Sự nhẹ nhõm lan trong Jack khi anh nghe thấy tên mình được gọi. Anh giấu nước mắt tuôn ra từ đôi mắt đang nhức nhối và loạng choạng bước sâu hơn vào trong. Trông nơi đó như phòng làm việc của một nhà khoa học điên. Những mảnh vụn cháy dở ngổn ngang trên sàn và cuộn khói vào trong gian phòng.
Jack liếc nhìn, căng thẳng – rồi nhận ra một bóng người đứng dậy khỏi sàn.
Lorna...
Anh lao về phía cô.
Cô bước tới chỗ anh.
Đến bên, anh ôm chặt cô trong vòng tay. Anh hít mùi hương từ cơ thể cô vào sâu trong lồng ngực. Nhịp tim cô đập qua mạng sườn của anh. Một bên má của cô, mỏng manh và mềm mại, rúc vào cổ anh. Anh cần biết chắc rằng cô là thật, không phải ảo giác do cơn sốt. Anh ôm cô chặt hơn nữa.
Nhưng cô tách mình ra khỏi vòng tay quá sớm, để anh lại trong tuyệt vọng. Cô ngước mặt lên, đôi mắt tròn to và đầy lo lắng. Áo sơ mi của anh đã bị xé toạc, cô liền đặt một bàn tay lên tấm ngực trần của anh. Lòng bàn tay cô lạnh như đá đặt trên làn da của anh.
“Cơ thể anh đang đốt cháy rất nhanh.”
Anh bỏ tay cô xuống và siết chặt những ngón tay của cô. “Chỉ là sốt thôi. Cảm cúm. Không sao đâu.”
Cô không bị thuyết phục lắm. Nhưng lúc này, cô có một nỗi lo lớn hơn. Những ngón tay của cô nắm chặt vào tay anh.
“Jack, hòn đảo. Chúng đã gài bom ở đây. Cho nổ trong khoảng mười phút nữa.”
Anh căng thẳng, nhớ lại vụ nổ bom napan. Vậy là không chỉ một hòn đảo. Bọn khốn muốn dọn sạch hang ổ và thiêu trụi mọi dấu vết.
“Chúng ta phải rời khỏi hòn đảo này,” cô nói.
Anh nắm lấy tay cô và dẫn cô ra cửa, nhưng nhiều con nữa trong số quân của Sẹo đã ùa vào gian phòng, chặn kín đường ra.
Jack bước về phía trước và đứng đối diện nó. Anh phải chuyển lại thông điệp. “Chúng ta phải đi khỏi!” Anh vẫy một tay về phía cánh cửa. “Ngay bây giờ!”
Sẹo phớt lờ anh. Mắt nó vẫn dán lên bọn trẻ đứng cụm lại trong gian phòng. Những con lớn nhìn thẳng vào Jack trong một cuộc chiến thầm lặng của ý chí.
Jack không có thời gian để giải thích.
Anh bước đến giữa Sẹo và bọn trẻ.
Cuối cùng, đôi mắt nó trợn lên giận dữ về phía Jack. Cơn đau cực độ xé toạc trong đầu Jack. Há hốc, mắt Jack tối sầm và anh ngã khuỵu xuống. Những hình ảnh lướt thoáng qua trong đầu anh: máu tuôn, dao mổ lóe sáng, dây nịt da buộc lại, cơ thể bị mổ phanh ra.
Từng hình ảnh hiện lên kèm theo cơn đau nhói.
Rồi anh cảm thấy cơ thể mình bị kéo mạnh sang một bên. Áp lực trong đầu anh giảm đi và tan biến. Thị lực của anh quay trở lại.
Lorna khuỵu xuống bên cạnh anh. “Anh ổn chứ?”
Jack sờ tay lên trán mình, nghĩ rằng sẽ thấy xương vỡ vụn. “Tôi nghĩ vậy.”
Anh ngước nhìn lên. Sẹo đã quay lại hoàn toàn hướng chú ý đôi mắt đen của nó về phía bọn trẻ. Jack nhận ra một sự thật phũ phàng. Thỏa ước nào tồn tại trước đó giữa họ đã kết thúc.
Anh quay qua Lorna. “Chúng sẽ không để cho chúng ta đi.”
* * *
Malik thở hồng hộc khi hắn chạy lên những bậc thang cuối cùng. Cánh cửa mở phía trước, sáng hơn trong đường hầm tối tăm. Hắn đã chạy trốn để tìm sự cứu rỗi cho bản thân, hắn ôm chặt bình chứa phôi trong lồng ngực. Sau khi Saddam đánh bom và xóa hết nguồn ban đầu, đây là mẫu vi rút cuối cùng còn sót lại.
