Hai tay giơ lên cao, Lorna nhìn người đàn ông mang khẩu súng tiến lại gần. Hắn đeo một cặp kính nhìn đêm nặng, che khuất gần hết gương mặt. Sự thiếu đi các đặc điểm của con người khiến hắn nhìn đáng sợ hơn. Thậm chí đáng sợ hơn khi khẩu súng trường chĩa thẳng vào ngực cô.
Hắn vẫy cô lại gần bằng đầu súng. “Tránh xa cửa sổ và quay lại đây!”
Cô làm theo và rút lại bên trong, va vào một cái ghế dài. Hắn vẫn chĩa vũ khí vào cô và khuỵu một gối xuống bên cạnh hai chuồng nhựa trên sàn nhà. Hắn nhanh chóng săm soi từng cái rồi đứng dậy. Hắn đặt hai ngón tay vào cuống họng và nói giọng dứt khoát kiểu quân đội. “Alpha Một. Tôi đã bắt sống một trong số các nhà khoa học. Phụ nữ. Cô ta mang những con thú theo. Hai con. Cô ta đã thả một con khác ra ngoài cửa sổ phía tây.”
Lorna thầm rủa hắn. Vì hắn đã nhìn thấy.
Dừng một lúc rồi hắn nói tiếp. “Con chim. Đúng rồi. Tôi sẽ kiểm tra.”
Hắn kéo cặp kính lên và chạm vào một nút trên mũ bảo hiểm. Một ngọn đèn rọi trên trán hắn. Ánh sáng làm cô lóa mắt. Với khẩu súng vẫn chĩa vào ngực cô, hắn thò đầu ra ngoài cửa sổ và đảo mắt nhìn bãi cỏ và các lùm cây bên ngoài.
Lorna nín thở.
Hắn lui đầu vào trong và lại liếc nhìn cô. Khi không đeo cặp kính, trông hắn còn không giống con người hơn. Bên dưới ánh sáng từ mũ bảo hiểm, gương mặt hắn tối đen và râu tóc lởm chởm, nhưng ánh mắt hắn rọi thẳng vào cô, lạnh lùng và tàn nhẫn. Cô hoàn toàn đứng yên trước ánh nhìn của tên cầm thú.
Nhưng hắn lờ qua cô và tiếp tục cuộc nói chuyện qua điện đàm. “Không có dấu hiệu con vẹt.” Một khoảng lặng khác khi hắn lắng nghe mệnh lệnh. “Rõ, thưa sếp. Chặt đầu các vật thí nghiệm ở đây. Gom các cái đầu lại. Đã rõ.”
Lorna lạnh cứng người khi hắn buông tay xuống thắt lưng và rút ra một con dao găm bằng thép sắc nhọn. Hắn khuỵu một đầu gối xuống, nhưng vẫn trừng mắt nhìn cô.
Hắn tiếp tục trao đổi qua điện đàm. “Tôi sẽ đợi Takeo trước khi áp giải người phụ nữ.”
Tên lính quay qua và chiếu đèn vào một trong hai cái chuồng – và không còn nghi ngờ rằng đích xác hắn là loại lính đặc công đánh thuê. Con dao găm lóe sáng đáng sợ bởi tia sáng sắc nhọn đó.
Như thể cảm nhận được mối đe doa, tiếng ríu rít hoảng sợ vang lên từ cặp khỉ.
Thậm chí nếu không có sấm chớp nổi lên trong lòng, một tình mẹ trào dâng có thể thành cơn lũ thịnh nộ quét qua Lorna. Cô cưỡi trên con sóng ấy và để lũ tràn bờ. Trong tay cô là chiếc bình cách nhiệt bằng thép. Khi tên lính đến chỗ cửa sổ, cô đã vơ lấy cái bình ở băng ghế ngay khuỷu tay và tháo nắp bằng một tay để sau lưng.
Cô hất mạnh những thứ bên trong vào mặt tên lính. Mắt hắn trợn to, hoàn toàn ngạc nhiên. Nitơ lỏng tóe vào mặt dọc theo sóng mũi của hắn. Cô né sang một bên khi súng của hắn bắn theo phản xạ. Cơn mưa đạn tới tấp đến chỗ cô. Kính vỡ loảng xoảng từ những cái kệ; thạch cao bị vỡ tung.
