Trở về Eden

Chương 50

Mặt trời thiêu đốt hòn đảo hoang vu một cách không thương tiếc. Cát bỏng dường như không còn sự sống.

Tất cả chim chóc đã mất dạng, chúng đi trốn cái ánh sáng chói gắt. Những con vật sống ở mép nước chui thật sâu xuống cát để trốn thoát khỏi cái nóng như nung. Cái thân người nằm trong đám cây rậm rạp khẽ động đậy bởi nghe những tiếng thì thầm và những ảo hình.

- Anh có thích không, anh yêu?

- Chúng ta ở lại đây mãi mãi nhé! Đó không phải là một ý tồi đâu.

- Nhưng còn công việc của em.

- Mặc kệ công việc.

- Nếu anh không muốn thì em sẽ không bao giờ đặt chân tới nơi đó nữa.

- Vậy thì hơi quá. Anh đã biết là em yêu anh…

- Em rất yêu anh!

- Vậy thì thưa bà Marshall, chúng ta bắt đầu bằng gì đây?Trong nơi ẩn, Stephany rùng mình, lẩm bẩm điều gì đó và lại khóc. Sau đó, những giọng nói lặng đi, và chị co người lại, ngủ thiếp đi. Khi Sara đi Orphey, Bill và Rina hy vọng rằng những dằn vặt của họ về mối quan hệ giữa Tom và con gái của Stephany tạm thời được gác lại. Nhưng họ lập tức hiểu rằng mình đã lầm. Việc Sara ra đi chỉ càng làm tăng thêm những khao khát của Tom. Anh rất buồn nhớ cô.

- Và anh có thể tin chắc rằng con bé đó cũng buồn nhớ nó như thế!

– Rina buồn bã nói với Bill.

Bill cũng nhận thấy rõ tình cảm nồng nàn của hai người lộ ra qua những câu nói bình thường trong cuộc nói chuyện điện thoại. Buổi tối, ông kể lại cho Rina chuyện đó.

- Chúng ta không thể trì hoãn được nữa! – Rina nói.

- Nhưng giờ đây chúng ta không thể nói gì được. Không có điều đó thì Sara cũng đã gần phát điên chuyện xảy ra với Stephany và Dan rồi! – Bill bác lại

- Vậy thì chúng ta phải nói cho Tom biết, trước khi quan hệ giữa chúng đi quá xa.

-  Sara đang ở cách đây hàng ngàn cây số. Chúng ta còn đủ thời gian.

- Bill! – Rina kêu lên tuyệt vọng

– Anh cứ kéo dài thời gian mãi! Anh hãy tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu như ai đó nói cho Tom biết sự thật.

- Ai có thể nói? Không thể có chuyện đó được. Ngoài chúng ta ra, không còn ai biết chuyện đó. Đúng không?

- Em cố không nghĩ đến cảnh nó sẽ như thế nào khi biết chuyện

– Rina đau khổ nói

– Tại sao chúng ta không cho nó biết sự thật ngay từ đầu?

- Làm sao chúng ta cho nó biết sự thật được? Như thế sẽ đảo lộn tất cả.

- Nhưng giờ đây chắc là chúng ta phải làm điều đó thôi! – Rina đẩy đĩa thức ăn mà bà chưa đụng đến ra.

– Mặc dù em sợ là đã muộn rồi.

- Em nói gì vậy? Nó nói là nó còn chưa ngủ với con bé kia mà.

- Vâng, nó nói… Nhưng… em không biết,… có cái gì đó…

- Em đừng có vội vàng với những kết luận. Không có chúng thì sự việc cũng đã tồi tệ lắm rồi. -  Bill, sự việc vẫn là sự việc, không phụ  thuộc  vào  chuyện Stephany có còn sống không. Anh phải nói cho nó biết, không trì hoãn được nữa đâu.Bill lo ngại:

- Em có nhớ nó phản ứng thế nào lần trước khi chúng ta định nói chuyện với nó về điều đó không?

- Em nhớ. Chính bởi vậy mà không nên trì hoãn nữa. Mặc dù em biết đó sẽ là một đòn nặng nề đối với nó.

- Không chỉ là một đòn nặng nề – Mặt Bill xám đi

– không, nó sẽ ra sao khi chúng ta tiết lộ bí mật đó. Nó yêu Sara. Bởi thế, nếu chúng ta không tìm được cách đúng nhất và thời điểm thích hợp nhất để nói cho nó hay thì chúng ta sẽ làm hỏng cả cuộc đời nó, và cả cuộc sống của chúng ta nữa.

- Chào em yêu.

