Trở Lại Địa Đàng

Chương 21

Gar nằm trườn xuống đất, cố gắng để không bị phát hiện. Khẩu súng trường nằm bên dưới anh ta, nhưng anh ta sợ lấy nó ra khỏi.

Mười giây sau, anh ta đã phóng về nơi an toàn phía gian nhà liên lạc. Anh ta và lũ bạn đã giấu một thùng bia Budweiser ở đó và thay phiên nhau trốn vào trong làm mát cổ họng mình suốt ngày. Nó có thể hại ai chứ? Gar chưa bao giờ thực sự tin câu chuyện về con quái vật sổng chuồng ở vùng đầm lầy. Chúa ư, anh ta đã nghe không biết bao nhiêu câu chuyện truyền miệng về vùng đầm lầy trong nhiều năm, nhiều khi chỉ từ miệng ông ta.

Nhận thấy đó là món hời, Gar mới hồ hởi lang thang vòng quanh nông trại, uống thêm chút bia bọt. Thậm chí anh ta đã trấn lột sạch túi một cặp đi cắm trại, chôm chỉa những ba lô không ai để mắt đến.

Suốt cả ngày làm việc.

Nhưng giờ mọi thứ đã thay đổi.

Trong khi tẩu thoát khỏi nông trại, anh ta đã nhìn thấy một vệt sáng trắng ngoài bìa rừng, tiến thẳng về phía mình. Phản ứng một cách bản năng, anh ta đã quay qua và nhảy phóc lên cầu đi bộ chạy về phía sàn gỗ ở phía xa bên kia. Tấm gỗ lót thò ra ngoài như một miếng ván nhảy trên ao. Anh ta đã hụp xuống sát sàn – và đúng lúc đó.

Con báo khổng lồ giậm thình thịch lên hàng rào bao bọc và đáp xuống cầu cách anh ta chừng hai mươi mét.

Anh ta tiếp túc nín thở, cố nhịn không phát ra tiếng la sợ hãi. Bên dưới cái bụng phệ của mình, anh ta cảm thấy từng đầu đinh và dằm trong gỗ. Chỗ ấy của anh ta rung lên, sắp tè ra đến nơi. Nhưng anh ta không nhúc nhích.

Anh ta sẽ chết nếu bị phát hiện.

Những giọng nói khiến anh ta chú ý về phía còn lại của sàn gỗ. Anh ta nhìn thấy người phụ nữ từ chiếc trực thăng thận trọng tiến về phía con báo. Cô ta giữ một cái chăn quấn trong vòng tay. Phía sau cô ta, anh ta nhận ra anh em nhà Menard – Jack và Randy. Thậm chí trong cơn sợ hãi, sự căm hờn vẫn thiêu đốt nhức nhối trong ngực anh ta. Jack từng một lần đánh gãy mũi, hạ gục hai chiếc răng cửa của anh ta. Gar đã muốn Jack chết ngay lúc đó. Nhưng thay vào đó, cha anh ta đã đưa tên khốn lên tàu sang Irắc.

Bây giờ Jack đã trở lại.

Lúc này Gar rất vui vì việc bọn họ đối mặt với con báo. Jack có một khẩu súng trường công kích đặt ở vai, chĩa thẳng về phía con báo.

Giết chết con quái vật đó, Gar lặng lẽ chửi rủa Jack.

Nhưng Jack đã không bắn.

Và Gar có thể đoán tại sao. Anh ta cũng nhìn thấy đứa bé. Con báo cúi thấp xuống phía trên thằng nhóc còn hỉ mũi đó.

Bắn ngay, khốn kiếp!

Người phụ nữ tóc vàng dừng lại cách chỗ Gar núp vài bước chân. Cô ta khuỵu một đầu gối và đặt cái chăn quấn trên sàn gỗ. Trước mắt là lưng cô ta, nên anh ta không thể thấy cô ta đang làm gì.

Có thứ gì đó liên quan đến cái chăn... và ở bên trong đó.

Tại sao con quái vật không tấn công cô ta?

Cuối cùng, cô ta đứng dậy và rút về chỗ Jack và anh trai.

“Nào,” cô ta lẩm bẩm dưới hơi thở đó khi cô ta băng qua chỗ Gar núp lần nữa. “Đến lấy đứa con của mày đi.”

Ở phía bên kia lối đi, tiếng gầm gừ nhỏ phát ra từ con báo – cảm thấy rõ từ bụng anh ta hơn là nghe bằng tai. Nó tiến một bước về phía trước, rồi bước nữa, thả đứa bé bất tỉnh ra. Nó lần về phía trước, cúi thấp xuống. Nó quẫy đuôi bối rối, đập qua đập lại. Cơ bắp nó co lại và rung lên. Môi nó khép lại yên lặng, để lộ những chiếc răng nanh cực dài.

Khi nó đến càng gần, Gar cố gắng nằm rạp xuống tấm gỗ. Bụng anh ta lộn lên như buồn nôn. Mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm quần áo anh ta.

Tại sao tên khốn vẫn chưa bắn?

