Trở Lại Địa Đàng

Chương 33

Jack vẫn ở bìa rừng.

Anh muốn di chuyển thật nhanh khi đi vòng đến phía sau khu phức hợp. Anh đã đánh một vòng quanh với ý định đến được trụ sở từ cổng sau. Anh biết có những cặp mắt luôn tập trung quan sát trụ sở mà không để ý sau lưng họ.

Dù vậy, anh không dám để phát ra tiếng động. Anh ép mình di chuyển thật yên lặng, đặt từng chân xuống thận trọng. Burt chạy phía trước, cũng thật yên lặng, nhận ra rằng đó là cuộc đi săn. Tim Jack đập bình bình như sấm dội trước sự thận trọng rằng súng sẽ nổ, nó thôi thúc anh chạy thục mạng về phía trụ sở. Một lúc sau, anh nghe thấy tiếng súng loáng thoáng và không phân biệt được, phát ra từ đâu đó bên trong ACRES. Anh nhận ra đó là tiếng cạch cạch của súng công kích. Anh tưởng tượng cảnh Lorna chảy máu, nằm chết sõng soài.

Anh đấu tranh chống lại nỗi tuyệt vọng khi đến được mặt phía nam trụ sở. Từ xa khoảng năm mươi mét, anh đến một chỗ dưới cành cây sồi đen già, nửa thân cây đã bám đầy loài rêu Tây Ban Nha, rồi anh quan sát trụ sở và khu đất xung quanh. Khu xét nghiệm thi thể nằm ở phía sau trụ sở, dưới tầng hầm. Những người khác đang nấp ở dưới đó.

Nhưng liệu bọn họ còn ở đó không... và Lorna thì sao?

Anh tưởng tượng cảnh cô phản ứng lại khi bị bắn. Nếu như cô không còn trong văn phòng của mình, ngọn lửa và khói sẽ xua cô chạy về phía sau trụ sở. Như vậy cũng ở gần mọi người.

Ít ra, anh cầu nguyện như vậy.

Anh quan sát tòa nhà gần hơn. Một bức tường bê tông dẫn xuống một cánh cửa cuốn bằng thép, đủ lớn để chiếc xe tăng Pershing chạy qua. Nhà bệnh học đã đề cập đến cửa vào phía sau trước đó.

Jack không có ý định dùng cánh cửa lớn đó. Thay vào đó, anh tập trung nhìn về lối vào phụ nhỏ hơn bên cạnh. Anh nhớ lại bố trí của khu khám nghiệm dưới tầng hầm, cánh cửa dẫn vào một văn phòng bên cạnh. Đó sẽ là điểm vào của anh. Thoắt chạy lại nấp sau thân cây sồi, Jack khuỵu xuống bên cạnh Burt. Anh không dám mạo hiểm vào cánh cửa. Chưa thể. Giống như loài cá trê ngụy trang trong bùn, chắc chắn có ít nhất một tên đang dòm ngó phía sau trụ sở. Nhưng hắn ở đâu? Trong khi cánh rừng tối như mực, tên khốn đó có thể ở bất cứ đâu.

Jack gãi gãi phía sau một tai của Burt. Trong khi Jack không có bộ thiết bị nhìn đêm, anh có cách khác để tăng cường các giác quan của mình: sử dụng một trong số những con chó săn giỏi nhất của toàn bang Louisiana.

“Đến lúc lùa con chim đó ra rồi.” Jack vẫy một tay ra hiệu lệnh. “Hấp!”

Burt phóng đi khỏi. Từ khi còn nhỏ, con chó săn đã được dạy cách lùa lũ chim bay đi khỏi cánh đồng và rừng. Jack đã huấn luyện nó bằng cách dùng những con chim bồ câu đã bị tỉa cánh; cùng với sự giúp sức của Randy và Tom, anh đã lập nên một kiểu lùa chim cho Burt, kiểu chạy zigzag có thể đuổi sạch cánh đồng chim hiệu quả như dùng máy xén cỏ. Kí ức hồi huấn luyện nó cùng anh em trai khiến anh quặn đau, như bị con dao sắc nhọn chọc vào bụng.

