.Trong  khi  tắm,  chị  nhớ  lại  những  sự  kiện  trong  ngày  hôm  qua. Những lo lắng về Sara làm chị tạm thời quên đi nỗi buồn khổ vì mất Dan. Có lẽ Sara còn đau đớn hơn chị rất nhiều, vì cô phải giã từ người yêu khi anh còn sống, họ vẫn tiếp tục sống cạnh nhau, lòng vẫn hướng về nhau, nhưng đã không bao giờ được gặp gỡ nhau như trước đây nữa. Stephany cũng rất thương xót Bill và Rina, vì bí mật mà họ giấu giếm cuối cùng đã bị vỡ lở ra một cách tai tiếng như vậy. Tuy vậy chị cảm thấy nhẹ nhõm và vui sướng, mặc dù không thể chia sẻ với ai tình cảm này, vì đứa con của chị hoá ra đã không bị chết như người ta nói với chị, mà đã trở thành một chàng trai tuyệt vời. Nếu Dan còn sống, có lẽ ông sẽ hiểu chị. Hôm qua, trong cuộc gặp gỡ Bill, chị được biết công việc của công ty mà khi còn ở Orphey, Dennis và Sara đã cố gắng giấu không cho mẹ biết. Đến tận lúc ấy chị mới biết việc Jake đã thắng lợi trong cuộc họp ban giám đốc và chiếm được ghế Tổng giám đốc, trước đây đã thuộc về chị kể từ ngày cha chị mất đi. Bill thấy nhẹ nhõm cả người khi thấy chị tiếp nhận tin này một cách bình thản và chỉ nói rằng cuộc chiến đấu sẽ còn tiếp diễn.Trong khi mặc quần áo và ăn bữa sáng rất giản dị, Stephany nghĩ về câu nói của Bill chiều hôm qua. Trước khi thiếp đi dưới tác dụng của liều thuốc ngủ mà cô y tá vừa đưa cho, ông chúc chị ngủ ngon, rồi đột ngột nói:

-  Cháu  phải  để  mắt  theo  dõi  Jilly,  Stephany  ạ…  Nó  biết  chuyện Tom và có thể giở trò đấy… Cháu nghĩ mà xem, mọi chuyện rắc rối lôi thôi của cháu đều xảy ra từ khi Jilly ra tù. Đừng rời mắt khỏi nó, cháu ạ. Nói xong, ông thiếp đi. Lời nói của ông in sâu trong trí nhớ chị và văng vẳng bên tai suốt đêm. Trong việc Jake thắng lợi có những điều bí ẩn và khó hiểu. Liệu Jilly có dính líu gì vào chuyện này không? Và tai nạn mà chị mắc phải nữa? Cảnh sát không phát hiện ra điều gì đáng ngờ cả, nhưng biết đâu đấy… Chị không tìm được lời giải đáp cho những câu hỏi ấy, cũng như không tìm được sợi dây liên hệ giữa những sự kiện ngẫu nhiên và việc Jilly ra tù. Tuy nhiên chị quyết định tìm hiểu xem những nghi ngờ của mình có lý không hoặc là chị sẽ tìm ra câu trả lời soi sáng cho những việc đã qua, hoặc là chị sẽ quên hẳn những phỏng đoán ngày đêm giày vò tâm trí chị. Ăn sáng xong, chị ngồi vào xe và đến nhà Jilly ở khu Elizabeth-Bay. Tiếp Stephany, Jilly gắng tỏ làm ra vẻ yêu quý chị, đem cà phê bánh ngọt ra mời mọc và không ngớt ba hoa về sự may mắn đã giúp Stephany thoát nạn. Stephany đợi một lúc mới có dịp để bắt đầu câu chuyện.

- Em quen Jake Sanders đấy à? Jilly  giật  mình. Ả lo lắng nghĩ bụng không biết Stephany đã  biết những gì, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt vô tội.

- Nói chung thì không.– Jilly đáp với giọng cương quyết.– Sao chị lại hỏi như vậy?

- Chị nói thật nhé?

- Ồ tất nhiên!

- Chị muốn biết là em có giúp đỡ hắn không…

- Em mà lại giúp đỡ hắn à?– “Ả ta mới băn khoăn thế thôi, chứ chưa biết gì!”

- … Trong việc tấn công công ty “Harper Mining”.

- Mẹ kiếp, sao chị lại có thể nghĩ là em làm việc đó cơ chứ?

- Bởi vì… em căm thù tôi đến tận xương tuỷ.