Với nó, mình có thể bắt đầu lại. Dù có Bennett hay không.
Từ những mầm mống đông lạnh này, cả đội quân sẽ lại tái sinh.
Và không quan trọng ai sẽ cung cấp tài chính cho hắn. Luôn có những chính quyền sẵn sàng ra giá. Nếu không là nước Mỹ, sẽ là một nước khác. Và vì là một nhân viên tự do, hắn có thể ra bất cứ giá nào.
Đến cuối đường hầm, hắn chạy lao ra ngoài.
Mặt trời đã lặn, nhưng bầu trời phía tây vẫn ửng màu cam tía.
Đường băng nằm ở nơi cao nhất trên đồi. Một đường tròn màu cam, sơn giống như mắt bò màu vàng, nằm ngoài khu rừng. Hắn rảo bước về phía nó, băng dọc theo một lối mòn rải đá nhuyễn. Thậm chí từ đây, hắn nghe thấy được tiếng vù vù nhỏ phát ra từ động cơ trực thăng. Khi lên đến nơi cao hơn, hắn nhìn thấy cánh quạt đang quay.
Hắn đến được chỗ vệt cam và gọi viên phi công.
Một người mặc bộ đồ bay đứng ở phía xa, nhìn xuống bãi biển. Hắn búng nhẹ điếu thuốc, tàn rơi xuống, rồi quay lại và đi nhanh về phía chiếc trực thăng.
Malik gặp hắn ở cánh cửa đang mở.
“Ông Bennett đâu?” viên phi công hỏi.
Malik cố ngụy tạo vẻ mặt quan tâm và tiếc thương nhất. “Chết rồi. Bị bắt trong vụ phục kích.”
Viên phi công nhìn về phía đường hầm như thể đánh cược xem hắn có nên xác nhận câu chuyện không. Malik tỏ vẻ nghiêm nghị thái quá khi xem đồng hồ. “Chúng ta còn không đầy mười phút nữa. Chúng ta cùng đi ngay bây giờ hoặc sẽ không còn cơ hội.”
Lo lắng nhìn vào đồng hồ ở cổ tay, cuối cùng viên phi công gật đầu. “Lên đi. Tôi muốn giữ khoảng cách giữa ta và vụ nổ đó.”
Malik leo lên ghế sau trong khi viên phi công ngồi xuống phía sau cần điều khiển. Trong giây lát, động cơ rú lên, và các cánh quạt quay nhanh hơn trên không. Bao tử hắn chao đảo, trực thăng bay lên khỏi.
Chỉ là việc phá vỡ sự tiếp xúc trực tiếp với hòn đảo làm dịu lại trái tim đang đập liên hồi của Malik. Hắn ôm món quà đông lạnh trong lòng và nhìn ra cửa sổ. Cây cối rạp xuống bên dưới hắn. Mặt biển mở rộng ra trước mắt hứa hẹn đến với thế giới mới.
Hắn cho phép mình nhoẻn miệng cười.
Viên phi công gọi lại, hét lên để nghe thấy được. “Mùi gì vậy?”
Malik không biết hắn đang nói về điều gì. Hắn hít thật sâu, lo rằng ga bị rò rỉ hoặc có lẽ khói bốc lên. Họ không có thời gian để kiểm tra bảo dưỡng.
“Anh mang theo gì vậy?” viên phi công hét lên. “Thứ mùi như của động vật mang rác lên phíasau vậy!”
Sực đến mũi, cuối cùng Malik cũng nhận ra thứ mùi khen khét. Hắn đã không phân biệt được nó trước đó, một thứ mùi quá quen thuộc. Hắn ngửi thấy nó suốt bên dưới khu thí nghiệm. Thứ mùi ngấm vào quần áo, vào tóc, thậm chí cả vào lỗ chân lông.
Hắn ngửi áo sơ mi của mình.
Nó vừa mới được ủi mới.
Khi hắn ngẩng đẩu lên, thứ mùi càng nồng hơn. Nó không phát ra từ gã. Nỗi sợ lấn lướt hắn.
Hắn quay lại nhìn khoang chứa nhỏ phía sau ghế ngồi. Tim hắn đập thình thịch khi hắn liếc qua thành ghế.
