Trở Lại Địa Đàng

Chương 59

Thịnh nộ về lũ quái vật, Duncan lao về phía vịnh nằm tách biệt với vùng nước sâu. Một nhà thuyền nổi trên mặt nước và một kè đá dẫn ra chiếc thủy phi cơ đang neo đậu, nó mang động cơ Cessna nhỏ. Mặt trời lúc hoàng hôn in thứ ánh sáng màu đồng nung lên vịnh.

Tách biệt khỏi cuộc chiến, sự yên bình trên ốc đảo nhỏ này làm gã thấy trấn an, giúp gã lấy lại tinh thần và lên kế hoạch tấn công.

Gã đeo theo ba lô chứa đầy tiền mặt và đồng vàng mà gã rút ra từ két sắt của Bennett. Gã đã lên kế hoạch giữ chúng an toàn cho đến khi bọn họ quay trở lại nước Mỹ.

Nhưng mọi chuyện đã nhanh chóng thay đổi.

Khi gã leo qua khỏi đỉnh của vịnh nước chính sang chỗ thấp hơn, gã thấy trực thăng của Bennett cất cánh khỏi đỉnh đồi. Hài lòng vì tất cả bọn họ đã an toàn, Duncan tiếp tục leo xuống – rồi vài giây sau đó, một tiếng nổ rền vọng lại từ hòn đảo.

Gã đã đến đúng thời điểm để thấy đầu trực thăng chúc mũi xuống, cuộn khói ngùn ngụt bốc ra. Những mảnh vỡ trút xuống như mưa, bốc lửa. Rồi chiếc trực thăng lao thẳng xuống theo hình xoắn ốc và đâm vào đỉnh đồi.

Nơi đó tiếp tục sáng bừng lên như ngọn đèn cảnh báo trong đêm.

Duncan hiểu được thông điệp bằng lửa.

Kết thúc.

Bennett và Malik chắc đã ở trên chuyến bay đó, mang theo tất cả hi vọng khôi phục lại Dự án Babylon. Gã không biết tại sao chiếc trực thăng nổ tung: do lựu đạn, một quả tên lửa khác, hoặc chỉ do loạt đạn không may bắn trúng.

Chẳng hề gì.

Duncan đón nhận hiện thực mới trong những sải bước dài. Gã là người sống sót và có những vết sẹo để chứng minh điều đó. Với hơn trăm nghìn đô tiền mặt và vàng ở sau lưng, gã sẽ bắt đầu lại. Ban đầu gã đã lên kế hoạch dùng chiếc thủy phi cơ ném bom vào chiếc tàu đánh cá. Gã thậm chí đã có một túi bom vác trên vai.

Khi gã đến được bãi đá lởm chởm ngoài biển, gã thả nó xuống, từ bỏ nó. Chẳng còn quan trọng nếu như chiếc tàu kia thoát khỏi vụ nổ sắp tới. Gã đã cao chạy xa bay trước khi thiên hạ bàn tán bên ngoài.

Tất cả mọi điều làm gã bận tâm lúc này là thoát khỏi bãi đá quái quỷ này.

Gã băng về phía ghè đá, rảo bước nhanh.

Gã vẫn còn năm phút nữa. Có nhiều thời gian để bay khỏi vịnh và thoát khỏi bán kính của vụ nổ. Nhưng gã không muốn bay quá gần nó.

Gã đến được cầu tàu bằng đá và vội bước xuống.

Nhưng khi đến gần nhà thuyền, điều gì đó làm gã dựng tóc gáy. Gã dừng lại. Như thể cảm giác được cái bẫy bị lộ, một chiếc bóng bước ra từ phía sau nhà thuyền. Nó cao tới thắt lưng gã. Lông đen lởm chởm mọc xuống lưng, dừng lại ở chiếc đuôi rậm. Đôi mắt màu cam đỏ liếc nhìn gã.

Duncan nhận ra đó là một trong những con cáo lớn ở hòn đảo kia.

Bóng ma đen, một trong số lính của gã đã đặt tên đó cho chúng.

Gã đặt tay vào thắt lưng và rút khẩu súng lục ra, không để tỏ ra hoảng sợ. Gã ngắm bắn và nổ súng. Nhưng con quái vật lượn sang một bên, đúng như biệt hiệu của nó.