Sau đó súng và dao găm rơi khỏi những ngón tay của hắn. Hắn quơ quạng cả hai bàn tay trước mặt. Giác mạc của hắn bị đông cứng tức thì khi tiếp xúc với nitơ lỏng. Nhãn cầu của hắn vỡ ra và lăn xuống mặt. Bị mù và trong cơn quằn quại, hắn ngã về phía sau, tiếng thét thắt nghẹn cuống họng hắn. Cô nhìn hắn thở gấp và làn hơi dày đặc thoát ra khỏi. Chắc hắn đã hít một ít nitơ lỏng khi bị tạt, hít vào trong mũi xuống miệng vào trong cổ họng và phổi.
Hắn quặn đau, tự cào vào mặt và cổ mình, vật lộn với cơn đau, cố chống lại để thở khi phổi bị đông cứng.
Lorna kiềm nỗi bàng hoàng bên trong mình lại trước khi nó kịp khiến cô tê liệt. Cô chưa bao giờ giết người trước đó – và dù tên lính vẫn chống chọi, cô biết hắn đã chết, một tử thi di động.
Cô vấp phải đôi chân tê cứng khi đi băng qua bộ dạng tuyệt vọng của hắn và với lấy hai cái chuồng. Cô biết mình không có nhiều thời gian. Những tên khác đang tới đó. Cô nhấc một cái chuồng đến cửa sổ, mở cánh cửa chuồng và dốc xuống. Cặp khi bấu chặt bên trong lồng, sợ hãi và bối rối. Cô lắc mạnh, cố đẩy bật chúng ra khỏi. Một con trượt tay và kéo con kia rơi xuống. Cặp khỉ choáng váng rơi nhào xuống trong bóng tối.
Xin lỗi tụi mày.
Cô ghét phải thả chúng đi, nhưng cơ hội sống sót cao nhất là khi chúng thoát khỏi đó. Cô quay lại lấy cái chuồng thứ hai và lôi đến chỗ cửa sổ. Bị tiếng súng làm sợ hãi, con báo con phóng ra rất nhanh khi cửa chuồng mở ra.
Cô thả cái chuồng và tìm lại khẩu súng gây mê. Cô định lấy khẩu súng công kích, nhưng tên lính nằm vật vã trên đó. Cô không thể đến gần hơn – cả mặc cảm tội lỗi và nỗi sợ ngăn cô lại.
Nhưng còn một thứ mà cô cũng muốn lấy. Trong lúc hắn vật lộn dữ dội, tên lính đã làm văng cặp kính khỏi mũ bảo hiểm. Cô nhặt nó lên khỏi sàn và đeo vào phía trước mắt. Căn phòng tối đột nhiên sáng bừng màu xanh của phốt pho.
Có thể nhìn thấy trong bóng tối, cô định nhảy qua chiếc cửa sổ ban nãy, trốn thoát sau mấy con thú, nhưng cô sẽ bị lộ ở ngoài kia. Bọn đột nhập đã trang bị đầy đủ và có vẻ đã giám sát khu vực kĩ lưỡng. Những con thú nhỏ có thể thoát khỏi vòng vây. Còn cô thì không. Cơ hội sống sót cao nhất của cô là tiếp tục ở bên trong, trốn càng lâu càng tốt. Khi bọn thú đã tự do, trách nhiệm duy nhất của cô là chính bản thân mình – và cả những người khác còn mắc kẹt bên dưới.
Cô rút lui khỏi phòng thí nghiệm và hướng về khu phía sau trụ sở. Giờ đã thấy đường, cô di chuyển rất nhanh và tự tin hơn. Cô cần đến được phòng thú y, đại bản doanh của cô.
Nếu đến được đó, cô có kế hoạch riêng cho nó.
* * *
Ở đằng trước trụ sở, Duncan nghe thấy tiếng rền rĩ hấp hối lộn xộn lọt qua điện đàm. Gã không biết chuyện gì xảy ra với lính của mình, tên tìm thấy người phụ nữ và những con thú, nhưng rõ ràng tên lính đã bị bất lực theo kiểu hành vi đó.
Một tên khác trong đội của Korey bật điện đàm. Giọng hắn bực tức trong vẻ điềm tĩnh, nhưng rõ ràng cơn giận đã lan tỏa. “Fielding ngã xuống. Đã chết. Không thấy người đàn bà. Các chuồng đều rỗng.”
Duncan chạm lấy điện đàm ngay cổ. “Tìm ả ta!”
Gã nhắm mắt một lúc và mút cây kẹo Life Savers hương chanh. Nếu những cái lồng trống rỗng, ả ta chắc đã thả hết những con khác cùng với con chim. Các mẫu vật trốn trên khu đất quanh đó.
