Trở Lại Địa Đàng

Chương 36

Điếc tai, Jack thấy mình đặt lưng trên một bụi cây gai. Anh gặp khó khăn khi tập trung mắt để nhìn. Cảnh vật lúc rõ lúc mờ.

Ngọn lửa điên cuồng bùng lên ở phía bên kia. Khói lan qua phía anh, nặc mùi dầu. Anh quay đầu qua, đủ để nhìn thấy chiếc xe làm nhiệm vụ của mình trở thành đống đổ nát bốc lửa trên đường.

Anh nhớ lại tên lính mang khẩu súng bắn pháo.

Jack đã phản ứng đúng như bản năng khi nhìn thấy khẩu pháo khai hỏa. Không nghĩ ngợi, chỉ nhảy xuống. Anh đã đẩy cửa mở và ném mình ra khỏi chiếc xe tải. Sức ép của vụ nổ bắt lấy anh và ném đi như ném con búp bê rách qua không trung vào đám cỏ dại.

Chắc mắt anh đã tối sầm một lúc.

Anh nằm một lúc lâu hơn, không chắc là mình có thể di chuyển. Anh thấy đau khi thở. Ít nhất anh bị gãy một xương sườn.

Sau đó anh nghe thấy những bước chân nặng nề lao về phía mình.

Jack quờ quạng xung quanh tìm khẩu súng lục của mình, nhưng anh đã để mất nó. Anh cố gắng đấu tranh dù cho cơ thể bầm giập của mình đang oán trách. Tên lính đã thay khẩu pháo bằng khẩu súng trường công kích. Hắn chĩa vũ khí vào mặt anh.

“Mày là một tên khốn lì lợm đáng chết,” hắn lầm bầm.

Jack giơ hai tay lên. Anh biết rằng sẽ không có sự thương hại, không ích gì khi nài nỉ. Không phải điều anh sẽ làm. Thay vì vậy, khi giơ cả hai tay lên, nắm lại và để ngón giữa thò ra để chọc tức tên lính.

Điều này khiến tên lính cười nhạo, nhưng cũng kính nể. Dù vậy, hắn vẫn chĩa súng.

Jack vẫn mở mắt, sẵn sàng đón nhận điều phải xảy đến.

Một tiếng rắc vang lên.

Jack cau mày khi tên lính ngã sấp mặt về phía trước, máu tuôn ra khỏi mũi hắn và gần như ngã ập vào lòng Jack.

Phía sau tên lính là bóng dáng một người trông như con chó bị ướt sũng.

“Randy...?”

Anh trai cậu quăng khúc gỗ to mà anh ta đã dùng để đánh tên lính sang một bên. Anh ta liếc mắt xung quanh, một tay phẩy mái tóc ướt sũng nước, sau đó quay qua chú ý nhìn Jack.

“Thế Burt đâu rồi?”

* * *

Nửa giờ sau, Jack và anh trai vẫn tìm kiếm cánh rừng bao quanh tòa nhà đang bốc cháy. Họ phải di chuyển cẩn thận. Quả bom cháy đã biến trụ sở nghiên cứu thành một ngọn đuốc lửa. Được chiếu sáng bởi ngọn lửa, bóng tối nhảy múa khắp khu rừng, khiến cuộc tìm kiếm trở nên khó khăn và căng thẳng hơn.

Randy đã giải thích về vụ tấn công trên con đường, buộc phải lao xuống sông. Nhưng bạn không thể dìm chết một người Cajun dễ dàng thế. Anh ta đã bơi xuôi dòng được một quãng và lên bờ trở lại khi nghe thấy tiếng súng nổ.

Giờ lang thang trong rừng, Jack không thể tìm đâu được người cộng sự tốt hơn. Hai anh em đã không đi săn cùng nhau trong nhiều năm, nhưng họ đều giữ cùng khoảng cách và đi đều nhau như trước: một người dẫn đường, rồi người kia bám sát theo bóng người đi trước yên lặng đánh dấu đường. Nhiều năm trôi qua, một bức tường vô hình ngăn cách giữa họ, xây nên bởi những bí mật và thái độ xa lánh tự tách mình của Jack. Khi họ cùng đi trong rừng, Jack nhận ra mình đã đánh mất thứ tình thân giản đơn của gia đình nhiều đến thế nào, bức tường đó có thể sụp xuống nhanh chóng nếu anh muốn.

Nhưng lúc này, anh vẫn còn một việc để làm. Cả hai không chỉ tìm kiếm Burt. Họ còn dõi xem có thành viên nào bị tụt lại của bọn đột kích không. Jack đã thu được khẩu súng trường từ tên lính đánh thuê mà Randy đã nện gậy vào đầu. Không may, anh trai anh đánh tên lính bằng tất cả sức mạnh làm thủng sọ, giết chết hắn ngay tức thì.

