Trở Lại Địa Đàng

Chương 20

Jack nhìn chiếc trực thăng lao xuống từ bầu trời.

Bên dưới nó mang theo một người đang treo trong dây cứu hộ. Nhờ dấu hiệu mái tóc vàng, Jack biết đó là Lorna. Chiếc trực thăng cố gắng làm chậm tốc độ, rung lắc dữ dội, cánh quạt lảo đảo. Phi công biết phải đưa chiếc trực thăng rơi xa khu cắm trại, tránh chỗ bọn trẻ đang tập trung.

Đáp xuống ở phía tây, chiếc trực thăng chao đảo rơi xuống đầm lầy, kéo Lorna theo. Cô bị treo bên dưới mười mét. Khi chiếc trực thăng rơi xuống, cô va mạnh xuống sàn đi bộ và trượt dọc theo sàn gỗ từ sau lưng, bị kéo lê bởi chiếc trực thăng rơi xuống.

Nhưng cô không bị kéo đi xa.

Chiếc trực thăng lao xuống khu rừng ngay ngoài phạm vi nông trại. Cánh quạt đang quay chém đứt các ngọn cây, sau đó bị gãy và phóng sâu xuống đầm lầy. Jack đợi xem có vụ nổ không, nhưng chỉ có một cột khói dày bốc lên trên trời. Cú đạp khó khăn và đệm lùm cây của đầm lầy đã giúp làm giảm tác động vụ va chạm.

“Bolton! Reese!” Jack quay sang chỗ đồng đội, hét thật to để có thể nghe thấy qua tiếng khóc và tiếng hét phát ra từ trại. “Kiểm tra phi công!”

Khi họ đáp xuống, Jack đã chạy tức tốc đến cây cầu gần nhất, Randy theo gót anh. Anh đã mất dấu Lorna.

Dọc nông trại, một người đứng loạng choạng, lửa cháy phía sau. Anh ta vấp chân về phía trước, cũng hướng đến chỗ Lorna. Anh ta mang một khẩu súng quân đội. Trông nó giống loại súng công kích tự động AA-12 dùng trong các cuộc đánh nhau ở thành thị, có thể bắn thủng vỏ một thùng dầu thép ở khoảng cách gần ba mươi mét hoặc xuyên qua tường.

Jack thấy anh ta ngã xuống, kèm theo là khẩu súng nổ vô ý của anh ta. Chắc chắn anh ta đã vừa chạy vừa bóp cò. Tên nhà quê ngu ngốc giữ loại vũ khí mạnh hơn khả năng anh ta sử dụng được. Anh đã thấy quá đủ điều đó tại vùng đầm lầy.

Súng càng lớn, sự ích kỉ càng lớn.

Jack bỏ qua tên khốn và đi tìm Lorna.

Cô ấy còn sống không?

* * *

Lorna nằm ngửa, bàng hoàng, tai rung lên. Chắc cô đã bất tỉnh một lúc. Cô tựa khuỷu tay xuống nâng người dậy và nghe thấy tiếng kêu ở gần đó. Như thể cô vừa trải qua cơn ác mộng, nó khiến cô khó thở khi nhớ lại cô đang ở đâu. Cô nhớ mình cuộn người lại khi chạm mặt đất, cố bảo vệ mình trong khả năng tốt nhất của mình khi cô bị kéo lê đi. Dù vậy, phần lưng cô cảm giác như thể ai đó xát cát vào đó.

Một chiếc bóng ngã phía trước cô và lẩm bẩm. “Lạy Chúa! Cô có sao không?” Âm mũi trong ngữ điệu của anh ta cao hơn. “Tôi không có ý định bắn. Đó là một tai nạn, tôi thề. Nếu các người đáp xuống và không bay đi tiếp... Ý tôi là, khỉ thật liệu cô có nhìn thấy tôi không?”

Những lời anh ta nói thô ráp, khó nghe, giống như cáo buộc hơn là quan tâm, như thể mọi chuyện xảy ra là do lỗi của cô. Nhưng có điều gì trong giọng nói. Có lẽ là do tình thế: cô ngửa người, mê man và chìm vào cơn ác mộng.

Quá khứ và hiện tại lẫn lộn trong cô.

Bóng người đó ngã cạnh cô, lờ mờ. Gương mặt anh ta như được làm bởi bóng tối. Anh ta rướn đến.

