Trở về Eden

Chương 51

- Vâng Philip, thật là tuyệt vời phải không?

Em biết là anh rất sung sướng.

Vâng, không phải lo lắng gì nữa đâu. Chị ấy cần nghỉ ngơi một thời gian cho khoẻ lại.

- Trời ơi, anh cảm ơn em!

– Từ Hồng Kông, giọng nói của Philip nghe rất rõ

– Nhưng em nói là không có tin tức gì đến Dan cả à?

- Vâng. Họ đã tìm kỹ toàn bộ khu vực mà họ phát hiện ra Stephany nhưng chẳng thấy anh ấy đâu cả. Thậm chí cũng không biết làm sao mà chị ấy lại ở đó. Stephany còn ở tình trạng chưa thể kể gì được.

- Thôi được cảm ơn em yêu. Khi nào có tin tức gì mới thì gọi điện báo ngay cho anh biết nhé.

- Tất nhiên

– Jilly cố gắng không để ý đến bàn tay luồn qua hông và bóp một bên vú ả.

- Ở nhà mọi chuyện bình thường chứ?

- Mọi chuyện tốt đẹp cả – Jilly cố kiểm soát hơi thở vì giờ bàn tay ấy đã bắt đầu nắm bóp đầu vú.

- Anh yêu em, Jilly

– Giọng Philip buồn buồn.

- Em cũng rất yêu anh. Thôi ta tạm biệt nhé – Ả buông ống nghe xuống, thở ra rồi nằm ngửa ra giường, kéo tấm vải che ngực xuống ra lệnh cho Jake:

– Tiếp tục đi, em thích như thế.

- Nhưng bây giờ anh lại không thích như thế nữa

– Anh ta nói vẻ lười biếng nằm ườn trên giường, hai tay vòng ra sau gáy

– Anh làm như thế cốt để thử xem em tập trung vào cuộc nói chuyện đến mức nào. Ả cười bỉ ổi:

- Kết quả ra sao?

- Thật đáng kinh ngạc!

- Cảm ơn.

- Anh hiểu tại sao cần phải dè chừng cho cái mông đít của mình khi có em gần cạnh. Jilly dẩu môi:

- Anh cho rằng nói với một phụ nữ sắp trở thành trợ thủ của mình như thế là lịch sự à?

Jake nén cảm giác khó chịu:

- Jilly, cho dù em nghĩ thế nào về tài năng của anh ở tư thế nằm thì trước  tiên  anh  vẫn  là  một  nhà  kinh  doanh,  và  là  một  nhà  kinh  doanh không tồi. Anh chẳng có cơ sở nào để tin là em có thể điều hành tốt Nhà mốt “Tara”

– Anh ta nhìn ả vẻ lạ lùng

– Tại sao em lại muốn đứng đầu “Tara”?

- Thế anh không đoán được ra à?

– Trên gương mặt Jilly xuất hiện vẻ dã thú – “Tara” là niềm tin tự hào của Stephany. Nó là đứa con cưng của  con  mụ  ấy.  “Tara”  cho  mụ  lòng tin, sức mạnh và sắc đẹp, tất cả những gì mà trước đây mụ ta không có và bây giờ lại có thừa. Em muốn tước “Tara” của mụ ấy. - Anh không thích phương pháp trả thù của em, cô em yêu quý ạ. Nhà  mốt  đó  cần  phải  mang  lại  lợi  nhuận  mà  em  thì  chẳng  có  tri  thức, cũng chẳng có kinh nghiệm điều hành công việc gì cả. Ả cười vang:

- Em biết điều đó. Jake nhún vai:

- Anh đang định bán “Tara” đi. Nó hầu như không sinh lợi.

- Em sẽ bắt nó sinh lợi.

- Em lấy ở đâu ra cái lòng tin ghê gớm đó?

- Bởi vì…

– Jilly ngồi dậy, co chân lên ngực và lấy hai tay ôm đầu gối  –  bởi  vì  khi có ý tưởng  ngọt  ngào đó xuất hiện trong đầu em thì không ai có thể ngăn cả em được nữa! Im lặng. Rồi Jake nói:

- Anh cũng có thể nói đúng như thế về mình đó, Jilly.

Stephany nằm bất động trên giường bệnh. Chị vẫn mê man, nhưng thở đều. Đầu chị quấn đầy băng, chỉ để hở mắt và môi. Các bác sĩ truyền huyết thanh cho chị. Mấy người đứng túm tụm ở chân giường trao đổi khe khẽ. Bác sĩ nói:

-  Điều  nguy  hiểm  chủ  yếu  là  cơ  thể  bị  cạn  kiệt  nước.  Và  cơn choáng nữa. Nhưng được điều trị tốt thì bà ấy bình phục nhanh thôi. - Nhưng tại sao mẹ tôi không tỉnh lại?