“Anh đã say rượu,” Randy giải thích. Anh kể Jack nghe về vụ phục kích bên đường và vụ lao xe xuống sông. “Bọn khốn gần như đã dìm anh chết đuối.” Cái chết là điều không may. Jack đã muốn thẩm vấn tên lính để tìm hiểu xem bọn chúng đưa Lorna đi đâu. Khi tên lính chết, anh phải hi vọng tìm được tên thay thế khác. Nhưng giờ mặt trời đã lên, kết quả của cuộc tìm kiếm của họ là tay trắng. Họ đã đi vòng qua phần còn lại của trụ sở. Bọn tấn công chắc đã di tản khỏi khu vực khi cho bom cháy phát nổ.

“Giờ làm gì?” Randy hỏi.

“Chúng ta sẽ tìm Burt và thoát khỏi địa ngục này.”

Khi khu vực đã an toàn, Jack ngậm miệng lại huýt một tiếng lớn. Randy cũng làm vậy, gọi to tên Burt. Tiếng gào của ngọn lửa muốn nhấn chìm những nỗ lực của họ. Jack lại vòng ra ngoài lần nữa, huýt sáo và lần này gọi to hơn nữa. Được nửa chừng, một tiếng lạo xạo lớn và cành cây kêu răng rắc chen ngang từ phía sâu trong rừng. Jack căng thẳng và giơ khẩu súng chĩa về hướng đó.

Thay vì là con chó, tiếng gọi của họ thu hút bốn người khác ra khỏi rừng.

Em trai Lorna và các đồng nghiệp của cô chạy đến, bước hụt chân. Họ phờ phạc và rách rưới, nhưng vui vì gặp cả hai.

Mọi thứ diễn ra như thế, nhưng chỉ trừ một điều.

Kyle lao đến chỗ Jack như thể cậu sẽ tấn công anh. Đôi mắt cậu tìm kiếm cả hai phía, rồi nhìn về đám cháy âm ỉ. Giọng cậu như sắp khóc.

“Lorna ...?”

“Không,” Jack phủ nhận điều cậu nghĩ, nhưng đã nói giảm sự thật. “Cô ấy ra ngoài và những người khác đưa cô ấy đi rồi.”

“Đưa cô ấy?” cậu lặp lại.

Trước khi Jack kịp giải thích, một tiếng tru lớn vang lên từ sâu cánh rừng phía tây.

Mặt Randy sáng lên. “Mon Dieu![9] Đó là Burt!”

Anh trai anh chạy vào khu rừng. Jack chạy theo, dẫn đường những người khác. Anh không định bỏ lại con chó săn ở đó. Trời đã hừng sáng, ai đó sẽ nhanh chóng nhận ra cột khói đang ngút lên trời. Một đội phản ứng khẩn cấp sẽ đến phong tỏa khu vục và mở còi báo động. Lúc đó, anh muốn mọi người tập trung lại – và ở cùng phe với nhau.

Khi họ băng qua khu rừng, Kyle vẫn bước cùng anh, một tay giữ cánh tay bị gãy còn lại. “Tại sao họ chọn chị gái tôi?”

“Để hỏi,” Jack nói giảm. “Để che đậy dấu vết. Họ sẽ muốn biết ta đã biết bao nhiêu về những con thú.”

Kyle tái nhợt. “Rồi sao nữa?”

Jack liếc nhìn cậu. Câu hỏi không nhất thiết phải được đáp lại. Cả hai biết rằng điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Thay vào đó, anh trả lời câu hỏi ẩn trong câu hỏi kia. “Ít ra họ sẽ để cô ấy sống đến ngày kia.”

Carlton tham gia cuộc nói chuyện. “Làm sao cậu biết điều đó, đặc vụ Menard?”

“Bởi vì đó là một cuộc tấn công chớp nhoáng. Để vào và rút ra nhanh. Nhưng mọi thứ đã không diễn tiến đúng như vậy. Với thương vong và vụ lộn xộn này, chúng phải rút đi càng xa càng tốt trước khi thẩm vấn cô ấy. Như đến căn cứ hoạt động của chúng, nơi nào có thể làm được việc đó.”

“Tôi đoán là nơi nào đó ngoài lãnh thổ nước Mỹ,” Carlton nói.

“Tại sao ông nói vậy?” Jack hỏi. Anh cũng nghi ngờ như thế, nhưng anh muốn nghe phỏng đoán của vị tiến sĩ.