– Stephany khó khăn lắm mới thốt lên được điều mà chị băn khoăn nhất trong những đêm mất ngủ.

- Sao chị lại có thể nói như vậy?– Jilly hét lên trong cơn xúc động mạnh.

- Bởi vì từ ngày em ra tù, biết bao chuyện không hay đã xảy ra với tôi. Có Chúa chứng giám, tôi đã cố gắng gạt bỏ ý nghĩ rằng em có liên quan đến chuyện ấy. Nhưng dù sao đi nữa thì tôi cũng phải hỏi em.

- Stephany, chị bất công quá. Chị muốn đổ lỗi cho em vì công việc làm  ăn  của  chị  không  trôi  chảy. –  Mắt  ả  rơm  rớm  nước. –  Trở  thành người em gái tốt đẹp của chị là điều em mong muốn nhất trên đời. Thế mà chị lại muốn biến em thành cái bung xung của chị

- Jilly, điều đó không đúng. Tôi chỉ băn khoăn rằng nhất định có một người nào đó giúp Jake Sanders mua những tín phiếu cổ phần còn thiếu. Có một kẻ nào đó đã giúp hắn chiếm ghế Tổng giám đốc công ty.

- Đó không phải là em. Nhưng có lẽ em biết kẻ nào đã làm việc ấy.

- Ai cơ chứ?- Cô bạn bé bỏng của Dennis, cái cô nhân viên máy tính lành nghề Cassy, họ của cô ta hình như là…- Johnes – Stephany máy móc nhắc lời.

- Cho phép em được kể với chị vài điều nhé, – Jilly nói, trong lòng rất khoan khoái vì không ngờ câu chuyện lại phát triển theo chiều hướng như vậy. Ả lấy ra một phong bì lớn màu vàng sẫm.

– Đây là tín phiếu cổ phần “Harper Mining”  của  em. Hôm nay em vừa nhận được thông báo của nhân viên thống kê. Theo bản tổng kết cuộc tìm kiếm thủ phạm hai phần  trăm  thì  tín  phiếu  của  em  bị  chuyển  cho  Sanders  hai  tuần  trước đây… Máy vi tính đã khẳng định như vậy.

- Tôi không hiểu, – Stephany nhíu mày. – Nếu  em không bán tín phiếu cho Sanders thì làm sao mà…

- Thì chính Cassy đã bày trò như thể em đã bán cho Sanders!

- Cô ta làm thế để làm gì?

-  Stephany!  Sao  chị  cả  tin  thế?  Chẳng  nhẽ  chị  không  đoán  được rằng ả làm thuê cho Sanders à? Còn gì dễ hơn việc đổ tội bán tín phiếu cho con chiên ghẻ trong gia đình là người đàn bà có quá khứ tội lỗi chẳng ai muốn tin cậy?Stephany đưa mắt nhìn tập tín phiếu. Những điều Jilly nói ra thật khó chối cãi.

- Thôi được, tôi đến đây với hy vọng là sẽ tìm được chứng cớ. – Chị  mỉm  cười  yếu  ớt.  –  Nếu  em  đã  có  những  chứng  cớ  như  vậy,  thì Sanders không thể nhận được chúng chứ?

- Chị cũng nên nói với Bill và Cassy – Jilly nói thêm: – Hôm qua ông ấy đã đuổi cô ta rồi. Tom biết tất cả những chuyện này đấy.

- Tom ư? – Stephany chậm rãi thốt lên.“Phải, bà Stephany ạ. – Jilly nghĩ bụng với một niềm vui độc ác. – Lại thêm một vấn đề đau đầu nữa phải không?” Thế nhưng ả lại nói thành tiếng:

- Em rất lấy làm tiếc. Bây giờ chị phải lo nhiều việc quá. Nếu xem xét kỹ tất cả mọi việc xảy ra với chị thì em rất thông cảm với những điều chị nghi ngờ. Thật tội nghiệp cho Stephany của em.