– Dennis lo lắng hỏi.

- Điều đó chẳng có gì lạ cả

– Bác sĩ trấn an

– Bà ấy vừa qua một thử thách nặng nề. Đó chỉ là một hiện tượng tự nhiên của quá trình cơ thể hồi phục

Ông tin chắc là mẹ tôi không bị chấn thương sọ não chứ?

– Sara vẫn không yên tâm

– Tôi sợ là khi chiếc xuồng lâm nạn, mẹ tôi bị đập đầu vào một cái gì đó.Người bác sĩ nhẫn nại mỉm cười:

- Tôi khẳng định với cô là trường hợp đó hoàn toàn bị loại trừ. Bà ấy đã được khám rất kỹ.

- Xin cảm ơn bác sĩ

– Sara đáp. Bác sĩ gật đầu chào rồi bước ra ngoài. Sara lại ngồi  xuống  mép  giường  của  Stephany,  Dennis  vẫn  đứng cạnh. Họ im lặng nhìn hình người đắp một tấm vải mỏng. Dennis nói:

- Thôi em không đợi được nữa đâu. Em lại đi cùng các nhóm tìm kiếm đây. Rất có thể Dan cũng đang ở đâu đó gần khu vực đó.

- Dennis này, chúng ta biết nói thế nào về dượng Dan khi mẹ tỉnh lại nhỉ. Dennis cau mày.

- Em không biết, Sara ạ, em không biết!

- Dan…Một tiếng nói khàn rất khẽ vọng từ gối ra làm họ rùng mình.

-  Mẹ  ơi!

–  Sara  sung  sướng  nắm  lấy  tay  Stephany

–  Chúng  con đang ở đây. Cả hai đứa.- Xuồng… bị nổ… Dan… đâu rồi?

– Đôi môi khô nẻ lại vất vả nhả từng tiếng.

- Người ta chưa tìm thấy dượng ấy

– Sara nhẹ nhàng trả lời.

- Nhưng họ nhất định sẽ tìm được – Dennis nói thêm.

- Dennis?

- Vâng mẹ, con đây. Những người cứu nạn đang làm việc tích cực, con cũng sắp đi cùng với họ. Chúng con sẽ sục hết đảo…Từ mắt Stephany ứa ra hai giọt nước.

- Người ta sẽ tìm thấy Dan chứ?

– Giọng Stephany run run.

-  Mẹ  yên  tâm  nghỉ  ngơi  đi.

–  Sara  an  ủi

–  Mẹ  không  được  xúc động. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi. Dennis buồn bã nhìn chị gái.

Giá mà họ tin được như thế.

Bill đẩy cánh cửa sổ phòng làm việc của mình, đưa mắt nhìn vòm cầu uốn qua vịnh và mặt nước nhấp nhô bên dưới, sau đó chuyển cái nhìn sang  Cassy  lúc  này  đang  ngồi  vẻ  thách  thức  trong  chiếc  ghế  trước  bàn làm việc của ông. “Té ra có chuyện bẩn thỉu” – Ông nghĩ.

Cassy chờ đợi tai hoạ ập xuống đầu cô đã quá lâu nên bây giờ, khi nó xảy đến, cô thậm chí cảm thấy một sự nhẹ nhõm. Cô biết rằng bố con nhà Macmaster sẽ không chịu yên chừng nào chưa phát hiện ra ai là kẻ đã cho Jake số phần trăm quyết định kia để y có thể giành thắng lợi. Nhưng, khi Tom dồn cô vào chân tường, gọi cô lên gặp bố thì cô chợt phát hiện ra rằng cô có đủ sức để đấu tranh tự bảo vệ mình và cô sẽ chiến đấu đến cùng.

- Thế nào, còn thị trường chứng khoán thì sao? Cô đã kiểm tra kỹ tất cả chưa? – Tom hỏi.

- Hai  tuần  nay  tôi  làm  việc  hầu  như  liên  tục,  không ra  khỏi  đây. Chẳng có gì sai lạc cả.

- Phải kiểm tra lại một lần nữa – Tom dứt khoát.

- Tôi đã kiểm tra ba lần rồi.- Cassy… – Tom vuốt tóc – Việc thật lạ lùng, Jake Sanders đã lấy được hai phần trăm ấy ở đâu đó. Cần phải xác định được nguồn gốc của chúng.

- Chẳng có dấu vết nào cả..Từ cửa sổ vọng lại một giọng châm chích:

- Điều đó thật quá tiện lợi… Cho Sanders.

- Cô tin chắc là không thể xác định được kẻ đã bán hai phần đó? – Tom lại hỏi.