“Cách họ tiến hành với những con thú khác. Cách chúng bị đối xử. Không phòng thí nghiệm nào trên nước Mỹ được phép tiến hành hoạt động ghê tởm đó. Nhưng để lách luật, các công ty và tập đoàn Mỹ thường xuyên thiếp lập các phòng thí nghiệm bí mật ngay ngoài biên giới đất nước. Ở Mexico, Caribê, Nam Mỹ. Thực ra, có hàng ngàn phòng thí nghiệm kiểu như vậy hoạt động trái phép khắp thế giới.”

Jack đã tiêu hóa thông tin này. Anh sẽ đưa ra cùng một kết luận, hầu như dựa vào dữ kiện chiếc tàu đánh cá đã cố vượt biên qua vùng đầm lầy. Cảm giác như đó chắn chắn là một nỗ lực vượt biên giới.

“Vậy ta phải làm gì?” Kyle hỏi.

Jack nhìn những người khác, cần sự hợp tác của họ. “Nếu chúng ta đúng, cơ hội sống sót cao nhất của Lorna phụ thuộc vào việc bọn bắt cóc tiếp tục tin rằng chúng ta đã chết hết. Chúng sẽ thấy an tâm hơn, ít hoảng sợ hơn nếu chúng nghĩ mình đang nắm giữ nhân chứng duy nhất. Mọi người làm được việc này không?”

Mọi người đều gật đầu, thậm chí cả Zoë. Đôi mắt cô sưng húp và đỏ hoe, nhưng đầy sự căm phẫn. Nỗi buồn của cô đã biến thành cơn thịnh nộ.

“Ở đây!” Randy gọi. Anh đã chạy trước mọi người, lần theo tiếng sủa của Burt.

Jack vội chạy về phía trước. Anh thấy con chó săn của gia đình đang chạy vòng quanh một cây bách cao, lưỡi nó thè ra, đuôi vẫy cao và tự hào.

Randy đứng chống nạnh và nhìn chăm chăm lên cây bách.

“Con chó già đã đi đâu và làm quái gì bên cái cây?”

Jack nhìn lên những cành cây. Có thứ gì đó động đậy, rồi gọi xuống đe dọa, tiếng nó lanh lảnh. “Igor!”

Jack lùi lại một bước ngạc nhiên.

Một chuyển động khiến mắt anh nhìn về đâu đó trên cái cây. Hai gương mặt màu nâu nhỏ nhìn săm soi xuống qua đám lá kim của cây bách. Một tiếng meo gầm gừ phát ra từ một cành cây khác.

Jack há hốc nhìn những con thú, cố gắng lý giải khám phá này. Anh đã tưởng rằng chúng đã chết trong đám cháy.

“Lorna...” Zoë nói, đôi mắt cô mở to. “Chắc cô ấy thả chúng đi trước khi bị bắt giữ.”

Carlton nhìn lên, cũng sửng sốt và ngạc nhiên. “Được liên kết, chắc bọn chúng tụ tập ngoài này.” Ông bỏ kính ra và xoa sống mũi. “Tôi tự hỏi liệu sự sợ hãi của vụ truy đuổi đã tạo nên mối liên hệ kì lạ đó giữa chúng. Chất adrenalin đã kích thích các nơron thần kinh của chúng lên một cấp độ mới của sự đồng bộ hóa.”

Khi những người khác đứng xung quanh cái cây, Burt thúc vào chân Jack, muốn anh biết việc nó làm. Giờ Jack đã hiểu điều gì khiến con chó săn bỏ chạy vào rừng. Anh nhớ lại Lorna đã dùng Burt để đi săn con báo con cùng lứa với con này trong vùng đầm lầy. Và nếu Jack biết một điều về loài chó săn, rằng chúng không bao giờ mất khả năng đánh hơi vì một mùi thơm.

Jack vỗ nhẹ vào một bên con chó săn. “Giỏi lắm, Burt. Giỏi lắm.”

Kyle không ấn tượng. “Còn Lorna thì sao? Anh vẫn chưa nói kế hoạch tìm cô ấy của mình.”

“Đó là vì lúc đó tôi chưa có.”

Mặt Kyle xụ xuống.

“Nhưng giờ có rồi,” Jack cam đoan với cậu.

Lần đầu tiên kể từ lúc ACRES bị cắt điện, Jack cảm thấy sự tự tin dâng trào – tuy chưa đủ để cuốn trôi nỗi sợ thấu tâm can về Lorna, nhưng cũng đủ cho anh.

“Ý anh là sao?” Kyle hỏi dồn. “Làm sao ta tìm được chị ấy?”

Jack chỉ tay lên cái cây. “Nhờ sự giúp đỡ của chúng.”