“Đừng cử động.” Nghe như một lời đe dọa. “Cô đang bị mắc kẹt.”

Dù vậy, cô kéo mình đi khỏi.

Điều gì đó về giọng nói...

Mọi thứ đột ngột ập vào cô. Giọng nói đó, cả hình dáng của chiếc bóng đang nghiêng người lên trên cô. Cô biết người này. Cô thở hồng hộc vì kinh ngạc, trượt lùi lại, như thể cố gắng thoát khỏi quá khứ đã đeo bám cô hơn chục năm qua. Cô trở nên giận dữ trong chiếc cáp trực thăng và dây treo.

“Có chuyện gì với cô vậy?” người nói bước về phía trước, quay mặt qua nhìn tiếng chân cô giãy giụa, mặt hắn ta được chiếu sáng bởi ánh lửa.

Cô liếc nhìn, bàng hoàng. Cô nhận ra gương mặt đó: cái mũi khoằm, cặp môi dày, và đôi mắt hí. Kí ức đang gặm nhấm cô. Một không gian trống rỗng ngập bên trong cô, sống động và ồn ào. Trong tai cô, cô nghe thấy mình khóc nức nở, tiếng khóc van xin dừng lại, cô lại cảm thấy bẽ bàng và sợ hãi. Lẽ ra cô đã chôn vùi nó đi, thật sâu cùng với mọi thứ khác. Chấn động, cô cố gắng thuyết phục mình cô đã nhìn nhầm kẻ tấn công.

Cô đã sai.

Đây là kẻ đã ra sức cưỡng hiếp cô mười năm trước, vụ tấn công đã dẫn đến cái chết của Tom.

“Lorna!”

Cô giật mình khi nghe gọi tên. Đó là Jack, đang chạy về phía cô, đến giải cứu cô như trước kia, xóa tan đi quá khứ và hiện tại thậm chí xa hơn. Dù vậy, Lorna vẫn không rời mắt khỏi tên xấu xa trước mặt cô. Anh ta dường như thu lại và biến thành chiếc bóng khi Jack chạy đến cùng anh trai mình.

Jack vội đến bên cô, thậm chí không thèm nhìn tên quái vật lần thứ hai. Anh khuỵu xuống. “Lorna, đừng cử động!”

Mặc dù những lời cũng như một lúc trước, cô không cảm thấy lời đe dọa, chỉ thấy được sự quan tâm trong giọng của Jack.

“Tôi ổn,” cô nói với anh, sau đó tự lặp lại với mình. “Tôi ổn.”

Cô nắm cánh tay anh. Anh giúp cô đứng lên và thoát khỏi dây treo. Sau lưng anh, cô nhìn kẻ tấn công rút lui, hướng về phía nông trại.

“Là hắn,” cô nói.

Jack nhìn theo cô – sau đó sững người khi nhận ra. Gương mặt anh như một trận cuồng phong.

Randy chửi thề rất to. “Mày nên biết. Garland Chase. Đồ hèn nhát, dòng dõi của lão cảnh sát trưởng Gumbo. Ai lại chạy trốn và cong đuôi như thế?”

Lorna nắm lấy vai Jack, cuối cùng cũng đặt được tên cho cơn ác mộng của cô. Garland Chase. Giọng cô vang lên trong hỗn độn của sự chắc chắn và hoài nghi. “Hắn ta là tên khốn đã tấn công tôi. Cái đêm Tommy chết.”

Randy quay ngoắt về phía cô.

“Tôi biết,” Jack thì thào.

Randy liếc mắt. “Cả hai đang nói gì vậy?”

Anh trai Jack không biết gì về đêm đó. Gia đình anh đã trở nên căm ghét cô, đổ lỗi cô, cũng chính gia đình đó là nơi cô từng ao ước được ở. Giọng cô trầm xuống, có lẽ vẫn còn nửa sốc vì vụ đâm trực thăng.

Jack đỡ cô trong tay và giữ lấy cô.

Cô không cưỡng lại. Cô cảm thấy sự khỏe mạnh của cánh tay anh và thứ gì đó không tả được, sự ấm áp và gần gũi đã mất đi từ rất lâu trong cuộc sống của cô. Trong vòng tay anh, lần đầu tiên cô nhận ra được độ sâu thật sự mà những mất mát đêm đó để lại cho cô – không chỉ vì đứa con chưa sinh và người tình trẻ, mà còn cả một gia đình, một tương lai tràn ngập tình yêu cùng sự nồng ấm.

