Stella hét lớn để có thể nghe thấy được giữa những tiếng khóc hoảng sợ và tiếng nấc của lũ trẻ. “Dàn lửa trại thành vòng tròn quanh chúng ta! Nhóm lửa cao lên!”
“Sao chúng ta lại ở đây?” Một bà mẹ dựng lều hỏi. “Lửa sẽ lan ra. Chúng ta sẽ mắc kẹt.”
Stella nhận thấy những đôi mắt khác dõi theo họ. Nhiều người trong số họ chưa thấy con báo lớn hay biết được con quái vật di chuyển nhanh như thế nào. Nếu như họ cố gắng bỏ trốn bằng cách đi bộ, nó sẽ giết từng người một trong số họ.
“Khu cắm trại trống trải.” Stella la lên. “Gió sẽ thổi hướng khác. Và thậm chí nếu lửa vây quanh ta, chúng ta vẫn có thể tiếp cận nguồn nước để làm ướt mình. Nhưng để đề phòng, chúng ta nên thấm ướt khăn tay, để sẵn sàng có khăn che mũi và miệng không bị ngộp khói nếu gió đổi hướng.”
“Con bé nói đúng,” cha cô nói, gật đầu đồng ý. “Chúng ta an toàn nhất nếu tụ tập ở đây.”
Người ông bám đầy nhọ và đẫm mồ hôi. Ông đã giúp những người đàn ông khác và đám con trai lớn hơn dựng lên vòng lửa bảo vệ. Mẹ cô cùng với những phụ nữ khác giữ cho lũ trẻ quây lại với nhau, xua tan nỗi hoảng sợ.
“Ai đó đang đến!” một người la lên, chạy đến chỗ họ nhưng chỉ tay về nông trại.
Stella và cha cô quay lại. Ba người lạ đang đứng trên một trong những sàn gỗ ở phía xa những hồ nuôi cá sấu. Khói thoáng bốc ra từ họ. Lửa rừng rực ở gần đó.
Họ từ đâu tới?
Một người thứ tư leo qua khỏi một trong những hàng rào nông trại và cùng đi đến.
“Có phải là lính của Gar không?” cha cô hỏi.
“Con không nghĩ vậy.”
Cô liếc nhìn. Một cơn lốc thổi khói đi khoảng một giây. Ba người mặc quân phục và đội mũ bảo hiểm. Bọn họ đều mang vũ khí. “Nhìn như là quân nhân.”
Họ chắc chắn không phải bạn của Gar.
Thực ra, từ lúc đám cháy bùng lên cô chẳng thấy bóng dáng tăm hơi của Garland Chase ở đâu. Sau khi chuồn khỏi căn nhà đang cháy, anh ta đã cuốn gói chạy về trạm liên lạc ở gần bờ nông trại. Nó nằm trên khu đất cao nhất, trên mái dựng ăng-ten chi chít. Gar chắc đã trốn ở đó, tên hèn nhát hầu như trốn chui trốn lủi phòng thủ bên trong.
Ở phía kia của nông trại, bốn người đàn ông tụ lại và đang giậm thình thịch băng qua những chiếc cầu đi bộ. Họ hướng thẳng về phía khu cắm trại. Họ càng đến gần, Stella càng chắc chắn về dự đoán ban đầu của mình. Những người đó mặc quân phục chiến đấu và mang vũ khí tấn công. Khi chạy, họ quan sát cả hai bên lối đi như thể chờ bị tấn công. Họ có biết về con báo khổng lồ không?
Trong chưa đầy một phút, bốn người đã chạy đến nơi. Cha cô và người hướng đạo sinh gặp họ. Người lãnh đạo đội tấn công cao hơn những người kia cả cái đầu. Anh ta quan sát khu trại và ước chừng bằng mắt.
“Đặc vụ Jack Menard cùng đội CBP,” người đàn ông tự giới thiệu.
Vậy anh ta đến cùng đội Tuần Tra. Khi cha cô tóm tắt lại câu chuyện, cô chú ý vào tấm phù hiệu trên đồng phục anh ta. Nó có biểu tượng của một con ngựa Pegasus với ba sọc sáng và một dòng chữ vòng quanh: Đội Phản Ứng Đặc Biệt. Họ là những nhuệ binh của ban Tuần Tra.
