Lorna leo từ chiếc Zodiac trở lại tàu. Cô mệt lử. Tim cô đập thình thình trong lồng ngực. Đến được boong tàu, cô liếc mắt nhìn lại bờ sông.
Tại sao báo mẹ không đuổi theo?
Ở trên đầu, trực thăng bay lượn qua lại. Cánh quạt vù vù quay, làm rung cành lá của hàng cây.
Dù họ đã đến được chiếc tàu cùng món hàng quý giá, cô biết tất cả vẫn chưa được an toàn. Hàng cây chỉ cách đó gần mười mét. Con báo có thể dễ dàng phóng qua từ một chỗ đứng.
Garcia và Childress cũng nhận ra mối nguy hiểm này. Ngay khi họ đặt đôi giày bốt lên boong, họ xoay súng lại và chĩa về phía bờ sông.
Burt nhảy lò dò lên khỏi chiếc Zodiac và ngửi gói hàng bọc trong chiếc chăn trên tay Lorna.
Scott Nester đến chỗ họ. Anh ta phải la to lên để mọi người nghe thấy. “Cô tìm thấy con mèo con rồi à?”
“Báo con,” cô đính chính. “Và mẹ nó.”
Scott nhìn chằm chằm về phía bờ sông tối. Không có gì di chuyển. “Garcia? Anh có thấy gì không?”
“Không gì cả ngoài lũ đom đóm chết tiệt.” Người đàn ông đó vẫn cảnh giác, nhưng sự căng thẳng tột độ ở đôi vai anh đã giảm. “Có lẽ Tiến sĩ Polk chỉ thấy chút ánh sáng phản chiếu từ mặt nước. Childress và tôi không thấy gì ngoài đó.”
“Nó ở ngoài đó,” Lorna khẳng định. Đó không phải là ánh sao khúc xạ từ mặt nước. Những ánh mắt rừng rực đó vẫn thiêu đốt trong trí nhớ cô, sáng bừng vẻ thông minh xảo quyệt.
“Nếu cô đúng,” Scott nói, “vậy nó sẽ ở quanh quẩn, biết rằng chúng ta giữ con nó. Hi vọng nó sẽ tránh xa những người ngoài kia.”
Lorna đọc được những lời chưa nói trong thái độ lo lắng của người đàn ông. Nếu như ai trong số họ vẫn còn sống.
Lorna nâng báo con cao hơn trong vòng tay. Nó đã nguôi dần, hơi ấm và bóng tối đã khuất phục nó yên ngủ. Cô nhìn về cánh rừng tối. Tại sao con báo không đuổi theo họ? Lorna cảm giác tiếng ồn và ánh sáng từ chiếc phi cơ đang lượn qua không khiến nó dừng lại. Nó đã không sợ khi tấn công chiếc xuồng bay và người lái.
Báo con quẫy mình, tìm tư thế thoải mái hơn. Dù con báo con này không ốm yếu như con họ tìm thấy trên chiếc tàu đánh cá bị đắm, cơ thể nó vẫn gầy gò. Liệu báo mẹ có biết được như vậy và từ bỏ nó? Liệu có phải vì vậy mà nó không đuổi theo?
Lorna không tin được điều đó. Báo mẹ đã nỗ lực đi quãng đường rất dài để bảo vệ con mình. Nó không từ bỏ dễ dàng như vậy.
Vậy sau đó nó ở đâu? Kế hoạch của nó là gì?
Năm phút nữa trôi qua. Cũng vậy, vẫn chưa có dấu hiệu của nó. Chiếc phi cơ quét qua đó, đèn pha rọi xuyên qua khu rừng tối bên dưới.
Scott rút vào phía xa của con tàu, nói chuyện và phối hợp với ban Tuần Tra Bờ Biển qua chiếc điện thoại vệ tinh. Lực lượng cứu hộ sẽ đến nơi trong mười phút nữa.
Burt cuộn mình trên boong, mũi nó rúc bên dưới tai. Con chó dường như không quan tâm – và điều đó khiến cô lo lắng. Gió thổi từ phía đông. Nếu như mùi của con báo trong không khí, Burt nên ngửi thấy, chạy vòng quanh trên boong và sủa oang oang.
“Nó đã bỏ đi,” Lorna lẩm bẩm.