Cô đã mất tất cả vào đêm đó.

Song, nhận thức đó không còn đau đớn nữa. Thay vào đó, nỗi hận, sục sôi và bùng cháy, đang dâng lên trong cô. Lorna đã hiểu ra bí mật, cảm thấy cơn tức giận thấu tận xương. Cô đẩy tay Jack ra – và hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng cũ. Lúc này không còn là quá khứ. Cô không còn là cô bé tuổi ô mai sợ hãi nửa say thuốc ngày xưa. Cô nhìn quanh và thấy khẩu súng gây mê của mình. Cô bệ vệ đi đến chỗ khẩu súng, nhặt nó lên và vội đi về phía trước. Lửa vẫn cháy sau lưng theo mỗi bước chân cô, nhưng nỗi đau giúp cô trụ vững.

Jack đi cạnh cô. “Lorna, cô đang định làm gì vậy? Anh ta không đáng để làm vậy.”

Cô thiêu đốt anh bằng một cú liếc. “Dĩ nhiên hắn ta không đáng. Tôi sẽ tính sổ tên khốn đó sau. Ngay bây giờ ta còn những vấn đề lớn hơn.”

Cô dò tìm hai bên sàn gỗ, theo hướng mà cô đã bị kéo lê đi. Khi cô chạm đất, cô đã để tuột mất cái chăn và con báo con. Cả hai vụt khỏi tay cô trong lúc chấn động. Nhưng đâu mất rồi?

Cô đi vòng quanh các ao khác – trông giống như ao sinh sản – và cô thấy một vệt sáng đỏ bên dưới, gần bờ nước. Cao qua khỏi tay vịn, một vùng cỏ um tùm mọc quanh ao. Cái chăn màu lửa và món hàng bên trong đã gần lăn xuống nước.

Lorna hạ súng xuống, tìm bên dưới tay vịn, và cúi thấp xuống.

Phía trước, một cái chăn cuộn lại. Một tiếng meo rên bên trong.

Một chuyển động làm gợn vệt sóng trên mặt ao phẳng lặng. Ở trên mặt nước, những khúc gỗ đen trôi dạt đến gần bởi chuyển động đó. Một cặp mắt có vảy nhô lên như ống nhòm của tàu ngầm dưới nước.

Một người mang ủng đi đến chỗ bùn đầy cỏ phía sau cô.

Jack.

Cô giữ mắt quan sát cái ao, trên cái chăn, và vội tiến về phía trước. Cô đến được bờ trong bốn bước. Cái chăn rung rung khi con báo mắc kẹt ở trong cố gắng thoát khỏi nước.

Nếu như cái chăn lỏng ra... trốn ra khỏi đó...

Viền chăn nhô lên. Cô nhìn thấy một cái mõm trắng be bé, và hàng ria. Lorna lao về phía trước, trượt đầu gối xuống bùn. Cô túm lấy cái chăn và hất lên.

“Bắt được rồi...”

Cô nghiêng người ra sau kéo báo con vào lồng ngực. Cô nhấc chân và đứng thẳng dậy – khi nước bắn lên từ bờ ao. Một con cá sấu lao ra, giương cặp hàm rộng, cái bụng trắng hếu như bụng cá và hàm răng vàng khè lóe lên khỏi bóng tối.

Lorna giật về phía sau, nhưng cô quá chậm.

Hàm răng nó táp vào đủ mạnh để làm nát xương. Hàm răng táp vào viền của cái chăn và kéo nó tuột khỏi tay cô. Con quái vật rút lui và hụp cái đầu da của nó xuống. Cái chăn tung lên, và con báo con cũng văng nhào ra. Con báo rơi xuống cỏ, cuộn tròn và sau đó dùng cặp móng nhỏ xíu giữ lại. Nó rơi xuống như một tia sáng bay khỏi ao.

Không...

Lorna biết rằng cô không đủ nhanh để chộp bắt nó lại. Nếu nó đến được chỗ đầm lầy – nhưng Jack lao ra chặn đầu nó. Như một cú bắt bóng hẹp và vụng về, anh chộp lấy con báo con đang hoảng sợ vì bị văng ra. Anh lăn vòng giữ chặt con báo trong bụng. Khi anh dừng lại, những cái bóng vẫy vùng bên dưới sàn phía sau anh.

