Trở về Eden

Chương 49

Jilly nằm dài trong bồn nước nóng với số tạp chí “Vogue” mới nhất và một cốc rượu gin. Ả không biết nên bực tức hay vui sướng sau cuộc viếng thăm của hai viên cảnh sát. Ả điên tiết vì họ dám vác mặt đến đây. Tuy nhiên rõ ràng phần thắng đã thuộc về ả. Ả vẫn như còn nhìn thấy bộ mặt xanh xám đi của Gennings khi Philip sửa gáy cho ông ta. “Philip khá lắm, ít ra là vẫn còn làm được một cái gì đó. Rõ ràng là mình chưa nên phắn khỏi nơi đây với khoản tiền tích góp được. Mình còn cần lão chồng luật sư này trong một thời gian nữa”. Có chuông điện thoại. Ả uể oải với tay nhấc ông nghe.

- A lô, ai đấy?

- Jilly đấy à? Jake đây.

- Em không nói chuyện được lâu đâu, Philip có thể trở về bất kỳ lúc nào.

- Những gì tôi định nói với cô không chiếm mất nhiều thời gian đâu!

– Jake nói bằng giọng băng giá.

- Có chuyện gì xảy ra vậy?

- Cô biết rõ là chuyện gì xảy ra.

Jilly ngồi dậy trong bồn.- Em không hiểu anh định nói gì!

- Tôi nói về Stephany. Về chị gái của cô. Tôi muốn hỏi cô biết gì về sự mất tích rất đúng lúc ấy.

- Trời đất ơi, anh chẳng khác gì bọn cớm cả. Làm sao em biết được chuyện đó. Hai người im lặng một lúc.

- Bởi vì đây không phải là “tai nạn đầu tiên” xảy ra với Stephany kể từ khi cô ra tù. Tôi còn chưa hỏi cô kẻ nào đã bắn vào ngựa của cô ta.- Nhưng em có biết gì về chuyện đó đâu– Jilly cãi.

- Thế lần này?

“Hắn tra hỏi mình còn tàn nhẫn hơn cả mấy thằng cảnh sát. Hắn có thể làm thầy chúng được đấy”.

- Nếu không tính những lúc em ở với anh thì em hầu như không ra khỏi nhà. Anh chính là người rõ hơn ai hết việc em ở Sydney trong khi Stephany và Dan ở hàng ngàn dặm cách đó.

Jake im lặng. Ả cảm thấy hắn ta đang cân nhắc từng lời, cố tìm dấu hiệu của sự chân thành hoặc lừa dối, Jilly bỗng hiểu ra tình thế trớ trêu của mình. Thật tức cười khi nghe những lời buộc tội vào một việc mà ả không hề can dự gì vào đó, mặc dù nếu có cơ hội ả sẽ không bỏ lỡ dịp. Nếu không cảm thấy khó chịu có lẽ ả đã cười vào mũi Jake. Ả quyết định chuyển sang tấn công.- Anh thử nghĩ một chút xem. Em khử Stephany đi để làm gì chứ? Như thế em được lợi lộc gì? Làm vậy chỉ tổ dẫn đến việc em bị mất phần của mình ở “Harper Mining”. Chẳng lẽ anh lại nghĩ rằng Dennis sẽ chia phần tài sản  với “dì Jilly yêu  quý” của nó hay sao?  Hơn nữa anh cũng đừng quên – đến đây giọng ả cao lên – là tôi có những kế hoạch riêng của mình về mụ ta. Mà cả anh nữa cũng có. Anh sao thế Jake?Điên  người  vì  tức  tối  và  ghen  tuông,  Jilly  vẫn  thầm  cảm  ơn  thế mạnh của điện thoại. Chắc ả đã không dám liều lĩnh một khi ở cùng trong một căn phòng với Jake. Nghe hơi thở của hắn trong ống nghe ả biết là hắn điên tiết như thế nào.

- Thôi được Jilly… Những điều đó không có nghĩa là vấn đề được gạt bỏ đâu nhé. Cảnh sát có trí nhớ tốt lắm. Và cả tôi cũng vậy. Nếu tôi phát hiện ra cô có nhúng tay vào vụ này thì tôi sẽ vặn cổ cô! Jake dập máy.

- Em nói chuyện điện thoại đấy à em yêu? Mải mê nói chuyện ả không nhận thấy Philip đã vào phòng tắm từ lúc nào.

- Không – ả trả lời nhanh, cố bịa ra trong đầu một cái gì đó – Em gọi điện hỏi chỗ làm việc mà người ta đăng quảng cáo.

