Jack đã quay lại cơ quan, dắt theo những người khác đi cùng. Anh đã để mọi người tụ tập riêng tại phòng máy tính ở nhà trạm của Ban Tuần Tra Biên Giới của bang New Orleans.
Tòa nhà xây bằng gạch đỏ có một lịch sử lâu đời. Từ những năm đầu thế kỷ hai mươi, cơ quan này có mục tiêu chính là bắt giữ những kẻ vượt biên và bọn buôn lậu rượu rum từ Caribê trong Thời Kì Cấm. Nhưng tội phạm đã thay đổi. Giờ tòa nhà là một phần của cơ quan An Ninh Nội Địa, chứa một trong số những đơn vị giám sát và bộ máy tính tiên tiến nhất của đất nước nhằm bảo vệ biên giới khỏi khủng bố và vũ khí của chúng.
Khi Jack bước chân đến căn phòng được bảo vệ, anh xoa hai bên thái dương để cố giữ đầu mình không gục xuống. Từ lúc anh đến đây, làn da anh bắt đầu nóng lên vì sốt, và cơn đau đã âm ỉ sâu tận xương anh chờ chực bùng cháy lên. Anh đã nuốt chửng ba viên aspirin và đợi cho thuốc phát huy tác dụng. Anh không có thời gian để phát bệnh – và căng thẳng thế này cũng không giúp được gì.
“Bọn tôi còn phải ở đây bao lâu nữa?” Zoë hỏi.
Jack bỏ tay xuống khỏi trán. “Không lâu hơn một ngày.”
Đến lúc đó, số phận Lorna sẽ được định đoạt. Đến lúc đó cũng không cần thiết phải giả vờ rằng mọi người đã bị chết ở ACRES. Chiếc trực thăng cứu hộ khẩn cấp đầu tiên đã đến nơi khoảng mười lăm phút sau khi Jack tìm thấy Burt trong rừng. Anh đã an tâm khi nhìn thấy dấu hiệu của đội CBP ở một bên chiếc trực thăng. Các trực thăng của ban thường đến trước tiên.
Jack đã vẫy gọi chiếc trực thăng xuống. Anh biết rõ về viên phi công và nhanh chóng giải thích lý do cần thiết để giữ kín về việc họ còn sống. Sau đó, Jack phối hợp với nhân viên chấp pháp để che đậy chuyện đó. Bản tin buổi sáng đã thông báo về thảm kịch và không tìm thấy người sống sót. Nhanh chóng sau đó, một cơ quan liên kết với đài NBC địa phương đã nhận được thư điện tử tuyên bố vụ đánh bom do một băng nhóm khủng bố mới đấu tranh cho quyền lợi của động vật làm.
Chắc chắn đó là thư khống, giống như được ngụy tạo bởi kẻ chỉ đạo vụ tấn công. Dù vậy, nó cũng khiến Jack yên tâm. Khía cạnh về bọn khủng bố được các cơ quan tin tức theo dõi sát sao. Không ai đặt câu hỏi về các nhân chứng mất tích hay còn người sống sót.
Sau đó, Jack đã đưa mọi người đến đây.
Bao gồm cả Burt và những con thú từ chiếc tàu đắm.
Randy ngồi thượt xuống chiếc ghế văn phòng, mắt nhắm nghiền, Burt nằm cuộn mình dưới chân anh. Những con thú khác đang hồi phục từ thuốc mê nhẹ. Tiến sĩ Greer đã lấy các thẻ theo dõi chúng bằng cách gây mê cục bộ. Các thẻ đeo nằm trên một cái bàn gần đó, được cất kín trong một hộp Faraday bằng đồng để ngăn phát ra tín hiệu. Tất cả được cất, chỉ trừ một chiếc đang được phân tích bởi máy tính của một chuyên gia pháp y đến từ cơ quan cảnh sát liên bang FBI địa phương. Anh ta đeo cặp kính phóng to ôm sát mặt và đã làm ngưng kích hoạt thẻ theo dõi.
Anh ta cũng xác nhận nghi ngờ trước đó của Jack. “Đây không phải loại dùng trong thương mại. Tôi sẽ nói đó là kiểu quân sự hoặc bán quân sự. Và ở cả hai loại, phải là người có nhiều tiền mới mua được.”
Khi họ đợi có thêm thông tin, Carlton đến chỗ Jack, đặt một tách cà phê vào tay anh. “Nếu người của anh nói đúng, điều này xác nhận một mối nghi ngờ.”