Philip lấy chân đẩy cửa bước vào phòng ngủ. Đặt cái khay lên ghế, ông bước lại kéo rèm cửa. Sau đó, ông mang chiếc khay tới bên giường. Lúc này Jilly mới ngóc đầu ngồi dậy.

- Trời hôm nay đẹp lắm!– Philip vui vẻ nói.

Thật ra khi Philip vào, Jilly đã tỉnh rồi, nhưng ả làm bộ vừa được ông đánh thức. Ả không thích tỏ ra quá tỉnh táo vào buổi sáng.

- Cái gì thế này? – Ả khó chịu hỏi.

- Ăn sáng trên giường. Anh muốn chiều em một chút.

- Lẽ ra anh không nên quấy rầy em. Hầu như suốt đêm em không chợp mắt được.

- Anh xin lỗi em. Anh biết là em rất lo lắng cho Stephany và Dan.“Tôi  chỉ  lo  là  tôi  bị  mất  phần  của  mình  ở  “Harper  Mining”,  nếu như Stephany biến mất”. Suýt nữa ả nói thành lời.

- Em chỉ còn biết nằm và đếm thời gian. Em không ngủ được, đầu cứ nháo nhào cả lên.

- Tội nghiệp.

– Ông đặt cái khay lên đùi ả và cúi xuống để  hôn, Jilly quay ngoắt đi.

- Cẩn thận, anh làm đổ cà phê đây này.Philip ngượng nghịu ngồi xuống mép giường.

- Anh quyết định không đi Hồng Kông nữa.

- Sao vậy? – Jilly không ngờ điều đó.

-  Em  thấy  đấy,  anh  cũng  rất  lo  lắng.  Lúc  nào  anh  cũng  nghĩ  về Stephany và Dan. Hơn nữa anh không thể bỏ em trong tình trạng như thế này mà đi.

- Thế công việc của anh thì sao?– Jilly vội tập trung ý nghĩ để tìm một lối thoát.

- Anh sẽ cử một người khác đi. Ai đó trẻ tuổi, để anh ta có dịp tích luỹ thêm kinh nghiệm làm việc ở cấp cao.

- Nhưng ở nhà thì anh cũng chẳng giúp gì được cơ mà. Hai chúng ta chẳng ai giúp gì được cho họ hết.

- Anh chỉ muốn ở bên cạnh em

– Philip mỉm cười

– Để em khỏi cảm thấy quá cô đơn. Anh sẽ động viên em – Ông đứng dậy bước lại chỗ đặt máy điện thoại.

– Để anh gọi điện báo là anh không đi. -  Philip,  anh  yêu,  lại  đây  đã  nào  –  Jilly  õng  ẹo  vỗ  vỗ  tay  xuống giường bên cạnh mình.

Ả không thể chấp nhận việc ông hoãn chuyến đi mà ả rất mừng vì như thế ả có thời gian để nghỉ ngơi, tránh sự có mặt chán ngắt của ông. Hơn nữa ả đã dự định lợi dụng thời gian ông vắng mặt để gặp gỡ nhiều hơn với Jake.  Ả đã quyết định phải phá  tan cái thiện cảm khó hiểu mà Jake dành cho Stephany trước khi chị trở về. Vậy mà bây giờ Philip lại trở chứng. Ả ban cho ông một nụ cười thật âu yếm.

- Philip!

- Gì, em yêu?

- Anh yêu, chúng ta hãy nhìn nhận sự việc cho thực tế nào. Em tin chắc  là họ sẽ  tìm được Stephany và  Dan. Nhưng chẳng biết họ sẽ  phải mất bao nhiêu thời gian. Em sẽ không tha thứ cho anh nếu làm ảnh hưởng đến công việc của anh. Chuyến đi đó quan trọng lắm phải không?

- Ừ.

- Và em sợ em càng cảm thấy nặng nề hơn khi cả hai chúng ta cùng ngồi đây mà chờ đợi. Tốt nhất là anh cứ đi lo công việc đi.

- Dù sao thì anh cũng không muốn xa em.Ả nắm lấy tay ông.

- Em cũng chẳng muốn điều đó. Nhưng công việc là công việc chứ, phải  không  anh?  Anh  yên  tâm  đi.  Bill  nói  với  em  là  hãng  sẽ  tung  hết phương tiện của mình ra cho cuộc tìm kiếm. Jake Sanders đồng ý chi trả mọi chi phí.Miệng nhắc đến cái tên đó trước mặt Philip, ả cảm thấy một sự hồi hộp khó tả. Giống như ả phản bội ông không chỉ về thể xác mà cả trong lời nói.

- Anh hy vọng là anh ta thật sự quan tâm đến điều đó – Mặt Philip tỏ vẻ khó chịu – nhưng anh ta có cái gì đó… Anh không tin anh ta, Jilly ạ.