* * *

Lorna giơ một tay lên, bảo Jack đừng bắn. Sọ báo đốm dày nhất trong họ nhà mèo, nó rất cần thiết vì mang lại độ khỏe cho cơ hàm đầy uy lực của báo đốm. Thậm chí ở khoảng cách gần, một cú bắn vào đầu có thể chỉ trượt đi, và cú bắn không gây chết đó có thể biến nơi họ đứng thành bãi máu. Cô phải tin rằng con báo muốn bảo vệ đứa con cuối cùng của mình, để thực hiện cuộc trao đổi này.

Con báo con đổi lấy cậu bé.

Lorna đánh cược tất cả hi vọng của cô – và mạng sống của họ – dựa trên việc con báo đã không giết chết đứa trẻ.

Con báo bò về phía trước. Cặp mắt nó sáng lên màu vàng nâu. Hầu hết loài mèo có đồng tử bị hở, nhưng không phải báo đốm. Cô nhìn vào đồng từ đang mở rộng của con báo, bị kích thích bởi chất adrenalin.

Lorna bước từng bước, giữ cho con báo tập trung vào cô. Thêm vài bước, con báo đã đến chỗ cái chăn, đủ gần để Lorna ngửi thấy mùi nồng phát ra từ bộ lông ướt của con báo. Nó đứng sừng sững phía trước cô, một bức tường dựng lên từ ý định hoang dại, vừa đẹp, lại vừa đáng sợ. Cặp mắt to lại sáng lên vẻ thông minh siêu thường, đang dò xét cô. Con báo tiến gần hơn, cơ thắt lại và cuộn dưới lớp lông như một làn sóng từ thời tiền sử.

Nếu Lorna giơ tay ra ngay, gần như cô có thể chạm vào nó.

Một phần trong cô muốn – muốn chứng tỏ nó tồn tại, thậm chí muốn giao tiếp đôi chút với thứ không thuộc về thế giới này. Trong những ánh mắt đó, cô cảm thấy sự vô tận, thứ gì đó sâu hơn cả ánh mắt con báo đang nhìn vào cô.

Rồi giây phút đó tan biến.

Cho tới bây giờ, con báo con dưới chân cô nằm yên, nhưng nó đã thấy mùi của mẹ nó. Con báo con sục sạo kêu lên trong chiếc chăn, cố gắng cựa quậy giải phóng mình.

Báo mẹ nhìn xuống.

Không được.

Lorna cần nó chú ý tập trung nhìn vào cô. Cô giậm chân. Con báo rít lên và cúi xuống thấp hơn, cặp mắt nó liếc nhìn Lorna trở lại.

Đúng rồi. Hãy tiếp tục nhìn vào ta.

Con báo thò cái chân có móng vuốt to lớn ra. Những cái vuốt màu vàng đặt lên mép chăn. Sau đó rất nhanh con báo giật chân lại thật mạnh. Một mũi kim đen bắn lên khỏi bàn chân nó và văng khỏi vào bóng tối.

Một lúc trước, khi đặt con báo con xuống, Lorna đã đặt hai mũi kim gây mê giữa lớp ván gỗ trên sàn, đầu mũi kim chĩa lên. Cô đã mong rằng báo mẹ sẽ bước lên một trong số đó, tự đâm và tiêm thuốc vào mình. Không có tiếng súng nổ kèm theo hay thấy nhức nhối do vết đâm, vết kim châm sẽ bị lờ đi.

Hoặc cô đang cầu nguyện như vậy.

Con báo gầm gừ nhỏ và khó chịu. Thậm chí trước khi Lorna có thể lùi lại, con báo lao về phía trước. Hoảng sợ và sốc vì tốc độ đó, Lorna vấp chân phía sau và té ngửa. Nhưng con báo phớt lờ cô. Báo mẹ gặm lấy cả cái chăn và báo con trong răng mình, sau đó quay lại, bộ lông và cơ rung lên và nó phóng lại về bìa rừng.

Lorna biết rằng trong mười phút nữa, thuốc mê sẽ làm con báo mơ màng, đưa nó vào trạng thái bị giảm trương lực. Sau đó, họ có thể an toàn lần theo dấu con báo và gom cơ thể đang bất tỉnh của nó lại.

Lorna cho mình trấn an một lúc, thở phào một hơi dài. Họ sẽ làm được –

—sau đó tiếng súng nổ râm ran làm cô giật mình và lúng túng. Trước mặt cô, máu tươi bắn ra từ bên hông trái của con báo. Con báo bị tấn công khi đang phóng đi. Quay đầu lại, con báo đạp xuống và đến cạnh cơ thể yếu ớt của đứa trẻ.

Lorna quay qua Jack và anh trai anh, nhưng trông họ cũng như vừa bị giật mình.

“Đáng đời mày, đồ khốn!” một tiếng kêu lớn vang lên trong vẻ tự hào chiến thắng.

Cô quay qua thấy một cái bóng nhô lên khỏi cầu đi bộ, dường như lởn vởn trên cái ao bên cạnh. Đó là tên khốn Garland Chase. Hắn ta đã nổ súng. Súng lại nổ và tiếp tục nổ.