Sau lưng cô, giọng của Scott trở nên bối rối. Cô quay lại khi anh buông chiếc điện đàm xuống và vội tiến đến chỗ Lorna.
“Jack liên lạc lại. Con báo được phát hiện quanh nông trại. Tại sao nó không ở đây? Tôi tưởng cô bảo nó sẽ luôn ở gần con.”
Lorna quay lại nhìn về phía căn nhà đang bốc cháy và gắng nuốt trôi thông tin đó. Chiếc phi cơ đã quét qua, làm khói lan ra khắp kênh, nhưng cẩn thận không để thổi lửa về phía họ. Dù vậy, đám tro đang cháy vẫn bay qua tàu và rơi xèo xèo xuống nước.
“Tôi đã gửi trực thăng đến chỗ Jack,” Scott bảo. “Hi vọng nó sẽ xua đuổi con quái vật khỏi bọn trẻ.”
Bất chấp sức nóng, Lorna thấy lạnh người. Trẻ em. Chậm chạp, cô cảm giác được mối liên hệ trong ý định của con báo. Cô vung tay ra.
“Đưa điện đàm cho tôi. Tôi cần nói chuyện với Jack ngay!”
* * *
Jack đi quan sát quanh vòng lửa. Nó đã hoàn toàn bao quanh khu cắm trại. Randy vẫn đi cạnh anh. Cả hai đều mang súng trường. Jack đã bảo mọi người rút vào trong các lều ở trung tâm trại, càng xa bờ nước vùng đầm lầy càng tốt. Chỉ có những người mang vũ khí vẫn canh gác gần làn lửa.
Dù vậy, họ chỉ có bảy người đàn ông.
Không đủ để thức canh tốt trong rừng.
Những ngọn lửa bùng cháy mạnh, cặp kính nhìn đêm của Jack trở nên vô ích. Khu rừng già xung quanh vẫn còn là bức tường thành tối và không nhìn xuyên qua được. Một trong những người của Jack thoáng nhìn thấy con báo. Nhưng nó đã biến mất trước khi anh ta kịp chĩa súng về phía đó.
“Con ma chết tiệt” là những từ để mô tả nó.
Randy nói với người bên cạnh, “Nó đùa giỡn với chúng ta. Như mèo vờn chuột.”
Jack hiểu anh trai nói gì. Con báo cho thấy mình là tay săn mồi điêu luyện. Nó không để mình bị phát hiện quá dễ dàng. Như thể nó đang kiểm tra khả năng của họ.
Có điều gì không ổn trong chuyện này.
Răng anh nhức vì tất cả những điều căng thẳng này.
“Qua đây!” một người la lên từ phía xa khu cắm trại. Đó là một trong số các hướng đạo sinh. Súng anh ta nổ lên.
Những người khác trườn đến chỗ anh ta.
Một số bắn chỉ thiên.
Randy di chuyển theo, nhưng Jack giữ cánh tay anh ta lại. “Không!”
Có lẽ đúc kết từ nhiều năm trời đi săn ở vùng đầm lầy, hoặc hai giờ chơi trò mèo vờn chuột với những kẻ nổi loạn ở Irắc, Jack nhận ra rằng họ đã bị sắp đặt.
Anh đảo mắt nhìn về hai bên khu rừng. Randy hiểu, bắt chước làm theo, khẩu súng trường của anh ta nằm yên và sẵn sàng trên vai. Nhưng cả hai không thể quan sát hết khu vực rộng lớn như vậy.
Jack nhận ra mối nguy hiểm khi đã muộn.
Ở phía xa của một căn lều còn sót lại.
Một cậu bé đang nhặt củi – một chiếc ghế trại bị đập gãy làm củi đốt – tiến về kho củi ở gần rìa một trong số các lều. Cậu bé đã dừng lại, nửa tiến về chỗ phát ra tiếng súng. Ở phía sau cậu, một hình thù to lớn vụt ra từ cánh rừng. Một cú phóc, con báo vượt qua rào lửa và đáp xuống trong khu vực an toàn của họ.
Cuộc đột kích chớp nhoáng, cậu bé thậm chí không có cơ hội để hét lên. Con báo lôi cậu từ phía sau áo sơ mi, móng quắp lại, và phóng qua rào lửa trở lại vào rừng cùng với đứa trẻ.