- Và em cũng vậy – Jilly hưởng ứng nhiệt thành.

- Anh ta quá khôn lanh. Mới vài tuần trước còn chưa ai biết đến anh ta. Vậy mà bây giờ, em xem, cái tay chủ tịch hãng “Harper Mining” ấy làm cứ như là quen biết hắn là một vinh hạnh đối với mọi người.Jilly vỗ vỗ vào tay ông an ủi.

- Ở đó còn có Bill và Tom nữa kia mà. Anh biết là họ trung thành đến  thế  nào  với  Stephany.  Chắc  chắn  là  họ  sẽ  lo  chuyện  sao  cho  Jake Sanders phải giữ lời.

- Đúng vậy.

- Anh cứ yên tâm mà đi Hồng Kông đi, anh yêu ạ. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi.

Philip gật đầu:

-  Em  nói  đúng.  Nhưng  nếu  có  tin  tức  gì  mới,  em  phải  gọi  điện thông báo ngay cho anh biết nhé.

- Dĩ nhiên rồi.

Nhóm tìm kiếm đứng túm tụm ở mép nước.

- Đây là bãi cát cuối cùng của hòn đảo này

– Chỉ huy nhóm nói

– Người  ta  đã  tìm  kiếm  từ  trên  không.  Không  thu  được  kết  quả  gì  cả. Chúng ta kiểm tra lại một lần nữa, sau đó đợi cho đến lúc máy bay đến đón chúng ta.Ông nhìn bốn chàng trai rám nắng dưới quyền mình.

- Thế này, Pol và Charly – hai cậu tìm trên bãi, còn Alan và Blew thì đi sâu một chút vào bờ.Mấy chàng trai im lặng gật đầu và tản đi.

- Anh có thể đi với nhóm nào cũng được, anh bạn ạ

– Người chỉ huy nói với Dennis.

- Tôi đi với Alan và Blew. Rõ ràng chẳng có mẹ tôi trên bãi.

- Không có bà ấy nhưng cũng có thể có một cái gì đó đấy.

- Chẳng hạn cái gì?

- Các mẩu gỗ vụn, các mảnh kim loại hoặc chất dẻo vỡ ra từ xuồng máy, các mẩu vải rách từ quần áo…

– Rồi chợt nhớ ra điều gì đó, ông ta bật  cười.

–  Một  lần tôi  tìm  được  trên  bãi biển  một hàm  răng giả.  Hàm dưới.  Sau  đó,  cách  đó  một  quãng  là  hàm  trên.  Anh  bảo  có  tin  được không?

- Tôi hy vọng là lần này ông không định đi tìm các hàm răng giả. Răng mẹ tôi còn tốt lắm – Dennis nén cơn tức giận sôi sục trong mình. Anh chạy theo Alan và Blew. Họ đi trước anh một quãng men theo ria những bụi cây sát mép bãi cát, dùng gậy nhấc và gạt các cành cây rậm rạp ra. Dennis buồn bã lê theo họ. Anh chẳng hy vọng là mình có thể tìm ra cái gì một khi những đôi mắt được huấn luyện kỹ càng kia bất lực. Tuy nhiên,  anh  vẫn  theo  sát  các  nhóm  tìm  kiếm  kể  từ  khi  đặt  chân  lên  đảo Orphey. Hết ngày này sang ngày khác, anh lẽo đẽo theo sau họ, hệt như một đứa trẻ con quá bé để có thể chơi cùng người lớn. Chưa bao giờ trong đời Dennis lại cảm thấy mình bất lực và ngu ngốc như vậy. Nhưng anh biết ngồi với Sara ở trên đảo còn khổ sở hơn thế này gấp bội.Thời gian chậm chạp trôi. Mặt trời thiêu đốt. Mặc dù vùng ven bờ thỉnh thoảng lại có bóng mát, Dennis vẫn đầm đìa  mồ  hôi.  Người anh hầm hập nóng. Anh đưa mất nhìn ra bãi nơi Pol và Charly cùng người chỉ huy đang chậm chạp tiến bước, mắt không rời khỏi cát dưới chân. “Hệt như một cuộc đưa ma – Dennis nhìn họ và nghĩ – Mẹ ơi, mẹ ở đâu?”

  Rốt cuộc, cuộc tìm kiếm kết thúc. Hai nhóm nhập làm một ở cuối bãi. Người chỉ huy nhìn đồng hồ.- Hòn đảo này thế là xong. Khoảng hai mươi phút nữa sẽ có trực thăng đến đón. Các cậu tạm nghỉ đi.