Cassy lấy tay ôm đầu gối.

- Vâng, tôi tin chắc.

- Cô đã không bị nhầm lẫn khi nạp thông tin vào máy đấy chứ?

- Có thể là tôi có sai sót khi lập chương trình – Cassy bình thản đáp trả – Chuyện đó đôi khi vẫn xảy ra, anh cũng biết đấy.

- Nhưng với cô thì không thể xảy ra – Tom tức giận – Tôi biết cô là một thư ký quá lành nghề để có thể mắc những sai lầm như vậy.Bill cũng không kìm được nữa:

- Cô hiểu là sai lầm của cô đã làm hãng chúng tôi phải trả giá như thế nào rồi chứ. Cô đã đồng loã với Sanders. Cassy không trả lời.

- Bố bình tĩnh đã nào – Tom ngăn – Cassy có thể nhầm lẫn do tình cờ thôi. Bill ném cái nhìn giận dữ lên con trai.

- Anh hãy nói câu đó với kẻ khác. Anh định bắt tôi tin vào bóng ma hay sao. – Ông quay về phía Cassy. – Nếu cô đã có thể phạm sai lầm làm hãng chúng tôi phải qua một cơn sóng gió chưa từng có trong lịch sử tồn tại của nó thì cô chẳng được tích sự gì cả. Cassy nhướng mày:

- Ông định nói là…

- Cô bị đuổi việc. Tôi lấy làm tiếc, nhưng không còn lối thoát nào khác. Mặt Cassy đỏ lên:

- Thôi được. Tôi cũng chẳng có lối thoát nào khác. Họ ngạc nhiên thấy cô bật dậy, bước tới cánh cửa dẫn vào phòng chủ tịch hãng, không gõ cửa mà đẩy cửa bước vào. Jake đang ngồi sau bàn vùi đầu đọc đống giấy. Anh ngẩng đầu lên thấy cô, anh ta nhướng mày.

- Người ta ta tống cổ tôi! – Cô nói, cố kìm mình – Anh nghĩ sao về chuyện đó? Gương mặt bình thản của Jake rạng lên một nụ cười.

- Người điều hành chính của hãng là Bill. Ông ấy nắm tất cả các vấn đề thuộc về tổ chức, thuê và đuổi việc…

- Người ta buộc tội tôi vì hai phần trăm mà anh có được!

- Anh đã nói là vấn đề thuê và sa thải người làm không thuộc phạm vi quyền hạn của anh. – Anh ta nói rồi lại cúi xuống đọc.

- Anh là đồ chó má! Cassy run lên vì giận dữ và tuyệt vọng. Ngước lại, cô thấy Bill và Tom đang đứng ở cửa cố hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô cố cưỡng lại ý muốn nhổ vào mặt Jake một bãi nước bọt. Không được, hơn lúc nào hết, cô phải giữ bình tĩnh. Cô đưa mắt nhìn qua ba người đàn ông.

- Thôi được, các người cứ đợi đấy! – Cô lạnh lùng nói và bước ra ngoài.Tom nhìn thẳng vào mặt Jake:

- Cô ta phạm “sai lầm” đó theo lệnh của ông phải không?

- Tôi không sử dụng những người phạm sai lầm.

- Nhưng sao lại có chuyện… – Tom kiên quyết.

- Tom, tôi muốn cảnh cáo anh – Vẻ mặt Jake chuyển sang doạ – Ông chủ mới của anh không có cô con gái để có thể giúp anh giữ được chỗ làm việc đâu.Tom đỏ mặt tía tai.

- Ông là đồ khốn nạn! – Anh quát lớn và lao về phía Jake. Nhưng Bill đã tóm tay anh giữ lại.