Những  ngày  gần  đây  Dennis  uống  rượu  say  bí  tỉ.  Cậu  cảm  thấy thương xót mình. Cuộc chia tay với Cassy là một đòn chí mạng đối với cậu. Cậu thật sự phát điên vì ghen tuông và căm thù mỗi khi tưởng tượng Cassy trong vòng tay của Jake và cô đã cho hắn tất cả những gì mà cậu được hưởng. Hơn thế nữa, cậu cảm thấy bị sỉ nhục một cách cay đắng vì bị lừa dối. Cậu cứ tưởng rằng mình được yêu, trong khi cô ta chỉ lợi dụng cậu để thực hiện mục đích của mình.Và  sau  đó  cậu  biết  được  rằng  mẹ  cậu  cũng…  mặc  dầu  thường xuyên cãi cọ với Stephany nhưng Dennis bao giờ cũng tin yêu, tôn thờ và lý tưởng hoá mẹ mình. Đối với Dennis, mẹ cậu là hình ảnh của người phụ nữ trong trắng và đức hạnh. Thế mà giờ đây cậu được biết rằng có người đã làm cho Stephany hư hỏng khi chị mới mười bảy tuổi. Hắn là ai? Một lão già truỵ lạc, bạn hàng của ông ngoại chăng? Hay một thằng khốn nạn rửng mỡ nào đó có việc phải dừng chân ở Eden? Thấy em trai đang bị khổ sở, dằn vặt, Sara càng ngày càng thấy lo lắng… “Đau khổ thì ai mà chẳng phải chịu, quả thật cả nhà ai cũng sững sờ  về  chuyện  này.  Nhưng  mình  không  cho  phép  Dennis  làm  những chuyện ngu ngốc hoặc tự sát, mặc dù cậu ấy cho đó là lối thoát tốt nhất. Điều đó sẽ là giọt nước cuối cùng đối với mẹ”. Vì vậy cô giấu bớt các chai rượu trong bar và giao hẹn với Maytie để thỉnh thoảng ông đổ bớt rượu đi. Cô giấu chìa khoá của mấy chiếc ô tô và nhiều lần đẩy Dennis đang say bí tỉ về phòng, đặt cậu nằm trên giường để cho cậu nghỉ ngơi một lúc. Thỉnh thoảng cô chở em trai đến vùng “Những ngọn núi xanh” để hai chị em được nói chuyện vui vẻ với nhau giữa cảnh trời đất mênh mông cho Dennis khuây khoả.Một lần sau khi đi dạo chơi về, Dennis không nhịn được bèn thốt lên.

- Hừ, bây giờ thì cả chị lẫn em đều đẹp mặt quá. Tất cả là nhờ bà mẹ yêu quý của chúng ta! Đó  là  lần  đầu  tiên  cậu  công  khai  bộc  lộ  sự  phẫn  nộ  đối  với Stephany.

- Mẹ có biết là Tom còn sống đâu! – Sara phản đối.

- Nếu mẹ vô tội thì như thế thử hỏi Tom đã ra đời như thế nào?

- Phải có lương tâm một chút chứ Dennis! Hồi ấy mẹ còn quá trẻ, và mẹ cũng như mọi cô gái khác, đều muốn quên chuyện ấy đi.

- Quên à, – Dennis trầm ngâm nói – giá mà em quên đi được.

- Em cáu kỉnh về chuyện gì mới được cơ chứ? – Sara tức giận hỏi.

- Chị cần nghe trình bày từ đầu đến cuối hay chỉ cần tóm tắt thôi? Trước hết là chị nên biết xuất hiện thêm một người thừa kế chẳng phải là tin tức tốt đẹp gì.

- Lạy chúa, chẳng nhẽ em sợ rằng của cải không đủ chia cho tất cả mọi người hay sao?

- Chị  nói  thì  dễ  lắm. –  Dennis nói nhưng  cậu dừng  lại. Biết  giải thích thế nào  cho Sara hiểu được.  Chị ấy là đàn bà, nên chẳng  lo Tom chiếm mất chỗ. Khi Tom mới xuất hiện, thói quen kiểu Mỹ cứ thò mũi vào những việc không phải của mình đã làm Dennis khó chịu. Hơn thế nữa, khi Tom đã là con trai của Stephany, anh sẽ hất cẳng cậu như chơi. Một triều đại không thể có hai hoàng đế, Dennis nghĩ bụng, sự thất vọng và lòng ghen ghét làm cậu phát điên. Sao Stephany nỡ đối xử với cậu như vậy?

- Nếu em chỉ lo lắng về điều đó thôi thì… – Sara lên tiếng.

- Chị đã biết mẹ là người như thế nào rồi đấy! – Dennis giận dữ ngắt lời chị – Mẹ đã từng mua chuộc Jilly bằng năm triệu đôla thì thử hỏi một thằng con hoang còn đáng giá tới bao nhiêu?

