Trở Lại Địa Đàng

Chương 60

Lorna lao ra khỏi tòa biệt thự và chạy nhanh qua khỏi sân về phía bãi biển rộng. Cô đã tìm thấy thứ cô cần đến trong phòng thí nghiệm. Phía sau cô, đội quân quái vật kì lạ chạy theo, như thể do sự giục giã của cô.

Cô nhìn thấy những người khác ở ngoài bờ biển.

Hai chiếc Zodiac nổi trên vùng nước nông. Bọn trẻ đang được chuyển lên những chiếc xuồng trong khi hai đồng đội của Jack kéo theo cơ thể rũ rượi của anh.

Liệu anh còn sống không?

Cô chạy nhanh hơn, biết rằng thời gian đang cạn dần.

Khi cô đến được bờ biển, thứ gì đó nắm lấy cổ tay cô và kéo cô quay lại. Thứ giữ cô đứng lại chính là một bàn tay như chiếc kiềm kẹp chặt vào cánh tay cô.

Con hominid đực có sẹo giữ cô lại. Cô cố giật mạnh cánh tay ra khỏi, nhưng cú nắm của nó chặt cứng như thép. Nó giật cô quay lại. Cô đã định la lên kêu cứu – khi đó một hình dáng bước tới từ phía sau bụi hoa. Nó là một con khác trong bầy hominid. Một con cái. Vú của nó rất to, bụng nó cũng to. Chỉ có điều nó đang ẵm theo một em bé, có vẻ như là một đứa sơ sinh. Nó đã bọc em bé lại bằng lá chuối.

Là con của Eva.

Nó đã hạ sinh.

Con cái đến bên cô và đưa con của nó. Lorna lắc đầu không hiểu. Eva đến gần hơn, dúi đứa bé vào hai tay cô.

“Không...”

Con đực xô mạnh Lorna từ phía sau.

Đôi mắt Eva van xin cô.

Cuối cùng Lorna giơ hai tay ra và đón lấy đứa bé. Eva quay lại và úp mặt vào ngực của con đực. Con đực vẫy Lorna đi về phía bãi biển, đến chỗ những chiếc xuồng.

Chúng muốn cô mang theo đứa bé.

Cô lùi lại một bước, cắp đứa bé nhỏ xíu vào một tay. Cô vẫy gọi chúng. “Hãy đi cùng chúng tôi.”

Lời kêu gọi của cô bị lờ đi. Cặp đôi đó rút chạy về phía khu rừng cùng với nhau. Những con thú khác theo sau.

Lorna lắp bắp khi chúng chạy. “Ở đó không an toàn! Đi với tôi đi!”

Con đực quay lại và gầm gừ với cô, tỏ rõ rằng cuộc đối thoại đã chấm dứt. Eva liếc nhìn lại trước khi biến mất vào bóng tối. Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt nó, nhưng Lorna cũng nhận thấy sự yên bình trong biểu lộ của nó.

Chúng sẽ không thay đổi ý nghĩ.

“Lorna!” Kyle nhìn thấy cô và vẫy lại. “Nhanh lên!”

Không có lựa chọn, Lorna ôm đứa bé vào ngực và chạy đến chỗ những chiếc xuồng.

Kyle đứng chờ và giúp cô đi qua vùng nước nông. Cậu chau mày nhìn vào gánh nặng cô mang theo. “Một đứa bé à?”

Lorna phớt lờ cậu. Cô lội qua xuồng của Jack. Phân nửa bọn trẻ ở bên đó cùng với Bennett. Cô đưa đứa bé cho người đàn ông già khi cô leo vào chiếc xuồng cùng với họ.

Bennett nhíu mày lên thắc mắc.

“Con của Eva,” cô giải thích.

Đôi mắt Bennett trợn to khi ông ta liếc nhìn xuống đứa bé. Những đứa trẻ khác vây lại gần hơn.