Con báo quằn quại vì bị tấn công. Nhưng nó không giống như mèo rừng. Nó đã chảy máu, nhưng chưa mất sức. Ở phía đó, Lorna thấy lớp lông trắng trên sàn gỗ. Con báo con. Bị thả rơi xuống và nằm dưới cơ thể to lớn của mẹ nó, nằm đó ngoặt ngoẹo và không có sức sống, cổ nó gãy vẹo.

Tiếng súng nổ dữ dội hơn khi anh ta nhận ra con báo không gục xuống. Một khoảnh bao quanh rừng ầm ĩ ở chỗ con báo. Con báo chồm về phía họ. Trong một cuộc tàn sát, không phân biệt được tiếng súng nổ và cơn đau, con báo tấn công mục tiêu gần nhất. Nó lao đến trước Lorna, Jack và Randy.

Tiếng gầm to đáp trả tiếng súng nổ làm cô điếc tai bên trái.

Cô cúi xuống theo bản năng nhưng nhận ra mắt con báo nhìn theo một đường hướng về vũng máu. Cuộc tấn công của con báo dừng lại ở nửa chừng, như thể nó va phải bức tường. Cơ thể đồ sộ của nó lăn bệt xuống sàn, chân sõng soài.

Lorna bắt đầu đứng thẳng dậy, nhưng Jack nắm lấy vai cô bằng một tay. Anh bước qua trước cô, nòng khẩu súng của anh bốc khói. Anh thận trọng tiến đến chỗ con báo, súng vẫn lên đạn. Randy bọc sau lưng anh.

Nhưng rõ ràng con báo đã chết.

Cả mẹ lẫn con.

Một tiếng la thu hút sự chú ý của cô về phía lan can của sàn đi bộ. Một cái cổng dẫn ra chỗ tấm gỗ nhô ra khỏi cái ao gần đó. Đó là nơi Garland Chase đã bắn con báo, khiến mọi người bị nguy hiểm. Nhưng hắn ta đã đi đời – không, vẫn chưa.

“Cứu tôi!”

Cô chạy nhanh đến và thấy ngón tay Garland đang bấu lầy đầu cuối tấm gỗ. Trong cơn hoảng loạn, chắc hắn ta đã sẩy chân.

Ở bên này, Randy vội đi qua chỗ con báo để kiểm tra cậu bé. Tiếng súng nổ đã khiến Tyler thoát khỏi cơn sốc. Cậu lảo đảo vực dậy.

Lorna mở chốt cổng. “Jack, tôi cần anh giúp một tay ở đây.”

Anh quay lại – ngay khi nước bắn lên khỏi cái ao đen bên dưới.

Một hình thù có vảy lao về phía trước, hàm há rộng. Những cái răng vàng quặp vào đôi chân đang hất lên của Garland. Anh ta thét lên khi cơ thể khổng lồ của con cá sấu kéo anh ta ra khỏi chỗ núp. Vùng vằng, Garland và con cá sấu rơi ùm xuống nước.

Lorna chạy xuống tấm gỗ. Bên dưới, nước ục ục khi con cá sấu cuộn mình lôi con mồi đi khỏi. Một bàn tay tái nhợt quẫy lên khỏi nước sau đó lại biến mất. Jack đến chỗ cô. Anh chĩa khẩu súng, nhưng không có mục tiêu rõ ràng. Mặt nước đen ngòm đã che khuất cuộc vật lộn bên dưới.

Dọc cái ao, một giọng nói cất lên. “Elvis! Không!”

Một phụ nữ trẻ đứng trên đài quan sát ở đằng xa. Cô leo qua lan can nhảy xuống dưới nước.

“Cô ta làm gì vậy?” Jack hỏi. Anh chạy về phía trước, rõ ràng định lặn xuống theo cô ta.

Lorna túm lấy tay anh. “Đợi đã.”

Rõ ràng người phụ nữ làm việc ở đây. Cô ta gọi con cá sấu bằng tên. Lorna biết một số con cá sấu học cách nhận ra chủ của mình, thậm chí đến khi nghe gọi. Một số huấn luyện thú thỉnh thoảng bơi cùng cá sấu của họ.

Khi người phụ nữ biến mất, mặt nước phẳng lặng trở lại. Vụ lộn xộn tan biến. Một lúc sau, cô ta xuất hiện trở lại, kéo cổ áo một người. Một thứ ánh lên sắc đỏ trên những làn sóng.

Máu.

“Giúp tôi!” người phụ nữ trẻ hô lên.

Phía sau cô, con cá sấu nổi lên mặt ao. Con vật phải dài đến năm mét. Từ trong hàm của nó, một cái chi tái nhợt thò ra, một cái chân bị rách ở đầu gối. Vui mừng cùng phần thưởng, con cá sấu dạt đi khỏi.

Lorna quay qua và vội chạy về phía lối đi xuống bờ ao. Bên dưới, cô gái cố gắng lôi cơ thể nạn nhân ra khỏi nước.

Jack theo sau gót Lorna.

“Tôi cần dây nịt của anh!” cô nói với anh.

Dù cô rất ghét phải làm vậy, nhưng cô phải cứu mạng tên khốn đó.