“Là gì vậy?” Jack hỏi, vui vì có thêm hướng khác.
“Tất cả những điều xảy ra. Nó vượt khỏi nguyên tắc và luật lệ đơn giản của một tập đoàn ngầm nghiên cứu về động vật. Nó có sự nhúng tay của thế lực hùng mạnh hơn. Có thể là được đỡ đầu bởi chính phủ.”
“Như trong chính phủ của ta?”
Carlton nhìn anh như thể anh là một đứa trẻ ngờ nghệch. “Các dự án ngầm luôn được bơm tiền bởi chính phủ Mỹ, bao gồm cả việc bảo kê từ DARPA – Cục Nghiên Cứu và Phát Triển của Bộ Quốc Phòng. Nhưng anh nên biết rằng trong vài năm trở lại đây, có tin đồn âm ỉ về các dự án cộng đồng đen tối đã làm nhiều người mất tích cùng với chúng và không bao giờ trở lại.”
“Và chú nghĩ là chúng ta đang sa vào một trong số chúng?”
Carlton thở dài. “Tôi không biết. Nhưng có một khuynh hướng đáng sợ khác. Liên quan đến các nhà thầu quân sự tư nhân. Tôi nghĩ là với kiến thức quân sự của anh, chắc anh biết tập đoàn Blackwater?”
Jack gật đầu.
Blackwater là một tập đoàn tư nhân về mảng quân sự được chính phủ Mỹ ký kết cho hoạt động ở Irắc và Afghanistan. Về cơ bản, đó là một công ty vụ lợi. Jack đã làm việc cùng với nhiều thành viên của Blackwater ở Irắc. Anh không có phàn nàn gì đối với họ, mặc dù có nhiều mức độ thù hằn giữa các phân đội Mỹ. Cả hai cơ quan quân đội chiến đấu ở cùng một nơi, nhưng bọn lính đánh thuê của Blackwater được trang bị tốt hơn và được trả hậu hĩnh hơn. Trên thực tế, hầu hết đều là bọn lính cũ được tuyển lại sau khi rời quân ngũ. Thậm chí Jack đã được họ tiếp cận và đặt yêu cầu.
Sau đó, các vụ xì căng đan nổ ra liên quan đến Blackwater: giấy chứng thực về các chương trình ám sát bí mật, buôn lậu vũ khí, các vụ thảm sát thường dân, thậm chí cả cái chết của nhiều nhân chứng liên bang.
Rốt cuộc, Jack đã chọn bảo vệ quê nhà ở đây.
“Tại sao lại có Blackwater ở đây?” anh hỏi.
“Bởi vì tập đoàn này kiếm được hơn một tỉ đô từ các hợp đồng với chính phủ kể từ năm 2000. Và họ là tập đoàn duy nhất trong số sáu trăm xưởng sản xuất dính dáng đến hai màn kịch chiến tranh.”
“Tôi biết rõ điều đó,” anh làu bàu thúc giục ông nói điểm chính.
“Vậy điều cậu không biết là những hợp đồng như vậy không còn giới hạn với cả các xưởng sản xuất bán quân sự – giới khoa học cũng đã bắt tay vào hợp tác. Hàng trăm nhóm nghiên cứu đã tham gia vào cuộc hợp xướng. Quy mô lớn và nhỏ. Và từ những điều tôi biết, cuộc đua không chỉ dữ dội – mà còn tàn khốc nữa.”
Jack không biết về chi tiết này. Anh hình dung những con thú, lực lượng tấn công, sự ác liệt.
“Với một lượng tiền khổng lồ chảy vào đó,” Carlton nói tiếp, “tin về vụ đình đám của Blackwater lan nhanh như vi rút trong giới khoa học này. Có những cáo buộc tập đoàn đã cài gián điệp, dùng bạo lực, thuê ngoài nghiên cứu từ các nước thuộc thế giới thứ ba để lách luật. Danh sách vẫn đang dài thêm.”
Jack hiểu mối quan tâm của vị tiến sĩ. Mô tả đó khớp với tất cả những điều đã xảy ra.
Cánh cửa mở sau lưng anh. Em trai Lorna đã trở lại từ phòng thuốc. Cánh tay cậu đã được bó bột từ bàn tay đến khuỷu. Mắt cậu nhìn đờ đẫn vì tác dụng của thuốc giảm đau.
Randy làm xáo động và mở một mắt nhìn Kyle. “Tốt,” anh ta lẩm bẩm. “Vậy một người trong số họ nhà Polk đã trở lại tham gia cùng ta. Đoán rằng ai đó lại định giết tôi lần nữa.”