- Im đi Dennis! – Nếu tay không bận cầm lái thì cô đã cho em một cái tát – Đủ lắm rồi. Chị biết là em rất đau khổ, nhưng chị còn đau khổ hơn em hàng trăm lần.Trong  ký  ức  Dennis  bỗng  hiện  lên  cảnh  tượng  mà  cậu  chợt  thấy cách đây không lâu: Sara cùng với Tom ở trên giường, mái tóc xoã xượi của cô buông trên ngực Tom…Lạy chúa! Cậu không hề nghĩ về điều đó. Chị ấy chắc là phải cảm thấy… điều gì? Cậu thử tưởng tượng xem giá là cậu thì trong trường hợp như vậy cậu sẽ cảm thấy như thế nào, và cậu rùng mình. Cậu đã nhiều lần tưởng tượng ra mình đang ân ái với nhiều phụ nữ mà cậu quen biết, kể từ chị quét rác cho đến Rendell, không kể Elizabeth Taylor,Madonna hoặc Marilyn Monroe, nhưng cậu không thể nghĩ chuyện tương tự với chị gái của mình. “Dù sao đi nữa thì gia đình Harper cũng bớt được một vấn đề rắc rối”.- Em xin lỗi chị – Cậu lí nhí.Họ im lặng suốt chặng đường còn lại về Eden. Khi ôtô của họ rẽ vào góc ngoặt để vào nhà, Sara thất kinh thấy xe của Tom đang đỗ ở trên lối sỏi vào nhà. Tom đang bách bộ cạnh bể bơi gần đấy. Trông thấy Tom, Dennis nhảy bổ ra khỏi xe, lao qua bãi cỏ về phía anh. Sara cũng chạy theo cậu.

- Sara, anh cần nói chuyện với em. – Khuôn mặt xanh xao của Tom sáng lên một vẻ cương quyết.

- Nhưng….

- Không ai cần anh  ở đây đâu! – Dennis tuyên bố với giọng doạ dẫm.

- Chúng ta không thể bỏ mặc  mọi việc  như thế này em ạ – Tom bước thêm một bước về phía Sara. Dennis ngăn anh lại.

- Anh cút đi chỗ khác có phải hơn không?

-  Khoan  đã  nào,  Dennis!  Tôi  sẽ  không  đi  khỏi  đây  khi  chưa  nói chuyện được với Sara. Anh  gạt  Dennis  ra,  nhưng  cậu  ta  đã  thoi  cho  anh  một  quả  trúng bụng mà anh không kịp chống đỡ. Sara hét lên và đâm bổ vào anh.

- Thôi đi Dennis!  Đừng động đến anh ấy. Không để ý đến chị, lợi dụng lúc Tom đang gập người lại vì đau, Dennis bồi luôn cho Tom một đòn nữa. Nhưng lần này Tom đã kịp phản ứng, anh nhảy sang một bên và giáng trả Dennis một cú đấm rất mạnh. Dennis hăng  máu  lên định  chống đỡ  nhưng Tom đã  tóm được  tay cậu. Hai người vật lộn nhau rồi dồn nhau đến cạnh bể bơi. Đột nhiên Dennis lùi lại một bước, cậu thụt chân và kéo theo cả Tom cùng rơi xuống bể. Nước lạnh làm cho họ nguôi cơn giận dữ. Trong khi cả hai lập cập leo lên khỏi bể bơi, Sara đứng trên bờ chửi mắng họ thậm tệ.

-  Cả  hai  người  đều  nực  cười  và  đáng  kinh  tởm!  Có  thôi  ngay  đi không! Định giải quyết vấn đề bằng cách ấy hả? Họ run rẩy đứng cùng nhau trong tư thế căng thẳng.

- Cút ngay! – Dennis hét lên. Tom đưa mắt nhìn Sara.

- Em có muốn anh về không?Sara không trả lời.

- Cút! – Dennis khàn khàn nhắc lại. – Đó là điều mà chị ấy và tất cả chúng tôi đều muốn. Cút ngay ra khỏi cuộc đời chúng tôi và đừng bao giờ quay trở lại nữa!Tom quay gót đi ra, không nói thêm một lời nào. Dennis nhẹ nhõm thở phào. Cậu  cho rằng cậu đã hành  động đúng khi đuổi cổ  thằng  quái thai đó ra khỏi nhà. Cậu không thể hiểu nổi tại sao chị gái mình lại lập tức chạy vào phòng khoá trái cửa lại, sáng hôm sau không ra ăn sáng và cho đến tận chiều không hề bắt chuyện với cậu.