Jack đã giương súng lên và ngắm bắn, nhưng anh đã do dự trong một khoảnh khắc của nhịp đập, sợ rằng anh sẽ bắn phải đứa trẻ, một phản ứng bản năng. Và lại một sai lầm. Đứa bé đằng nào cũng chết.
Ở bên hông, chiếc điện đàm vang lên. “Jack! Trả lời mau!”
Anh định lờ cuộc gọi, nhưng đó là giọng Lorna và nghe giọng cô có vẻ sợ hãi. Anh nắm lấy điện đàm và đặt lên môi.
“Chuyện gì vậy?” anh la lên, không thể kiềm chế sự thất vọng và giận dữ.
“Con báo! Tôi nghĩ là nó đang đến bắt bọn trẻ.”
Jack run rẩy thở hắt ra. “Muộn mất rồi. Nó đã tấn công và giết chết một cậu bé.”
“Giết? Không, Jack, đó không phải là điều – “
Từ trong rừng, một tiếng khóc lớn vọng ra. Jack bỏ điện đàm xuống. Chắc chắn đó là tiếng bé trai. Tiếng rên của cậu tiếp tục vọng ra khỏi bóng tối, to lên rồi mất đi trong cơn sợ hãi tột cùng.
Nhưng ít ra cậu bé vẫn còn sống!
Jack thấy trấn an lại nhưng vẫn còn lo lắng.
Tại sao đứa bé còn sống?
Jack nhớ lại lời kể của Randy về trò mèo vờn chuột, gợi ra cho anh một câu trả lời tàn nhẫn.
Con báo vờn con mồi của mình trước khi giết.
Khi Jack lắng nghe, tiếng hét vẫn vọng lại.
* * *
Lorna nghe thấy tiếng khóc từ chiếc điện đàm đang mở. Thế là đủ. Cô quay lại và trả điện đàm cho Scott. “Gọi trực thăng trở lại mau.”
Chiếc trực thăng đã bắt đầu lướt về phía nông trại.
“Để làm gì?”
“Tôi cần đến đó! Cùng với con báo con!”
Scott tư lự nhưng anh ta không cãi lại và nhấc điện đàm lên. Anh hét lên. Nhiều giây sau, chiếc trực thăng bay trở lại tàu. Anh bỏ điện đàm xuống.
“Chúng ta không thể đáp trực thăng trên boong,” Scott bảo. “Họ sẽ thả dây treo xuống. Đó là cách nhanh nhất để vượt qua làn lửa đến nông trại.”
Cảm thấy như thực tại quật ngã mình, Lorna cảm thấy mệt ngay lập tức. Máu cô dồn hết xuống chân. Bao tử cô cũng muốn chùng theo.
“Họ có thể đưa cô lên trên trực thăng,” Scott giải thích. “Nhưng sẽ nhanh hơn nếu họ không phải làm vậy. Đơn giản là họ có thể đưa cô đến đó bằng cách để cô lơ lửng.”
Khi cô mường tượng mình đu đưa trên sợi dây, chiếc trực thăng quay lại cùng tiếng cánh quạt phạch phạch. Cô nhìn lên. Được thả xuống từ chiếc máy tời bên hông trực thăng, một chiếc cáp dày hạ thấp một sợi dây treo cứu hộ màu vàng.
Ngay lập tức cô thấy tiếc vì quyết định chớp nhoáng của mình. Cô chưa nghĩ thông suốt. Việc bay ngồi trong buồng đã đủ tệ với cô.
Sợi dây treo đã xuống tới, đu đưa và lắc lư. Garcia và nắm lấy và kéo mạnh về phía cô. Cô cố gắng không thoái lui. Cô phải gắng hết sức, đơn giản chỉ để giữ mình đứng đó.
Scott lấy cuộn chăn quấn lấy con báo con khi Garcia giúp cô mắc dây vào. Anh ta choàng dây qua đầu cô xuống bên dưới cánh tay, sau đó thắt chặt lại. “Cô ổn chứ?” anh ta hỏi.
Để đáp lại, cô chỉ tay. “Đưa tôi khẩu súng.”
Childress lấy khẩu súng gây mê trên boong. Với chút nỗ lực, cô đã quàng nó qua vai một cách khó khăn. Khi cô đã sẵn sàng, Scott đưa con báo con cho cô. Cô ôm nó ở lồng ngực.