Một gương mặt thú liếc đáp trả với vẻ hoang dại. Sinh vật đó cuộn mình vào một không gian hẹp. Chắc nó đã leo lên trực thăng khi phi công ra ngoài hút thuốc. Malik nhận ra những vết sẹo giải phẫu cũ – nhưng cả vật thể hình đĩa áp vào lồng ngực nó.
Quả mìn gai.
Một năm trước, Duncan đã thử xem ảnh hưởng của vụ nổ lên một con đực dám đấm vào một trong số nhân viên của gã. Malik đã thấy xác nó sau đó. Tất cả thịt đã toác ra khỏi xương – và theo lời Duncan, mẫu vật đã sống được năm phút tròn sau đó.
Nỗi sợ vây lấy hắn.
“Không,” Malik nài nỉ. “Làm ơn...”
Sinh vật đó cười sắc lạnh và bóp cò.
* * *
Lorna nghe thấy vụ nổ ở xa. Ban đầu, cô sợ rằng hòn đảo bắt đầu nổ tung. Nhưng không có điều gì tệ hơn diễn ra.
Chúng ta còn ít nhất tám phút nữa, cô ước chừng.
Nhưng họ sẽ làm gì trong những giây phút còn lại?
Đứng đó cùng Jack, cô tiếp tục dõi theo cuộc chiến thầm lặng đang diễn ra giữa bọn trẻ và những con lớn. Cô không hiểu được, nhưng cô đoán cả hai loại trí thông minh – một loại sơ sinh và thuần khiết, loại kia bị hành hạ và đau khổ – đang đấu tranh giành quyền điều khiển. Hoặc có lẽ là thứ gì đó ít tàn ác hơn, sự thăm dò để tương thích. Lớn lên tách rời khỏi nhau, có lẽ việc sát nhập thậm chí không thể thực hiện.
Sẽ như thế nào khi trải qua cuộc đoàn viên này, được nhìn thấy lại những đứa con, nhưng không thể kết nối vào sâu hơn?
Cuối cùng, thế bế tắc bị phá vỡ. Một đứa trong bọn trẻ đến và nắm lấy tay Bennett. Người đàn ông già liếc nhìn xuống cơ thể nhỏ bé. Gương mặt ông ta chảy máu, do mũi bị gãy khi đập mặt xuống sàn.
Di chuyển đồng bộ kì lạ như loài chim, bọn trẻ đột nhiên bước tới và đối mặt trực diện với bầy thú và những người lớn hơn. Những con nhỏ trông bình tĩnh một cách không tự nhiên, chúng nắm tay lại thành một mạng lưới mà Lorna tin vượt khỏi ranh giới của thể xác.
Lorna đỡ Jack đứng dậy khi bọn trẻ chạm vào cô. Một bé gái nhỏ xòe bàn tay nhỏ xíu ra. Lorna nắm lấy nó nhưng cô cũng giữ những ngón tay của Jack.
Đón lấy tín hiệu từ bọn trẻ, Lorna để chúng dắt mình đi về phía đội quân đông đúc ở cửa. Con mà cô gọi tên là Adam đứng yên tại chỗ.
Rồi một đứa trẻ dẫn đường – đứa bé trai nhỏ nhất qua dáng vóc đó – tiến về phía con có nhiều sẹo.
Adam nhìn xuống. Sự pha trộn giữa nỗi buồn và đau đớn giằng xé trên gương mặt nó. Thay vì nắm lấy bàn tay đó, nó nhảy lùi lại như thể sợ cú chạm của đứa bé.
Nhưng vì sự an toàn của ai: của nó hay của bọn trẻ?
Làm theo Adam, bức tường thú tách ra và mở lối ra khỏi căn phòng. Họ được cho rời khỏi... hoặc là bị trục xuất. Dù sao, đứa bé trai nhỏ dẫn đường, và bọn trẻ tiến ra ngoài kéo theo Bennett, Lorna và Jack cùng với chúng.
Được vài bước, Lorna thấy mình quay trở lại phòng nghiên cứu của tòa biệt thự. Dường như đã nhiều ngày trôi qua từ khi cô qua nơi đây.
Nhiều con thú nữa đứng ở ngoài này. Nhưng chúng để cho nhóm của họ băng qua không bị quấy rầy. Đi tiếp, Lorna nhận thấy một nhóm người ở xa phía cuối sảnh. Một trong số đó tách ra và chạy về phía cô.
“Lorna!”
Cô không thể tin được. “Kyle!”
