Lần đầu tiên trong đời Lorna, cô không thấy sợ khi đi máy bay. Cô nhìn dải nước xanh lấp lánh ánh bạc bên dưới chiếc máy bay nhỏ. Biển trải rộng sang đường chân trời ở mọi phía, lốm đốm trên đó là những hòn đảo nằm rải rác ở phía nam. Cô không cảm thấy lo lắng khi máy bay tăng tốc bay thẳng hướng nam: không mồ hôi tay, tim không đập nhanh.
Cô chỉ cảm thấy trống rỗng.
Như một cuốn phim chiếu lại, cô vẫn hình dung cảnh vụ nổ chiếc xe tải của Jack, theo sau đó một nhịp đập, cô nghĩ đến cảnh ACRES tan biến thành một quả cầu lửa địa ngục.
Tất cả đều chết...
Trong khi lúc này cô nên thấy sợ cho mạng sống của bản thân, cô chẳng cảm thấy gì cả, vô vị và trống rỗng. Thậm chí cơn đau đầu dường như là thứ gì đó xa xôi. Một cục u to bằng quả trứng ngỗng sưng lên phía sau tai trái của cô. Cơn đau mơ hồ vẫn dai dẳng ở đó.
Ù tai, theo cô chẩn đoán, là ảnh hưởng thứ hai của vết thương.
Bọn chúng đã đề nghị chăm sóc tối thiểu cho vết thương cho cô, nhưng hầu như chỉ là nói suông. Những kẻ bắt cóc cô đưa cô đến một nơi quang đãng của vùng đầm lầy. Khi mặt trời lên cao, chiếc trực thăng đã đưa cô đến một chiếc tàu đang neo chờ rất xa khỏi các đảo chắn trong Vịnh Mexico, rồi cô bị chuyển sang một thủy phi cơ. Họ đã bay trên không trong hơn ba giờ liền, bay thẳng đến gần đâu đó mà theo cô là phía tây Caribê, có lẽ là về phía Cuba.
Cô quay vào trong từ cửa sổ khi tên bắt giữ cô thình lình thò từ buồng lái sang ca bin chính. Máy bay có sáu người và điểm nhấn là nó được bọc lớp da phủ màu gỗ gụ sang trọng. Ai đó đổ tiền vào hoạt động này phải có tài chính rất mạnh.
Kẻ có gương mặt sẹo đó đến chỗ cô và hai người lính gác. Hắn đã tắm trên máy bay, và tóc hắn đã được xịt keo trơn bóng. Cô quan sát những vết sẹo trên gương mặt và cổ hắn như thể đang đọc một bản đồ. Hắn đã bị tấn công bởi mấy con thú. Có lẽ là một con sư tử theo mức độ nghiêm trọng của vết thương cũ. Hắn chưa từng giới thiệu mình, nhưng cô đã nghe thấy người của hắn gọi hắn là Duncan.
Hắn không đoái hoài đến cô khi ngồi xuống cạnh tên lính lực lưỡng có gương mặt lông lá, và mái tóc đỏ của hắn được cắt gọn kiểu quân đội. Tên lính đã được chỉ định giám sát cô. Không phải là việc to tát với hắn. Đôi tay cô bị còng, nhưng ít ra giờ đặt ở trong lòng cô. Cô đã không chống trả gì. Nên cô được bọn chúng khoan dung, và đến giờ chúng chưa cư xử quá thô bạo với cô.
Cô nhận ra mình đã học được nhiều điều bằng cách hợp tác thay vì cứ la hét và đánh nhau. Dù vậy, khi Duncan tới chỗ họ, sự trống rỗng trong cô bắt đầu bị phủ kín bởi thứ axít sôi sục. Nỏ nhỏ từng giọt như châm vào tim cô và lan ra.
Tên khốn ngồi xuống, phớt lờ cô. Hắn quay qua tên lính đặc công đầu đỏ. “Vẫn chưa có tung tích của Daughtery. Lẽ ra giờ này nó phải báo cáo về rồi.”
