Jack cúi thấp xuống một bụi cây rậm rạp. Anh mất nhiều thời gian tiến đến bãi giữ xe hơn mong đợi. Mắc kẹt vì phải liên tục nấp, anh phải bọc qua bìa rừng để đến được đây mà không bị phát hiện. Anh không dám mạo hiểm tìm nguyên nhân cho đến khi được trang bị vũ khí hơn là đi bằng tay không.
Từ chỗ nấp, anh nhìn về chiếc xe tải của mình. Nó nằm cách đỏ khoảng ba mươi mét – dọc theo bãi đất trống. Không có chỗ nấp. Anh phải hoàn toàn để lộ mình. Tệ hơn, bãi giữ xe được lát sỏi. Nếu không cẩn thận, tiếng giày của anh có thể đủ lớn để nghe thấy được ngoài tiếng rì rào của dòng Mississippi.
Anh không có lựa chọn.
Nhón người đứng lên, anh phóng qua hai bụi cây như một con thỏ sợ sệt, chạy thật nhanh đến chiếc xe tải. Anh cứ nghĩ sẽ nghe tiếng súng nổ theo bước chân anh. Nhưng màn đêm vẫn tĩnh lặng. Do chú ý đến trụ sở, không ai quan sát ngoài này.
Đến được bãi đỗ xe, anh dừng lại trên bãi cỏ ướt, sau đó cẩn thận bước rón rén qua bãi sỏi để không phát ra tiếng động. Anh tiến đến phía sau chiếc xe tải làm nhiệm vụ và nấp đi.
Anh cúi xuống, một tay đặt trên sàn sau của xe tải, nhanh chóng thu mình lại. Chiếc xe tải là loại xe Ford F-150 Raptor có khoang chở đằng sau và được làm theo thiết kế của khách. Chiếc hộp khóa đựng vũ khí nằm ở buồng sau xe.
Trước khi anh di chuyển, thứ gì đó ướt và lạnh chạm vào cổ tay trần của anh. Anh giật mình lùi lại làm phát ra tiếng lạo xạo trên nền sỏi. Một bóng đen thò ra khỏi bên dưới xe tải. Đó là một con chó – con chó săn màu nâu đen. Cái đuôi ngoe nguẩy phía sau. Nó khiến anh mất thêm một lúc trước khi anh nhận ra – kèm với cơn sốc.
“Burt,” anh thì thầm.
Làm sao có thể thế được?
Anh cố gắng để hiểu ra vấn đề. Anh đã bỏ con chó lại cùng anh trai ở nhà trạm. Sau đó anh nhớ lại cuộc gọi. Randy đã bảo sẽ đến đây thay vì đợi ở nhà trạm. ACRES nằm trên đường về nhà.
Vậy Randy đâu?
Jack quay qua nhìn con đường đê và đảo mắt nhìn lối vào riêng dẫn từ con sông vào bãi đỗ xe. Anh không thấy dấu hiệu chiếc xe tải của anh trai, và dáng vẻ chiếc Chevy thì khó mà trộn lẫn được. Khi anh nhìn, anh mong tìm được lời giải thích khác, Jack mường tượng Randy vô tình chạm mặt bọn đột nhập, bị bọn chúng cho làm nổ quả bom lửa.
Jack quỳ một đầu gối xuống. Mắt anh tối sầm lại ngay khi anh nhận ra sự thật. Burt sẽ không rời Randy nửa bước trừ khi không còn lựa chọn. Con chó chắc đã đánh hơi được mùi của Jack và trốn ở chiếc xe tải.
Anh nhắm mắt lại như thể nó sẽ khiến tan biến sự thật.
Chúa ơi, không...
Một phần trong anh muốn chạy ra con đường, để hét tên anh trai lên. Nhưng điều đó sẽ chỉ khiến anh bị giết theo. Burt rúc vào cạnh anh, nằm bệt xuống đất, đuôi nó ngập ngừng không vẫy nữa, một cử chỉ phục tùng, cầu xin tha thứ và để trấn an.
Jack đưa một bàn tay đặt lên hông của Burt. “Cậu bé ngoan,” anh khẽ lẩm bẩm.
Anh phải hành động ngay – hoặc không còn cơ hội.
Trái tim anh nặng trịch như bị buộc đá, anh chồm dậy và dùng chìa khóa mở khóa an toàn sau xe. Anh không dùng đèn chiếu trên đầu vì sẽ cảnh báo cho bọn tấn công được trang bị kính nhìn đêm. Anh leo qua phía sau xe với lấy hộp vũ khí bị khóa, và dò dẫm trong bóng tối tìm chiếc chìa khóa khác để mở chốt và kéo nắp hộp mở ra.
Bên trong, hộp khóa giữ vũ khí làm việc của anh, một khẩu súng lục bắn hai phát cùng lúc loại Heckler & Koch P2000 cùng khẩu súng trường Remington 870. Anh buộc khẩu súng lục vào nhưng bỏ qua khẩu súng trường. Thay vào đó, anh với lấy vũ khí thứ ba nằm bên trong. Anh đã tịch thu nó từ tay Garland Chase: khẩu súng trường công kích tự động loại AA-12. Mở chế độ tự động, có thể bắn được ba trăm viên trong một phút, nó có thể biến chiếc xe tải của anh thành đống sắt vụn.
Như lời anh trai anh mô tả, nó là một thứ vũ khí chết tiệt. Jack nhớ lại vụ nổ. Anh quơ lấy vũ khí. Tên khốn đã dùng thứ vũ khí này một cách không thương tiếc, nhưng anh chưa từng gặp người Cajun nào nghĩ như mình. Jack sẽ dạy dỗ tên khốn biết cách thế nào là đi săn.
Anh chuồn ra khỏi xe tải, cẩn thận đặt chân lên bãi sỏi và vỗ nhẹ đùi, đó là một mệnh lệnh câm bảo Burt theo anh. Khi ở các cánh đồng và vùng đầm lầy, anh và Burt luôn là một đội hoàn hảo – và bây giờ họ phải phối hợp lại để tạo sức công phá nhất định.
“Nào, cậu bé. Chúng ta sẽ đi săn...”