- Bình tĩnh nào, Tom. Con đi khỏi đây đi.Và ông đẩy Tom ra khỏi phòng. Jake rất khoái cảnh tượng vừa xảy ra. Thế là họ đã thanh toán xong với Cassy. Cô ta thật ngu ngốc đi gây sự với mình. Nhưng có lẽ cũng phải tìm cách đưa cô ta trở lại làm việc mới được. Có thể làm gì để đền đáp cái công lao đặc biệt của cô ta nhỉ? Sống trên đảo Orphey, Sara hiểu tại sao trước đây Dan lại chọn nó làm  nơi  đặt  bệnh  viện  của  mình.  Cả  không  khí  ở  đây  dường  như  cũng giúp cho sức khoẻ hồi phục. Mặc dù bị nhiều vết thương Stephany bình phục nhanh chóng. Ngay cả bác sỹ điều trị cũng phải ngạc nhiên bởi điều đó diễn ra trong tình trạng tâm lý rất tồi tệ của Stephany. Nguyên nhân thật dễ hiểu mỗi ngày trôi đi là hy vọng sống sót của Dan lại giảm xuống.Không ai muốn mình là người báo cho Stephany rằng giờ đây tên của  Dan  đã  được  ghi  vào  danh  sách  “Những  người  mất  tích,  có  lẽ  đã chết”.  Đại  diện  của  trung  tâm  cứu  nạn  đề  nghị  chấm  dứt  các  cuộc  tìm kiếm giờ đây vẫn tiếp tục được là nhờ có sự cung cấp tiền và nhân lực của  “Harper  Mining”.  Dennis  và  Sara  thì  đã  cam  chịu  với  ý  nghĩ  mất Dan.  Làm thế  nào để  thông báo  cho  Stephany mà  không gây  sốc  được nhỉ? Mỗi khi họ bước vào phòng bệnh, Stephany đều đón họ bằng một câu hỏi: “Có gì mới không?” Khi họ ra khỏi phòng thì chị nằm quay mặt vào tường đợi họ trở lại với chính câu hỏi đó. Nhưng vào một buổi tối, khi  họ vào  để  chúc Stephany  ngủ ngon,  họ không  thấy  chị hỏi  câu hỏi quen thuộc nữa. Chị nằm im, mắt nhắm nghiền và lặng lẽ khóc. Stephany không nhìn các con, không nói chuyện với họ. Rõ ràng là rốt cuộc chị đã hiểu ra là Dan không còn nữa. Sau khi cố gắng động viên mẹ một cách vô vọng, họ nhón chân rời phòng.Sara buồn bã đi về ngôi nhà nhỏ của mình. Cô cảm thấy rất cô đơn. Không hiểu sao đèn trong nhà lại sáng. Chắc cô đã quên tắt khi ra khỏi nhà. Cô mệt mỏi lê chân qua cửa và bỗng nghe một giọng nói vô cùng quen thuộc.

- Mong em đừng giận anh vì anh đã đến đây, Sara. Anh không thể đừng được.Olivia  đi  vế  phía  nhà  của  vợ  chồng  Stuart,  hai  tay  ôm  chặt  vào ngực chiếc phong bì. “Để rồi xem Jilly sẽ nói gì? Chị ấy sẽ thấy giá trị của Olivia này”.Jilly mở cửa, gương mặt ả không có gì là niềm nở.

- Lần này được cái là cô không trễ hẹn – ả nói có vẻ khó chịu – Tôi nghĩ là cô tới để nói là cô chẳng tìm được gì sất chứ gì? Ả vào phòng khách và chỉ cho Olivia một cái ghế.- Thậm chí ngay cả khi cô tìm được một cái gì đó thì giờ tôi cũng không thể sử dụng chúng được nữa – Jilly nói – sau sự thoát nạn thần kỳ đó, chị ta lại trở thành người hùng. Bây giờ thì chẳng ai thèm nghe câu chuyện về một đứa trẻ hoang ra đời nửa thế kỷ trước cả.Olivia ngồi im lặng không đáp lời Jilly. Nhưng mắt ả sáng lên vẻ đắc thắng. Rốt cuộc, Jilly cũng chú ý đến điều đó và hỏi:

- Cô có gì vậy?

- Chị nói rất đúng về chuyện đứa trẻ.

- Thế thì sao? Ra là cô không tin tôi à? – Jilly bực bội.

-  Đây  là  một  việc  rất  khó,  nhưng  em  đã  tìm  được  những  bằng chứng mà chị muốn có. Bố bà ấy… bố chị… đã làm tất cả những gì cần thiết để che giấu sự việc.Ả lấy trong phong bì ra bản sao tờ giấy khai sinh, sau đó là một tờ giấy xác nhận rằng đứa trẻ đã được đổi sang một tên khác. Jilly chăm chú xem xét cả hai tờ giấy. - Giá mà tôi biết được lão ta đã làm gì với đứa trẻ hoang tội nghiệp. Đẻ hôm nay, ngoẻo ngày mai – đó là cuộc đời của nó.

- Không hoàn toàn như vậy đâu.Giọng nói gây kích động của Olivia thu hút sự chú ý của Jilly. Ả chăm chú nhìn cô ta. Olivia toét miệng cười, mặt hồng lên. Ả lại thò tay vào phong bì của mình.

- Cái này chắc chị phải thích lắm đây, Jilly ạ. Tất cả những chi phí của chị cho em đã được đền bù một cách xứng đáng. Sẽ thế nào nếu em nói với chị rằng đứa bé đó đã không về cạnh chúa trời như ông già Max nói? Con trai của Stephany không chết. Ngược lại, nó còn sống nhăn ra đấy!