- Tại sao các ông lại ngừng tìm kiếm? – Dennis hỏi

– Chúng ta có thể tìm ở vùng ven bờ kia một lần nữa.

- Làm như thế, chúng ta chỉ phát hiện được dấu vết của chính mình thôi.

- Hay là chúng ta tìm sâu vào đảo một chút?

- Anh bạn này, tôi rất cảm ơn anh bạn đã góp sức cùng chúng tôi, nhưng để tìm kỹ cả hòn đảo này thì cần cả một đội quân đông như quân đội Trung Quốc

– Ông ngừng lại một lát – vả  lại cũng chẳng cần thiết phải như thế. Những người thoát nạn, hiểu rằng càng ở gần mép nước, họ càng có cơ may được tìm thấy.

- Tôi không chắc là mẹ tôi biết điều đó – Dennis không chịu rút lui. Anh quay  mặt nhìn màu  xanh thẫm chạy từ mép cát vào sâu  trong đảo “mẹ có thể đang ở trong đó”. Anh thầm thì nghĩ. Người chỉ huy nhìn gương mặt chàng trai và hiểu anh ta đang nghĩ gì.

-  Nếu  anh  muốn  chúng  tôi  cũng  có  thể  tổ  chức  những  cuộc  tìm kiếm như thế. Thôi được, để tôi bảo anh em đi sục lại một lần nữa trước khi máy bay đến, khi về bản doanh, chúng tôi sẽ lên kế hoạch tìm kiếm mới, được không? Dennis nhìn những người bạn cứu nạn. Bốn cặp mắt đen, vô cảm nhìn anh. Anh kêu lên.

- Trời ơi, ông không làm sao để họ thể hiện đôi chút sự quan tâm đến công việc mà họ đang làm hay sao? Tôi có cảm tưởng là họ đang tìm một cái thây chứ không phải đi tìm một con người.

- Anh bạn hãy nghe tôi – Người chỉ huy nói cương quyết

– Chúng tôi làm công việc này hàng ngày. Cần phải tỏ ra thực tế trước  sự việc. Nếu cho tình cảm chi phối thì làm công việc này chẳng mấy chốc mà anh thấy mình đang ở trong nhà thương điên.Dennis  tuyệt  vọng  quay  đi.  Anh  lang  thang  dọc  theo  mép  cát  và những bụi cây um tùm chằng chịt. Anh muốn rời xa những người cứu nạn ra một chút. Đi vòng qua một cồn cát, Dennis chán chường ngồi thụp cúi mặt xuống đất với những ý nghĩ tuyệt vọng. Khi ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy ngay trước mặt mình một cái khe nhỏ dưới những lùm cây ken sát. Dennis  sững  người  cảm  thấy  trong  mình  một  nỗi  hồi hộp khó tả.  Rồi không nghĩ ngợi gì thêm, anh nằm xuống lách người bò vào cái khe đó. Anh khó nhọc trườn đi trong cái khe chật hẹp cảm thấy những mảnh đá sắc nhọn và gai góc của cành cây cào rách quần áo và da thịt. Nhưng anh vẫn tiến lên phía trước, không hiểu sao vững tin rằng bằng cách nào đó… Ở đâu đây thôi… Qua làn ánh sáng màu xanh lá cây, anh nhìn thấy một cái gì đó ở phía trước. Anh chỉ mới phân biệt được một vài đường nét cong cong. Đó có thể là một tảng đá, cũng có thể chỉ là một con thú nào đó. Anh tiến lên phía trước. Dennis suýt  hét  lên  khi  anh  phân biệt được vai, tay  và  thân  hình của  một  người  đang  nằm  nghiêng  xoay  lưng  về  phía  anh.  Trườn  mạnh một cái nữa, Dennis đến cạnh người đó. Thúc mạnh lưng để nâng vòm lá lên, anh xoay người đó lại. Mẹ  anh  đang  nằm  trên  tay  anh.  Tóc  của  mẹ  bết  lại  vì  đất  bẩn, gương mặt đầy những vết xước bầm máu và phồng rộp vì bỏng nắng. Đầu mẹ ngật trên vai anh, hàm dưới trễ ra, khoang miệng xám lại. Tim Dennis như vỡ ra: “Mẹ chết rồi! Mình tìm thấy mẹ nhưng mẹ chết rồi!” Ghì chặt mẹ, anh khóc rú lên vì đau khổ. Quá đau đớn, Dennis không cảm nhận ngay được những cử động rất khẽ trên vai mình. Khi nhận thấy điều đó anh không hiểu ngay ra như thế nghĩa là thế nào. Vội đẩy mẹ ra để nhìn, anh thấy môi mẹ hơi động đậy

- Mẹ còn sống! Còn sống!