“Sếp muốn tôi làm gì?”
“Khi ta đáp xuống đảo, thăm dò tai mắt ở New Orleans. Tôi muốn biết chuyện gì xảy ra ở đó sau khi ta đi khỏi.”
“Vâng, thưa sếp. Nhưng sếp biết Daughtery mà. Luôn nơi lỏng khẩu pháo một chút. Có lẽ nó đang chơi bời đâu đó tại quận Pháp. Chuốc mình say xỉn ở phố Bourbon và đang ngủ với ả gái điếm nào đó.”
“Nếu vậy, tôi sẽ cắt bi trái của nó khi gặp lại lần tới.”
“Cũng chẳng khác gì đâu. Muốn đưa nó vào khuôn phép, sếp phải cắt luôn hai bi.”
Duncan ghi nhận câu nói bằng cách nhếch một bên lông mày, như thể nghiêm túc xem xét lựa chọn đó. Cuối cùng hắn nghiêng người lại và nhìn hơi bực bội. Đôi mắt khó chịu của hắn nhìn đâu đó bên ngoài ca bin của chiếc thủy phi cơ.
Cô vẫn giữ mắt nhìn hắn ở một bên, không tin tưởng.
Hắn chắc đã cảm thấy sự chú ý của cô. Không nhúc nhích người, hắn ghé mắt nhìn đăm đăm vào cô.
Thở dài, hắn cúi người về phía trước. Cô nhận thấy sự nhợt nhạt từ phía bên trái gương mặt hắn, như thể dây thần kinh bị căng thẳng. Hắn thò tay vào túi và lấy ra một gói kẹo Life Savers hương nhiệt đới và mời cô một cây.
Cô lắc đầu.
Hắn nhún vai, ngậm một cây vào miệng và thở dài. “Cô làm tôi ấn tượng đấy Tiến sĩ Polk.”
Cô cố gắng không khó chịu khi hắn gọi tên cô. Cô không mang theo thẻ đeo. Chắc hắn đã nhận thấy vài phản ứng. Đôi môi hắn mỏng đi, nở thành một nụ cười ma quái thỏa mãn. Hắn đã cố tình gọi cô bằng tên để khiến cô bối rối.
Điều đó đã hiệu nghiệm.
Hắn tiếp tục, “Theo đánh giá của tôi, mình cô đã hạ gục ít nhất ba người của tôi.”
Cô không nghe thấy sự giận dữ trong giọng hắn hay cả lời đe dọa trả thù.
“Ấn tượng,” hắn nói. “Và thông minh. Tôi hi vọng cô sẽ chứng minh rằng mình thông minh khi ta đến được đảo. Cấp trên và tôi sẽ có vài câu hỏi dành cho cô. Sự hợp tác sẽ được tưởng thưởng.”
Và nếu cô không hợp tác, lời đe dọa đã nằm rõ trong mắt hắn.
Thay vì làm cô bối rối thêm, sự dọa dẫm chỉ giúp cô tập trung hơn. Lần đầu tiên cô mở miệng nói. Chẳng ích gì khi cô nài nỉ xin tha mạng. Cô biết mình chỉ chịu thiệt. Thay vào đó, cô muốn những câu trả lời cho cuộc đổ máu và những cái chết.
“Mục đích đằng sau màn kịch này là gì?” cô hỏi. Cô cố tỏ ra tự tin, nhưng cô đã phải đấu tranh không để sự run sợ vang lên trong giọng cô. “Những biến đổi gen trong bọn thú, những điều các ông đã làm để che đậy... các ông đang làm gì ngoài này?”
Duncan bình tĩnh đón nhận câu hỏi của cô. Một phần trong cô hi vọng hắn từ chối trả lời, nhưng hắn đã không tỏ ra do dự khi trả lời, điều đó khiến cô căng thẳng hơn cả sự đe dọa vừa rồi của hắn. Nếu như có câu hỏi nào của cô qua được thử thách này, nó sẽ bị cắt đứt bởi sự thẳng thắn của hắn.