Anh nén nỗi đau lại và nhìn theo chính giữa đường chạy của Burt. Con chó săn chạy tới lui khỏi cánh rừng, chính xác theo khoảng cách của những cú bắn vừa phải.

Làn gió sông thổi vào mặt anh, thật hoàn hảo cho cuộc săn.

Jack lần theo, di chuyển từ cây này sang cây khác, lắng nghe từ cánh rừng tối. Anh lắng nghe tiếng chân vội của con chó khi chạy tới lui. Burt ở cách đó gần hai mươi mét – nên anh nghe thấy được.

Tiếng cành cây răng rắc phía bên phải. Tiếng bước chân chạy thình thịch. Ai đó đang tới. Jack lùi lại nấp sau một cái cây và xác định vị trí trong đầu mình. Anh huýt một tiếng kêu nhỏ của giống chim hồng tước vùng Carolina, một trong số những loài chim phổ biến và có tiếng kêu quen thuộc ở bản xứ. Burt nghe thấy tín hiệu và trở nên yên lặng. Jack hình dung con chó săn nằm bệt xuống đất như đã huấn luyện.

Anh đợi đúng một phút, đủ lâu để tên lính gác quay lại quan sát trụ sở. Hài lòng vì mình nấp đủ lâu, Jack đi vòng qua cái cây và còn thận trọng hơn trước đó, anh rón rén đến chỗ Burt đã lộ ra.

Bìa rừng đã ở trước mặt anh.

Ánh sao đêm rọi lên bãi đất trống phía trước, sáng hơn trong những lùm cây tối của khu rừng. Một bóng đen đứng đó, bóng đổ lên nền đất. Một tên lính gác giữ vị trí quan sát bìa rừng, vác khẩu súng trường bắn tỉa trên lưng. Thứ vũ khí trông giống khẩu M21, một loại súng trường bán tự động. Nếu ai đó ra khỏi cửa sau hoặc dám đến gần, tên lính đơn độc sẽ bắn họ trong chớp mắt.

Cầm khẩu súng lục trong tay, Jack di chuyển như một bóng ma xuyên qua cánh rừng, vui vì có gió tấp vào mặt. Làn gió sông giúp che đậy mọi thứ mùi và âm thanh phát ra.

Dù vậy, khi Jack đi thêm hai mét nữa, thứ gì chắc đã khiến tên lính dựng tóc gáy. Hắn quay qua.

Jack di chuyển thật nhanh. Anh không dám bắn. Tiếng súng nổ lên có thể to như tiếng đại bác. Anh lao tới trước khi hắn kịp phản ứng. Jack tước lấy vũ khí khi hắn giật mình, cùng lúc gạt chân hắn té xuống đất. Jack đè hắn xuống, dùng cả hai đầu gối thụi vào lồng ngực dồn khí ra ngoài, không để hắn la.

Jack đặt khẩu súng lục bên dưới cằm hắn và bắn.

Giống như khi có một cái gối, sọ và mũ bảo hiểm chỉ phát ra một tiếng nổ bụp. Nhưng vẫn quá to.

Lo sợ bị đáp trả, anh chồm dậy, huýt sáo gọi Burt và chạy thục mạng về phía trụ sở. Anh băng qua khu đất trống và lao vào bức tường khi chạy rất nhanh.

Anh ngã xuống và hơi loạng choạng. Anh gần như liều chạy về phía cánh cửa cuốn bằng thép nhưng dừng lại ở giây cuối.

Anh quay qua lối cửa phụ. Anh kiểm tra tay nắm cửa.

Bị khóa.

Anh đã nghĩ nó khóa – nhưng chỉ mong có ít nhất một lỗ thủng nhỏ. Nhưng không phải vậy. Anh đeo khẩu súng lục lại và lấy vũ khí khác trên vai. Khẩu súng trường công kích AA-12 không phải là vũ khí không gây tiếng ồn. Vậy một lần nữa, đã đến lúc kết thúc sự yên lặng đó.