Những viên đạn văng khỏi bờ đá.

Duncan chạy lùi lại, nhưng hướng đó không an toàn. Hòn đảo sắp nổ tung. Gã dừng lại. Đầu gã thôi thúc gã tấn công con thú, bắn cho nó banh xác. Gã phải đến được chiếc thủy phi cơ. Nhưng tim gã thắt lại khi chạy đến con thú ăn thịt đó.

Mồ hôi vã ra, bàn tay gã trở nên nhớp nhúa.

Gã không có lựa chọn.

Duncan nắm chặt khẩu súng lục bằng cả hai tay, cánh tay giơ thẳng về phía trước. Chân chụm lại, gã lao nhanh thẳng đến con thú. Gã bóp cò liên hồi.

Một số viên bắn trật, nhưng vài viên bắn trúng đích.

Một viên đạn bắn trúng chân trước làm con thú lảo đảo sang một bên. Một viên khác bắn sượt qua tai trái của nó. Rồi một viên khác găm thẳng vào ngực nó. Con thú ngã qua bên kia. Gã không dừng bắn. Gã nã hết đạn vào nó.

Duncan tiếp tục chạy thật nhanh, sẵn sàng nhảy vượt qua cái xác.

Ở đó, gã chỉ còn cách chiếc thủy phi cơ vài bước.

Rồi thứ gì đó rất nặng đập vào gã từ phía sau và làm gã dập đầu xuống những tảng đá. Gã dồn sức mạnh xuống vai để lộn nhào lại ở khoảnh khắc cuối. Một chiếc bóng to lớn nhảy phóc qua gã.

Một con cáo khác.

Lập tức gã hiểu ra chiến thuật săn mồi của chúng. Con cáo đầu tiên làm con mồi, để cho con kia quật gã từ phía sau. Gã liếc nhìn kẻ tấn công mình khi nó phóng lên và chạy về phía gã.

Duncan tháo hộp đạn và lắp vào cái khác.

Nhưng gã đã rút ra được bài học.

Gã nhớ rằng có ba con cáo ở hòn đảo bên kia.

Gã chạy xung quanh và thấy con cáo cuối cùng đứng đó ngay sau lưng gã, đôi mắt nó sáng lên. Nó lao tới trước khi gã kịp bắn. Nó cắn vào cổ tay gã. Gặm vào tận xương. Khẩu súng lục rơi xuống khỏi những ngón tay của gã.

Duncan đấm nó bằng tay còn lại.

Nhưng con thú đã cắn rất chặt.

Con cáo thứ hai tấn công tiếp, bổ nhào tới và ngậm miệng vào như một con gấu táp vào chân gã. Rồi hai con quái vật tách ra đối diện nhau, kéo gã ra như xé xương gà. Vai gã và các khớp kêu răng rắc như thể dây chằng ở khớp xé toạc ra. Chúng đang cố xé gã thành từng mảnh.

Một lần nữa gã đã nhầm.

Một bóng đen lù lù bên cạnh gã. Đó là con cáo thứ ba, vẫn còn sống. Nó tập tễnh trên ba chân còn khỏe. Máu chảy ra từ vết thương do đạn bắn trúng.

Gã nhận ra trò kéo co không nhằm xé toạc các chi của gã, nhưng để giữ gã đứng yên đó.

Con cáo thứ ba gầm gừ, nhe hàm răng sắc nhọn dài như những ngón tay .

Không...

Nó lao đến chiếc bụng phệ của gã. Hàm răng thọc xuyên qua lớp vải, qua da rồi vào thịt. Rồi nó găm vào sâu hơn. Gã cảm thấy những chiếc răng bên trong mình.

Chúng định ăn tươi nuốt sống gã.

Nhưng gã lại nhầm lần nữa.

Con cáo lùi lại, rút mõm của nó ra, máu tuôn đỏ. Nhưng con thú không rút ra mà không mang theo phần thưởng. Nó lùi lại từng bước một, kéo theo bộ lòng, moi ruột của gã không thương tiếc. Nỗi đau đớn và tuyệt vọng dâng lên.

Cuối cùng Duncan cũng hiểu ra sự thật.

Nó còn khủng khiếp hơn cơn ác mộng tồi tệ nhất của gã.

Bọn cáo không đến để ăn thịt gã.

Chúng đến để vờn mồi.