“Chúng tôi gọi đó là Dự án Babylon.”
Babylon ư?
Hắn đọc thấy sự lẫn lộn trong gương mặt cô. “Đặt tên theo nơi nó bắt đầu. Trong một từ kép, chúng tôi mô tả đó là chiến-tranh-sinh-học. Hoặc cụ thể hơn, tôi nên mô tả nó là các hệ thống vũ khí sinh học. Cô sẽ sớm biết thôi, thứ cô vướng chân vào chỉ đơn thuần là một vết xước trên bề mặt của những tham vọng còn to lớn hơn. Khi chúng tôi hoàn thành, cách mà chiến tranh được thực hiện sẽ thay đổi mãi mãi.”
Lần đầu tiên, nỗi sợ thực sự tràn ngập trong cô. Đây không đơn thuần là đường dây buôn lậu dính líu đến một dự án nghiên cứu bí mật. Nó còn kinh khủng hơn.
Trước khi hắn giải thích thêm, phi công đã nói qua điện đàm cắt ngang giữa họ. “Chúng ta sẽ đáp xuống trong năm phút nữa. Mọi người cài dây an toàn lại.”
Lorna lại quay qua cửa sổ. Chiếc thủy phi cơ đổ xuống phía các hòn đảo cô nhìn thấy trước đó. Tất cả hiện lên như những bãi cát nhỏ có một hai cái cây. Dãy các cây tạo nên một vòng cung thoải hướng đến một hòn đảo phủ xanh rừng lớn hơn có hình một quả tạ. Chúng nhìn giống như hai hòn đảo được nối liền với nhau từ rất lâu bởi thảm cát và rừng cây đước.
Chiếc thủy phi cơ chúc xuống nửa phía tây của hòn đảo. Một vịnh nhỏ nhô ra khỏi đường cong của bãi cát trắng. Phía trên bãi biển, một tòa biệt thự sơn trắng leo lên một dãy các bậc thang dẫn lên ngọn đồi phủ cây dốc đứng. Một dãy các bể nước xanh ngắt chảy từ tầng này sang tầng khác. Khi chiếc phi cơ nghiêng đi và hạ thấp xuống vịnh, cô nhìn được toàn cánh nửa phía đông của hòn đảo. Nơi đó hoang vắng và chưa được khai phá.
Hàng ngàn những hòn đảo nhỏ và bãi cát nhỏ nằm rải rác ở vùng Caribê. Nhiều hòn đảo thuộc sở hữu tư nhân và thay đổi trách nhiệm với chính phủ dễ dàng và thường xuyên như việc một người thay đổi kiểu tóc. Nếu ai đó muốn xây dựng một trụ sở nghiên cứu tư nhân nằm cách biệt và vượt khỏi giới hạn luật pháp của xã hội hiện đại, đây là một nơi hoàn hảo để làm việc đó.
Chiếc thủy phi cơ lướt vào vịnh và đáp xuống nước. Những tia nước bắn ra từ cặp phao khi chiếc phi cơ đáp xuống và trượt về phía một bến tàu đá. Phía trước, cát trắng lấp lánh tương phản với làn nước xanh ngắt. Những cây cọ và đước che phủ khu vực bên trong. Những con chim bồ câu bản xứ vỗ cánh bay khỏi cánh rừng rậm rạp do tiếng động của họ quấy rầy.
Nơi đó hiện lên như một thiên đường – nhưng cô biết nó nắm giữ một bí mật đen tối hơn, một âm mưu xấu xa bị che phủ khỏi những cặp mắt bên ngoài.
Lorna quay lại bắt gặp Duncan đang quan sát cô.
Hắn giơ một tay về phía hòn đảo. Đôi mắt hắn sáng lên vui sướng. Cô sẽ không quên những lời mỉa mai kế tiếp của hắn.
“Chào mừng đến Địa Đàng, Tiến sĩ Polk.”