“Jack!”

Một con cá sấu lao ra khỏi bóng tối, phóng lên bằng bốn chân đến chỗ người đàn ông trên bờ. Jack sẽ không thụt chân lại kịp. Con cá sấu lao đến chỗ anh.

“Không, mày không thể, đồ quái vật sần sùi!”

Một bóng đen rơi xuống từ trên cao và đáp xuống lưng con cá sấu. Randy reo lên và dùng sức nặng của mình để ghì sinh vật đó xuống, nằm đè bên trên. Con cá sấu cựa quậy và cuộn lại, nhưng Randy giữ chặt. Lorna chạy thoắt khỏi đó khi cả hai vật lộn với con cá sấu. Trước khi họ đến chỗ nước, Randy nhảy bằng hai chân đá vào bụng con cá sấu. Con vật được bọc áo giáp đó bay lên, đuôi quẫy quẫy, và rơi tõm xuống ao.

Lorna vội giúp Randy đứng dậy. Thêm nhiều khúc gỗ da đang nổi lên về phía họ. Đã đến lúc ra khỏi đó.

Cô túm lấy cái chăn ướt khỏi mặt nước. Và đó là điều đúng mà cô làm được.

Jack đang đứng đó đấu tranh với con báo con hung dữ. Hoảng sợ và to như một con chó cỡ trung bình, nó giơ vuốt và móc vào anh, xé toạc tay áo đồng phục. Nhưng anh không thả nó đi, mặt anh đanh lại đau đớn.

Cô vội đến chỗ anh giơ tấm chăn rộng ra. “Đưa nó cho tôi!”

Anh vui vẻ trả lại cho cô sinh vật to xác có móng vuốt đó với những chiếc răng kiếm sắc như kim châm. Cô choàng con báo con và cuộn lại. Cả ba vội quay lại sàn gỗ và leo lên.

“Tại sao con quái vật nhỏ này quan trọng đến vậy?” Jack hỏi khi đứng đó. Máu chảy xuống từ cánh tay anh và nhỏ từ đầu các ngón tay.

Lorna bắt đầu trả lời – sau đó những lời chết lặng trong họng cô. Trong khi cố giải thích, cô bắt đầu ghé mắt nhìn xuống chỗ lối đi bộ về phía bìa rừng.

Câu trả lời cho câu hỏi của Jack đang nấp ở cuối lối đi. Nó như một ngọn núi sừng sững bằng cơ bắp, móng vuốt, răng nanh và lớn hơn rất nhiều so với cô nghĩ. Nó gần như chiếm hết lối đi. Con báo nhìn thẳng về phía Lorna.

Một nỗi sợ nguyên sơ ép chặt vào lồng ngực cô, khiến cô khó thở.

Nó đã đứng đó bao lâu?

Ánh trăng và ánh lửa chiếu sáng bộ lông trắng như tuyết của con báo. Trên hàm nó đang treo một cậu bé, ẻo lả và không có sự sống, giữ cậu lại bằng chiếc vest đồng phục trại sinh. Theo lời của Jack nhắn qua điện đàm, tên cậu bé là Tyler.

Cậu bé chết chưa?

Sau đó cánh tay cậu giơ lên yếu ớt.

Vẫn còn sống... cảm ơn Chúa... nhưng hoàn toàn sốc...

Jack quay qua. Anh giương khẩu súng trường, nhưng do dự. Tyler vẫn còn sống, nhưng cú bắn trượt khỏi con báo lớn sẽ ngay lập tức dẫn đến cái chết của đứa trẻ vì dính đạn.

“Đừng,” Lorna cảnh báo.

Cô bước đến trước Jack. Cô kéo cái chăn để lộ con báo con, giơ nó lên cao hơn.

Nào, mày biết thứ mày thực sự muốn...

Vẫn nhìn cô chằm chằm, con báo thả cậu bé xuống sàn gỗ, nhưng đặt một chân lên ngực cậu, ghì Tyler xuống.

“Lorna...”

Cô vẫn giữ mắt nhìn thẳng về trước, nhận thấy trí thông minh siêu thường trong cặp mắt đó. “Tôi biết việc mình đang làm,” cô thì thào với Jack ở phía sau. Ít ra, cô hi vọng mình làm đúng.