Gã mở mắt, quay qua phía người phó chỉ huy Connor Reed. Gã biết hắn đã nghe thấy cuộc nói chuyện qua điện đàm. Mặt Connor đanh lại. Hắn gãi tay trên mái tóc đỏ lởm chởm của mình. Tên lính trẻ hơn Duncan đã cùng đơn vị của Duncan quay trở lại trại huấn luyện lính. Hắn là người đặt bom và cho nổ tung con tinh tinh bị biến đổi gen - con tấn công gã ở Baghdad.
“Ai đang gác cửa phía tây?” Duncan hỏi.
“Gerald ở hàng cây mang theo súng ngắm bắn tỉa.”
“Đến chỗ nó. Tìm những mẫu vật. Bắn bất cứ thứ gì thoát ra khỏi đó.”
“Vâng, thưa sếp,” hắn nói và chạy đi khỏi.
Duncan biết Connor sẽ không làm gã thất vọng. Hắn là cỗ máy giết chóc tàn ác và không thương tiếc. Một khi ra tay, hắn sẽ phá hủy mọi thứ. Hai năm trước, Connor đã xóa sổ một ngôi làng nổi loạn của bọn Sômali còn sót lại – đàn ông, phụ nữ, trẻ em, thậm chí cả lũ chó hoang – giết tất cả để trả thù cho người đồng đội bị mất một chân vì một vụ nổ bom đường phố. Hắn đã nhận làm vụ này thì sẽ làm gọn gàng bởi cùng sự tàn nhẫn đó.
Khi Connor mất hút, điện đàm của Duncan lại rè rè vang lên. “Gọi Alpha Một, Korey đây. Báo cáo từ nhà xác.”
“Nói đi,” Duncan nói. “Cậu tìm thấy thi thể hai con báo chưa?”
“Rồi, thưa sếp. Đầu chúng đang được mang lên. Nhưng bọn tôi tin rằng mình cũng phát hiện các mục tiêu khác – các nhà khoa học – trốn ở đây. Đã phát hiện một dạng phòng lạnh dưới này. Nó bị khóa chặt, nhưng tôi nghĩ mình nghe thấy tiếng di chuyển bên trong.”
Duncan bừng sáng mắt khi nghe thấy tin.
“Tôi xin phép cho nổ tung cánh cửa, thưa sếp. Mặc dù tôi không bảo đảm không có tổn thất ở các mục tiêu.”
Duncan hiểu sự thận trọng của tên lính. Họ cần bắt sống ít nhất một người. Gã cân nhắc rủi ro giết hết mọi người bên trong và quyết định đáng để làm như vậy. Gã biết còn ít nhất một người vẫn còn đang lẩn trốn đâu đó. Ả đàn bà. Thể là đủ rồi.
“Làm đi,” gã ra lệnh.
“Vâng, thưa sếp.”
Duncan lại chú ý về đống đổ nát đang ngút khói ở phía trước trụ sở. Lửa cháy lan sâu vào bên trong, phát sáng rực qua làn khói. Không ai được phép thoát khỏi bằng đường này, và Duncan đã cử một người gác ở con đường vào.
Đã đến lúc kết thúc vụ việc.
Gã lôi vũ khí đeo bên sườn ra. Trọng lượng của khẩu súng lục Sig Sauer giúp cho gã quyết đoán và tập trung hơn. Hắn hướng đến chỗ cửa sổ nơi có ít khói nhất. Có một ả đàn bà trốn thoát ở đó. Sợ hãi. Đang chạy trốn. Có vẻ như mang theo vũ khí.
Gã mỉm cười – hoặc ít nhất một nửa gương mặt gã đã nói thế.
Gã không muốn giết ả ta. Ít ra là đến khi gã làm xong mọi thứ với ả. Thu được các câu trả lời từ ả. Và có thể truy hoan thêm sau đó.
Với gương mặt sẹo của gã, ít người phụ nữ dám nhìn lần thứ hai, ngoại trừ khi sợ hãi. Và thậm chí còn ít người hơn khiến gã thỏa mãn. Trừ khi được trả tiền hoặc bị chĩa súng.
Gã hướng đến chỗ tòa nhà, quyết tâm tìm thấy ả đàn bà. Cuộc đi săn sẽ đem về cho gã tất cả phần thưởng ngọt ngào đó. Sau đó, hắn sẽ vắt kiệt ả đàn bà này.
Rồi nã một viên đạn vào sọ ả.