Sau khi gặp Jack, cô đã hi vọng em trai mình vẫn còn sống, nhưng cô sợ không dám hỏi, sợ câu trả lời.
Kyle đẩy Jack sang bên để ôm cô. “Đừng bao giờ làm như vậy nữa.”
Cô không chắc như vậy ám chỉ gì, nhưng cô gật đầu. “Chị hứa.”
Nhìn qua vai Kyle, cô thấy Jack tiến đến chỗ anh trai. Anh nói rất nhanh, diễn tả bằng điệu bộ. Randy sững người, quay lại và cùng với những người khác đi về phía cửa trước. Một trong số những người kia đã mang sẵn điện đàm đặt ở môi.
Jack trở lại chỗ họ, bước đi rất nhanh. “T-Bob đang liên lạc gọi thêm thuyền phao. Họ sẽ gặp chúng ta ở bãi biển. Chúng ta phải nhanh lên nếu muốn thoát khỏi vụ nổ.”
“Nổ?” Kyle hỏi
Thay vì giải thích, Jack quay đi khỏi. Khi xoay người, anh mất thăng bằng. Cô với lấy anh, nhưng anh nghiêng người và đổ sầm xuống sàn.
“Jack!”
Cô chạy đến chỗ anh, khuỵu xuống đầu gối. Cô đã biết có gì đó không ổn. Trong lúc nắm tay, Jack đã run lên, lẩy bẩy theo những cơn co giật nhỏ. Cô đã lo sợ điều tồi tệ nhất.
Kyle giúp đỡ anh xoay lại.
Qua làn da nóng ran của anh, cô cảm thấy những chấn động đang lan tỏa, trở nên tồi tệ hơn. Cơ bắp của anh run lên và co giật. Đôi mắt anh đảo ngược. Những chống chịu cuối cùng mà anh gắng gượng đã không còn tác dụng.
Cô đặt lòng bàn tay lên má anh. Qua cú chạm của cô, đôi mắt anh mở lại nhìn. Chúng yếu ớt tập trung nhìn cô. Đôi môi anh mấp máy. Cô cúi xuống gần hơn để nghe.
Hơi thở của anh rung động qua tai cô. Câu nói ngắn gọn.
“Tom đi rồi.”
Cô nghiêng người lại, thoạt đầu không hiểu ra sự liên hệ đến người em trai của anh. Rồi cô thấy gì đó trong đôi mắt của Jack, thứ mà có lẽ đã luôn hiện diện trong đó, thứ mà cô đã cố gắng để không nhìn thấy, cảm giác bị bỏ quên của cô, những tiếng gọi của một chàng trai khác, một tình yêu khác.
Tom đi rồi.
Giọt nước mắt lăn khỏi khóe mắt của anh. Anh đã muốn thổ lộ điều này ra trước khi quá muộn. Có lẽ muốn nói nhiều hơn thế.
“Jack...”
Nhưng anh ấy đã đi rồi. Đôi mắt anh dại đi khi cơ thể anh co lại mệt nhoài. Chân tay anh co giật lại trong cơn tai biến cực độ.
Lorna nằm đè lên anh. “Giúp tôi giữ anh ấy nằm xuống.”
Kyle giữ lấy đầu anh. Hai người mặc đồng phục giống Jack chạy đến.
“Bọn tôi có thể làm gì?” người có thân hình to hơn hỏi.
Bennett trả lời ở cách đó hai bước. “Không gì cả.” Đôi mắt ông ta cũng nhìn về cơ thể đang co giật của Jack. “Tôi đã thấy nó trước đó. Quá nhiều lần. Anh ta đã nhiễm bệnh.”
Lorna đã nghĩ đến điều tương tự khi cô mới ôm Jack. Cô nhớ lại mô tả của Malik về loại prôtêin tìm thấy trong máu và nước dãi của các con thú bị biến đổi gen, cách nó tự nhân bản, vượt qua rào cản ở mạch máu và não, rồi đốt cháy vỏ não như một ngọn lửa hung tợn.
“Không có hi vọng,” Bennett nói.
Cô sẽ không chấp nhận điều đó. Cô đứng dậy và chỉ tay về phía cánh cửa. “Đưa anh ấy lên thuyền.”
“Chị định làm gì?” Kyle hỏi.
Lorna quay qua và hướng trở lại dãy phòng thí nghiệm.
Bennett gọi đến cô. “Chưa có ai qua khỏi.”
Lorna chạy xuyên qua bầy thú.
Bennett đã nhầm.
Có người đã qua khỏi.