Kyle cau có nhìn Randy. “Ý anh là sao?”
Jack bước đến giữa họ. Đầu anh gật can ngăn. Anh không cần sự việc trầm trọng thêm, đặc biệt là đối với Randy. Bức tường ngăn cách giữa họ đã đổ xuống khi hai anh em ở trong rừng, nhưng nó đã xuất hiện trở lại khi bình minh lên.
“Randy, anh im miệng lại một lúc đi.”
Anh trai anh nhìn trừng trừng và khoanh tay lại. “Tao chỉ nói thôi, bất cứ khi nào người nhà Menard và nhà Polk đi lại với nhau, ai đó trong gia đình tao lại bị giết – hoặc gần như thế trong trường hợp của tao.”
Mặt Kyle đỏ tía. “Vậy anh muốn nói gì về chị tôi? Anh và em trai anh đang ở đây nốc cà phê và ụp mặt vào đống bánh donut trong khi chị tôi vẫn đang gặp nguy hiểm?”
“Ồ, có donut à?” Randy hỏi, ngồi thẳng người dậy.
Kyle lắc đầu và trút cơn bực dọc lên Jack. Cậu giơ cánh tay lên. “Giờ nó đã cứng ngắc rồi. Vậy chúng ta định làm gì để cứu Lorna? Anh đã nói anh có cách tìm kiếm chị ấy.”
“Bình tĩnh lại. Tôi có... hoặc hi vọng thế.” Anh liếc mắt qua chuyên gia pháp y máy tính.
“Bằng cách nào?” Kyle thúc giục. Giọng cậu mất đi vẻ giận dữ, thay vào đó là sự buồn bã.
Jack nhấc cái hộp Faraday giữ các thẻ đeo đã lấy ra bằng phẫu thuật. “Bằng những cái này.”
Khi điện bị cắt ở ACRES, Jack đang kiểm tra một trong số các thẻ đeo. Khi không gian tối sầm lại, anh đã bỏ vào túi để giữ chúng an toàn để kiểm tra kĩ hơn sau. Nhưng khi anh bỏ lại Lorna ở văn phòng của cô, anh đã làm thêm một thứ thay vì chỉ bỏ cô ấy lại cùng với khẩu súng gây mê.
“Tôi đã đặt một trong số các thẻ đeo vào Lorna. Trong túi cô ấy.”
Căng thẳng trên gương mặt Kyle đã dịu lại với sự hi vọng.
“Lạy Chúa,” Zoë lẩm bẩm. “Anh nghĩ rằng ta có thể dùng nó để lần theo cô ấy?”
“Đó là điều tôi đang xem xét tới.”
Chuyên gia pháp y chắc đã nghe thấy cuộc hội thoại. “Tôi nghĩ là tôi có thể kích hoạt nó,” anh gọi lại. “Đây chính xác là một dạng công nghệ định vị GPS. Nếu tất cả thẻ đeo sử dụng cùng một công nghệ, tôi nghĩ có thể tìm được cô ấy. Mặc dù cần có thời gian. Tôi sẽ phải lùng qua từng vệ tinh một.” Anh quơ tay để họ nhìn thấy. “Sẽ nhanh hơn nếu tôi có được một số ý kiến nên bắt đầu tìm kiếm từ đâu.”
Jack dự tính những điều mình nghe thấy từ Carlton và nghi ngờ của riêng anh. “Mexico, hay đâu đó ngoài khơi,” anh đoán. “Có lẽ là vùng Caribê. Chúng sẽ không ở quá xa. Nhưng chắc chắn ở phía nam biên giới nước Mỹ.”
Carlton gật đầu đồng ý.
Kyle xụ lại. “Khu vực quá rộng lớn để tìm. Lẽ ra tôi phải biết gì đó. Công ty dầu mà tôi đang làm việc có giàn khoan trải dài dọc ngoài Vịnh.”
“Hay đấy,” Jack nói. “Bởi vì nếu tôi đúng, chúng ta có thể dùng một trong những giàn khoan đó làm căn cứ hoạt động.”
Kyle liếc nhìn anh. Đôi mắt cậu bớt đờ đẫn, cậu đang tính toán và cố gắng tận dụng thông tin đó để cho thấy cậu có ích. Dù vậy, mối quan tâm lớn nhất của cậu còn đó, và cậu lẩm bẩm câu nói to.
“Chị ấy vẫn còn sống chứ?”