Scott giơ một ngón tay cái lên hỏi.
Không nghĩ giọng mình còn nghe thấy được, nên cô chỉ gật đầu.
Yên tâm, Scott lùi lại và vẫy tay qua đầu.
Tiếng động cơ gầm to hơn, và sợi dây treo đột nhiên kéo mạnh vào nách cô. Đôi chân cô nhấc bổng khỏi boong. Cô hất chân, lo lắng muốn chạm xuống lần nữa. Nhưng đã muộn. Chiếc trực thăng đã bay lên, cùng lúc máy tời thu dây cáp lại.
Cô nhìn xuống con tàu bị bỏ lại phía xa bên dưới. Cô không nhìn nữa. Cô muốn nhắm mắt lại nhưng biết rằng điều đó sẽ khiến cô hoảng sợ hơn. Phía trước, ngôi nhà gỗ vẫn bùng cháy. Mái ngói đã rụng xuống, để trơ bên dưới khung nhà cháy sém. Khói bốc lên trên, ngọn lửa cố liếm lấy nó.
Chiếc trực thăng bay cao hơn, để băng qua phía trên đống đổ nát. Cô đã không nghĩ họ có thể vượt qua. Người phi công chắc cũng nghĩ vậy. Máy tời kéo cô lên cao hơn. Sau đó, họ đang ở bên trên cái địa ngục đó.
Cánh quạt trực thăng cuốn lấy cột khói và xoáy thành cơn lốc khói vây quanh cô. Cô nín thở và cuối cùng cũng nhắm mắt lại. Hơi nóng sém qua như thể cô đang bay trên miệng núi lửa. Cô ôm chặt cả sợi dây treo và con báo trong cuộn chăn.
Nhiều giây sau, họ đã qua khỏi. Nhiệt độ giảm xuống. Cô hít lấy một hơi thở sâu và mở mắt liếc nhìn. Cảnh vật bên dưới điểm xuyết những cái ao đen như những hạt tiêu. Lối đi bằng gỗ, đài quan sát và các cây cầu chiếm lấy không gian còn lại, dọc theo có vài gian nhà phụ lợp ngói thiếc. Ở phía xa của những cái ao, một vòng lửa làm sáng bừng vùng đầm lầy tối.
Mọi người chụm lại ở trung tâm.
Khu cắm trại.
Chiếc trực thăng đáp xuống theo đường cung về phía khu cắm trại. Lực quán tính đẩy cô về phía trước. Gió táp vào cô. Chỉ trong một lúc, cô cảm thấy tràn ngập niềm vui – nhưng chỉ một lúc thôi. Các chuyển động bên dưới khiến cô chú ý trực tiếp xuống.
Một người đàn ông chạy ra khỏi một trong những chòi nhỏ hơn, một gian nhà chi chít các ăng-ten. Anh ta chạy thình thịch trên lối đi bộ bên dưới. Anh ta vẫy một khẩu súng trường đen to bằng một tay và môi anh ta chụm lại, la lên. Tiếng gầm rú của chiếc trực thăng át đi những lời của anh ta. Anh ta chắc chắn đã nghe thấy tiếng trực thăng và nghĩ đó là lực lượng cứu hộ của Ban Tuần Tra Bờ Biển.
Điên cuồng nghĩ mình đã bị phớt lờ, anh ta chạy nhanh hơn – quá nhanh. Cuối cùng anh ta ngã quỵ xuống và cố bò một cách khó khăn trên sàn gỗ. Cô thấy khẩu súng của anh ta trên sàn. Thậm chí trong tiếng vù vù của động cơ, cô nghe thấy tiếng súng nổ. Một tràng những âm thanh chói tai lọt ra khỏi miệng súng đang bốc khói.
Sau đó chiếc trực thăng lảo đảo phía trên cô, loạng choạng trên không trung.
Như con cá hồi cắn câu, cô giãy giụa và giật mạnh trong sợi dây kéo.
Đấu tranh cho sinh mạng mình, cô chùn lại. Mùi khói dầu tỏa ra từ phía sau trực thăng. Cánh quạt không may đó chắc va phải thứ gì đó.
Chiếc trực thăng chúc mũi xuống và bắt đầu lao xuống nhanh, bốc lửa.
Lorna nhìn xuống khi mọi thứ đổ dồn về mình.
Trực thăng sắp đâm.