- Làm việc ư? – Philip ngạc nhiên – anh không biết là em dự định đi làm.

- Ồ không. Đó là em nói vậy thôi. Quỳ một đầu gối xuống bên cạnh bồn, ông cầm lấy ống nghe trong tay ả.

- Em đừng nghĩ ngợi gì đến chuyện đi làm, em yêu ạ – Ông âu yếm nói

– Anh kiếm được nhiều tiền, đủ cho hai chúng ta. Hay em cảm thấy ít? Anh có thể đưa cho em nhiều hơn.

Dù sao thì lão vẫn có những ưu điểm – Jilly hài lòng nghĩ – Lão là người nuôi dưỡng mình. Nếu lão còn làm tình đâu ra đấy nữa thì thật là lý tưởng. Nhưng như thế thì quá nhiều đối với một con người.

- Anh thật tốt, Philip – ả nói giọng âu yếm

– Em không định xin anh thêm, nhưng trong bảy năm vừa qua, giá cả tăng nhiều quá… Nếu anh đưa cho em nhiều thêm một chút, em rất biết ơn.

-  Thưa  ngài  Macmaster,  ngài  yêu  cầu  cho  ngài  biết  khi  ngài Sanders đến phải không ạ? - Cảm ơn cô, Hilary. Bill ngồi thẳng người dậy trên ghế, hai vai ngay ngắn. Ông đã sẵn sàng để gặp mặt hắn. Cảm giác thù hằn xâm chiếm ông khi người thư ký của Jake cho ông biết là chủ tịch mới của hãng quyết định triệu tập cuộc họp  buổi  sáng.  “Nếu  hắn  không  xâm  phạm  đến  “Harper  Mining”  thì Stephany đã không đắm mình vào công việc như thế, Dan đã không cảm thấy  mình thừa  và không  ghen  tuông.  Như thế  thì đã  không  có chuyện hòn đảo và…” Bill thở dài đau khổ.Có  tiếng gõ cửa. Người nữ thư ký của ông bước vào và lùi sang một bên nhường đường cho Jake.Jake vào ngay việc:

- Có chuyện gì xảy ra vậy?

- Nếu ông định nói về việc tôi ra lệnh cho máy bay của hãng đưa Sara và Dennis đến Townswill thì tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm trước hội đồng quản trị của hãng về cái mà ông gọi là sự phung phí đó.Jake nhìn như dán mắt vào ông.

- Sao ông lại nóng nảy như thế?

– Anh ta nhìn ông giễu cợt.

– Lẽ ra ông  phải  đợi  tôi  tấn  công  trước  đã  chứ.  Bill  ạ,  tôi  cũng  mong  cho Stephany tai qua nạn khỏi không kém gì ông đâu. Tôi muốn gặp ông để hỏi về những kết quả  và thảo luận làm sao  để đẩy nhanh quá trình tìm kiếm. Bill dịu lại.- Tôi  đang  nóng  lòng  chờ  đợi  điện  thoại  của Sara  đây. Cuộc  tìm kiếm vẫn đang tiếp tục nhưng Sara và Dennis sợ rằng những người cứu nạn sẽ chán nản và kém nhiệt tình đi vì cho đến nay vẫn không có kết quả gì.

- Chính thế mà chúng ta cần phải tăng cường lực lượng tìm kiếm – Jake nói quyết đoán

– Ông hãy liên lạc thẳng với sở chỉ huy cứu nạn. Nói với họ rằng họ sẽ được đáp ứng tất cả những gì cần thiết – tiền, máy bay, người.

- Được.Bill ấn nút điện thoại.

- Hilary, cô liên lạc với văn phòng thủ tướng đi nhé. Chính phủ có thể gây sức ép để chính quyền địa phương áp dụng thêm những biện pháp khác nữa.Ra khỏi phòng Bill, Jake gặp Tom ở hành lang.

- Họ chưa gọi điện về à?

– Tom hỏi ngay khi vừa vào phòng Bill.

- Chưa. Nếu có, bố đã gọi con – Bill trả lời vẻ khó chịu.Tom làm Bill chán ngấy kể từ khi biết rằng Sara sẽ gọi điện về.

- Về phòng mình đi. Bố sẽ cho gọi khi nào có điện thoại,

– Bill nói nhưng thâm tâm ông không định làm thế.Khi điện thoại đổ chuông, Bill vội nhấc máy và nghe giọng Sara. Cô thông báo cho ông những tin tức cuối cùng.