Anh lùi lại ba bước và chĩa nòng súng vào chốt cửa bị khóa chặt.

Trước khi anh kéo cò, một tràng súng nổ từ xa chen ngang. Ở phía tây. Âm thanh vọng lại rất rõ, tiếng súng phát ra từ bên ngoài. Jack liếc nhìn theo hướng đó.

Chuyện gì xảy ra vậy? Bọn chúng bắn ai?

Anh nhìn ra xa hơn và nhận ra thứ gì đó bị mất.

Burt.

Jack lạnh người. Con chó săn hiếm khi phá vỡ buổi tập ở cánh đồng, trừ khi có thứ mùi gì đó thực sự khó cưỡng lại được lọt vào mũi nó: một con cá chết, một con sóc bị mục rữa. Tệ hơn, Burt thích đầm mình vào thứ mùi hôi nồng nặc đó.

Khi anh nghe thấy tràng súng dứt đi.

Đêm tối lại tĩnh lặng trở lại.

Jack quay lại cánh cửa. Không như Burt, anh không thể xa xỉ sự tò mò của mình. Hay sự khôn ngoan của mình.

Anh nhấc khẩu súng trường lên và bắn.

* * *

Lorna nghe thấy tiếng nổ lớn phía sau mình. Cô không thể đoán được nó phát ra từ bên ngoài hay ở bên trong. Cô đã nghe thấy tiếng súng liên tục từng đợt khi cô chạy qua khỏi các phòng thí nghiệm bên cạnh để đến khu thú y. Lắng nghe tiếng nổ, cô vui vì mình đã lựa chọn ở bên trong thay vì thử liều chạy bên ngoài. Có thể cô đã không sống sót.

Một phần trong tim cô nghĩ đến những con thú mà cô thả đi.

Liệu chúng có phải là mục tiêu của những tiếng súng đó?

Biết rằng mình đã làm hết sức có thể, cô tiếp tục đến khi đến được cửa khu thú y. Gian nhà đang được sửa chữa lại, cùng với khu giải phẫu đang được tiến hành nâng cấp những phần cần thiết. Bởi vì đang xây dựng, không có con thú nào được nhốt ở đây.

Thật may vì điều đó.

Cầm khẩu súng trong tay, cô đẩy cửa thận trọng bước vào phòng chữa bệnh chính. Cô cúi thấp người, lắng nghe động tĩnh xung quanh xem có nguy hiểm ẩn nấp trong bóng tối không. Mùi sơn mới và mạt gỗ sực vào cô. Qua cặp kính nhìn đêm, cô tìm ra phòng kiểm tra trung tâm với một cái bàn còn ướt và đèn giải phẫu treo bên trên. Ở bên trái, một dãy các chuồng bằng thép không gỉ trống rỗng bao phủ một bức tường, trong khi tường bên kia nhìn ra bụi rậm và gian nhà điều hành đang sửa sang dang dở.

Mọi thứ dường như yên lặng.

Cô rón rén bước vài bước vào trong phòng và đến chỗ một cánh cửa nhỏ hơn ngay phía bên trái có sơn biểu tượng nguy hiểm.

Cô giật cửa mở ra. Bên trong là một dãy các bình ôxy màu xanh. Năm cái tất cả. Các bình này cung cấp oxy qua đường ống dẫn đến phòng thú y và các phòng thí nghiệm khác. Theo trí nhớ, cô biết bình nào dẫn ôxy đến phòng phẫu thuật và tháo móc điều chỉnh trên tường – sau đó vặn mở van. Một tiếng xịt đáng sợ thoát ra khỏi cái bình hở.

Cô bỏ qua không đụng đến những bình khác.

Run lên sợ hãi, cô đóng cửa lại và đi khỏi về phía phòng điều hành nằm ở bên kia căn phòng – nhưng trước đó phải ghé qua đặt phục kích ở phòng thí nghiệm thú y nằm ở góc gian nhà.