Người lái chiếc Zodiac kéo động cơ nổ và té nước chạy khỏi bãi biển. Chiếc xuồng khác theo sau. Vùng nước ở vịnh phẳng lặng như gương. Hai chiếc xuồng tận dụng ưu điểm đó và tăng tốc, lao đi trên mặt nước.

Chiếc tàu đánh cá đã bắt đầu tỏa ra hơi nước và gần như đã chạy khỏi vịnh.

Lorna đến bên cơ thể nằm dài ra của Jack. Một người to lớn hơn trong số hai đồng đội của anh ngồi rã rời ở cuối chiếc xuồng.

“Anh ấy vẫn thở,” anh ta lẩm bẩm. “Đến lúc này.”

Cô đặt một bàn tay lên vai Jack. Thậm chí qua lớp vải, cô cảm thấy được cơn sốt tỏa ra từ cơ thể anh. Anh tiếp tục lẩy bẩy khi cô chạm, cơn co giật xảy ra liên tục. Nó đang đốt kiệt cơ thể anh.

Trước khi cô có thể chẩn đoán tốt hơn về tình trạng sức khỏe của anh, một tiếng động làm rung chuyển vùng nước tĩnh lặng ở vịnh.

“Bám chắc vào!” người lái chiếc xuồng hét lên.

Khi tòa biệt thự nổ tung, Lorna thấy choáng váng trước vụ nổ khủng khiếp, hầu hết bốc hơi thành một cột khói đen ngòm. Cột khói ngút cao lên tận trời, ngọn lửa địa ngục hừng hực cháy ở bên trong. Một làn gió nóng thổi qua họ khi họ tăng tốc chạy đi khỏi.

Nhưng chưa hết.

Vụ nổ thứ hai làm rung chuyển, thậm chí còn mạnh hơn vụ đầu tiên. Lần này phần đỉnh đồi còn lại bị thổi bay, cột khói bốc lên cao hơn nữa, cuộn lại thành một đám mây lửa hình nấm. Gạch đá vỡ bị ném xuống nước, một số tảng to như chiếc xe hơi. Nhưng hai chiếc xuồng đã cách đó đủ xa. Thứ đến được chỗ họ chỉ là một con sóng lớn.

Thậm chí nó đẩy xuồng của họ đi nhanh hơn ra biển.

Lorna tiếp tục nhìn chăm chăm về hòn đảo đang bốc cháy.

Cuối cùng cô quay qua người lái xuồng, lo sợ về Jack. Cô không rời tay khỏi anh. “Tôi cần đưa anh ấy lên chiếc tàu đó.”

Điều cô định làm quá nguy hiểm khi thực hiện trên xuồng.

Cô cầu mong việc đó vẫn chưa quá muộn.

Bennett liếc nhìn cô. “Cô định làm gì với anh ta? Tôi đã nói rồi, không ai từng sống sót.”

“Duncan từng.”

Bennett ngạc nhiên trước câu nói của cô.

Lorna cần thảo luận thêm. “Ông bảo hắn bị tấn công hồi ở Irắc, bởi một trong số những phiên bản đầu của các sinh vật biến đổi gen này. Nhưng hắn đã qua khỏi. Vậy điều gì khiến hắn khác biệt?”

Bennett lắc đầu.

“Ông đã nói rằng các vết thương của Duncan nghiêm trọng đến mức hắn phải trải qua một tuần hôn mê sâu. Đó là khác biệt. Loại prôtêin chết người này kích thích bộ não quá mức. Vậy cách duy nhất để bộ não tự bảo vệ nó qua được cơn kích thích là dừng hoạt động cho đến khi sự lây nhiễm qua đi. Tôi nghĩ đó là lý do Duncan không bao giờ bị bệnh.”

Bennett chau mày. “Vậy cô định làm gì với Jack?”

Lorna hít một hơi sâu và nhìn về chiếc tàu lớn hơn. Việc trả lời thật to có vẻ như là mất trí, nhưng cô phải đối diện với nó.

Cô quay qua Jack và trả lời câu hỏi của Bennett.

“Tôi sẽ dùng thuốc đưa anh ấy vào tình trạng hôn mê sâu.”