- Nghĩa là Dennis đi cùng với những người cứu nạn à? – Bill hỏi

– Khá đấy.Ông nói vắn tắt cho Sara biết những chỉ thị của Jake về việc tăng cường tìm kiếm.

- Bác đang làm tất cả những gì có thể làm được Sara ạ. Cháu cũng biết là ở nhà mọi người sốt ruột và lo lắng như thế nào

– Ông định đặt ống nói xuống.

- Kìa bố! – Tom giằng lấy ông nói từ tay Bill.

- Sara, em có nghe anh nói không?Có tiếng cô rất rõ ràng:

– Anh ở nhà thế nào?

- Còn em?

– Tom thầm nguyền rủa ông bố lúc nãy vẫn đứng ngay cạnh. Làm sao anh thể hiện được tình cảm của mình với cô khi bố đứng cạnh.

- Em bình thường cả – Sara nói sau một lát im lặng

– Rất mừng được nghe giọng nói của anh.

- Anh muốn có  mặt  ở  đó,  bên  cạnh  em để giúp đỡ em quá. Anh không thể nào chịu nổi ý nghĩ là em ở xa như thế và đang phải chịu bao điều bất hạnh.

- Dennis đang cố làm tất cả những gì có thể làm được.

- Thôi, chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé – Tom nói.

Những câu xã giao như vừa rồi không thể nào làm cô hiểu được tình cảm của anh.Bill tỏ rõ sự không hài lòng và ra hiệu cho anh kết thúc cuộc nói chuyện.

- Nếu có tin tức gì mới, nhất định họ sẽ gọi điện về. Con có thể yên tâm về điều đó. – Bill nói hơi rít.Tom cố kìm sự bực tức của mình.

- Anh phải đi đây, Sara ạ.

- Vậy thì… Im lặng một lát… Tạm biệt

– Sara bỏ máy.Không để ý đến vẻ mặt khó chịu của con trai, Bill nói:

-  Hãng  tung  hết  các  phương  tiện  của  mình  cho  cuộc  tìm  kiếm. Không hạn chế một chút gì. Và cuộc tìm kiếm sẽ được tiếp tục cho đến khi tìm được một cái gì đó!

Stephany hiểu rằng chị vừa qua một giấc ngủ. Lúc trước, mặt trời ngay trên đầu, và chiếu thẳng vào mặt. Giờ đây mặt trời đã xế, Stephany cảm thấy ánh nắng của nó chiếu ấm một bên hông. Còn bên hông kia thì ẩm và lạnh. Miệng chị vẫn còn vị của cát. Da trên tay, mặt và thân thể chị bỏng rát. Chị lại thử mở mắt. Chị nhẹ cả người khi mở được đôi mi. Có thể nước mắt lúc chị khóc Dan đã làm mềm lớp dính. Stephany ngẩng đầu lên nhìn quanh. Chị đang nằm ngửa trên một bãi cát không xa nước là mấy. Sau lưng chị là mấy cây cỏ và sau đó là những  bụi  cây  nhiệt  đới  rậm  rạp.  Phía  trước  là  biển.  Chị  không  biết  là mình đang ở đâu. Bỗng Stephany cảm thấy con gì đó đang bò bên chân mình. Nhìn xuống, chị thấy cả một đàn cua đang chuẩn bị trèo qua chị. Một con cua đã leo chân. Chị rùng mình ghê sợ rồi vụng về như một đứa trẻ, chị thử đẩy mình dời khỏi chỗ. Nhưng thân thể đau nhức nhối không chịu tuân theo ý chị. Mỗi cử động nhỏ đều gây nên sự đau đớn. Chị chỉ còn tranh đấu theo bản năng để sống sót. Chị hiểu không thể ở đêm trên bãi biển này được. Ban đêm, những con vật đủ loại: từ chạy, nhảy, bò, trườn đến bay đều đổ ra đây và bãi biển sẽ trở thành bãi chiến trường. Mà chị thì hoàn toàn không có khả năng tự vệ. Một mét… lại một mét nữa. Đêm nhiệt đới buông nhanh. Giờ đây toàn bộ ý nghĩ của Stephany đều tập trung vào việc tìm một chỗ ẩn thân. Chị dốc hết sức tàn ra nhích tới chỗ những gốc cây. Rốt cuộc chị đã tới được những lùm cây. Giống như một con thú đang bị truy lùng; Stephany chui sâu mãi, sâu mãi vào rậm rạp.