Cô chỉ còn một chuẩn bị cuối cùng để làm.

Nhưng liệu cô có đủ thời gian không?

* * *

Tiếng súng nổ vẫn vang lên trong tai, Jack đạp mở cánh cửa bên trong. Văn phòng nhỏ nằm lọt thỏm bên ngoài, có đủ sức chứa một bàn làm việc và tủ đựng hồ sơ. Anh di chuyển rất nhanh. Ở bên phải của anh, một cánh cửa đóng dẫn đến phòng xét nghiệm thi thể. Thẳng phía trước là dãy các cửa kính văn phòng nhìn ra sàn nhà lộ thiên.

Jack chú ý thấy ít ánh sáng đảo qua ngoài đó.

Đèn pin.

Bọn chúng đang ập tới văn phòng, được dẫn đường bởi tiếng súng nổ.

Không lùi bước, Jack quơ lấy cái ghế ngay bàn bằng một tay và ném qua cửa sổ. Kính vỡ loảng xoảng. Cùng lúc đó, anh nhào đến cánh cửa, dùng vai đẩy nó mở ra và lăn mình vào căn phòng nhiều cửa ngoài kia.

Anh nhìn thấy hai người đàn ông đứng cách đó khoảng mười mét.

Bọn chúng mặc đồ ngụy trang, cầm đèn pin ở một tay, tay kia giữ khẩu súng lục. Bị thu hút bởi tiếng cửa sổ vỡ, bọn chúng kéo đến chỗ Jack nhưng lẻ tẻ và quá chậm.

Cầm khẩu súng quét một vòng nhìn xung quanh, Jack lên cò và giữ ngón tay ở đó. Một làn đạn yểm trợ túa ra như dùng súng máy. Những viên đạn bắn trúng vùng bụng của hai tên, gần như cắt chúng thành hai nửa.

Đèn pin văng ra.

Không biết được còn bao nhiêu tên ở dưới đó, Jack chạy tới cánh cửa của một tủ khóa thiết bị bằng thép. Anh liếc nhìn dọc theo căn phòng về phía sảnh dẫn vào phòng đông lạnh.

Ánh sáng phát ra từ hành lang.

Khi anh nhìn, ánh đèn tắt đi.

Chết tiệt.

Ít nhất còn một tên vẫn ở dưới đó.

Trước khi anh kịp tính toán lên kế hoạch, hai phát súng nổ lên. Cặp đèn bị văng ra lúc nãy tắt đi. Tên cuối cùng rất thiện xạ, hắn đã bắn tắt cặp đèn pin.

Không tốt.

Giờ đây Jack không thấy đường. Anh quay lại ẩn nấp.

Khi đó, anh nghe thấy tiếng giày chạy rầm rập trên nền xi măng, tiếng gót chân giẫm lên rãnh thoát nước bằng thép. Anh ngắm đại vũ khí và bắn túi bụi về phía đó. Ánh sáng phát ra từ họng súng sẽ làm anh lộ vị trí nhưng anh không có lựa chọn. Anh tiếp tục bắn đến khi băng đạn rỗng tuếch.

Một tiếng thét vì bất ngờ thất thanh cất lên trong làn đạn.

Tai của Jack căng ra khi âm thanh lịm đi.

Hắn ngã xuống chưa?

Thậm chí khi anh nghĩ, những bước chân chạy ra khỏi bóng tối, có nhiều tiếng vấp chân, thất thường – nhưng nó hướng ra khỏi đó.

Jack hạ khẩu súng trường xuống và nắm lấy khẩu súng lục.

Dọc theo căn phòng, tiếng cửa mở ra và đóng sầm lại.

Tên lính đã trốn khỏi đó.

Sự nghi ngờ vang lên trong Jack. Bọn này là lính giết người được đào tạo bài bản, không phải bọn hèn nhát. Điều gì khiến tên lính bỏ trốn như vậy? Anh bước ra khỏi chỗ nấp và giơ súng chĩa về phía cánh cửa – phòng khi tiếng nổ vang lên.