“Chúng tôi có một chiếc tàu ở bên kia đám cháy,” người đàn ông nói. “Nhưng thậm chí nếu đến đây được, nó cũng quá nhỏ so với nhiều người thế này. Nhưng một đơn vị cứu hộ của Đội Tuần Tra Bờ Biển đang trên đường đến đây cùng các trực thăng và tàu. Khi họ đến đây, chúng ta có thể bắt đầu chuyển mọi người đến nơi an toàn. Nhưng việc đó sẽ tốn thời gian. Chúng ta cần giữ cho mọi người bình tình.”
Cha cô hạ giọng xuống. “Các anh nên biết rằng có loại hổ trắng nào đó ở ngoài kia. Một con quái vật to lớn từ địa ngục.”
Một cái gật đầu. “Chúng tôi biết. Hình như các ông không nghe lời cảnh báo sơ tán?”
Cha cô nhìn cô ngượng ngùng, sau đó cúi xuống.
“Quên nó đi,” người đàn ông nói, không chút quở trách. Sự việc đã là dĩ vãng, dường như ý anh ta là vậy. Anh thậm chí vỗ vai cha cô. “Ông đã làm một việc tốt đó là dựng một tường lửa vây quanh. Nếu chúng ta luôn cảnh giác và sẵn sàng vũ khí, chúng ta sẽ ổn thôi.”
Lưng cha cô rướn thẳng hơn. Stella nhìn những đặc vụ bằng ánh mắt khác, biết ơn anh vì đã không hù dọa cha cô và tránh nhục mạ ông vào lúc dầu sôi lửa bỏng này. Sự buộc tội để sau hãy tính. Bây giờ, người đặc vụ muốn mọi người tập trung.
Người đó đúng là lãnh đạo chân chính.
Đặc vụ Menard ra một số chỉ thị cho người của anh ta, sau đó lấy chiếc điện đàm từ thắt lưng ra. Cô lảng vảng gần đó, nghe trộm.
“Chúng tôi đã đến nông trại. Nhưng có hơn sáu mươi người ở đây. Đàn ông, phụ nữ, trẻ em. Anh có nghe tin về đội còn lại chưa?”
Khi anh lắng nghe, cô nhận thấy ngón tay anh nắm chặt lấy chiếc điện đàm. Giọng anh đứt quãng, ánh lên vẻ giận dữ, ngữ điệu Cajun mạnh hơn. “Cô ấy đã đi khỏi và làm gì?”
* * *
Lorna hướng mắt nhìn băng qua khu đất ở cuối rừng. Hai nhân viên của ban Tuần Tra đi cùng cô: Garcia và Childress. Burt chạy lon ton phía trước cô. Mũi con chó săn chúc xuống đám cỏ đầm lầy. Con chó chạy đi với chiếc tai vểnh lên cao.
Cô mang theo một khẩu súng gây mê đã lắp ráp chắc chắn ở phía trước. Nó là khẩu súng trường cỡ 50 loại có mũi phóng Pneu-Dart nạp đầy năm ống 1.5cc chứa etorphine hidroclorua, còn gọi là M99, một loại thuốc gây mê liều cao. Một giọt nhỏ có thể giết một người. Năm miligram đủ để hạ gục một con tê giác. Dù vậy, khi đã bắn trúng, thuốc cần có thời gian để đưa con thú vào tình trạng hoa mắt.
Vậy nên cô vui vì có Garcia và Childress hộ tống sau lưng bằng súng trường.
Ba người rời chiếc Zodiac của ban CBP đang neo tại bờ đông con kênh. Vài phút trước, tất cả bọn họ nghe thấy tiếng súng lác đác nổ từ một đội ở phía đó của con kênh. Sau đó không nghe thấy gì. Họ đã quan sát khu rừng bằng loại kính nhìn đêm, nhưng không thấy dấu hiệu của đội kia.
Dù vậy, khi thức suốt đêm, Lorna nhận ra điều thú vị của vùng đầm lầy: Một dấu hiệu nhiệt cách đó gần năm mươi mét trong vùng đầm lầy. Hình dáng không rõ ràng. Cô không chắc, nhưng nó quá to nên không thể là con gấu trúc. Cô quan sát gần một phút. Nó không di chuyển và dường như trú ở gốc của một cây bách lớn. Cuối cùng, cái bóng to lên và phơi lưng rộng ra, tạo nên một vòng cung như đặc điểm của con báo, đường cong gần như không có xương đó rất điển hình về loài báo. Nó hiện lên vài lần rối biến mất.
Đó có thể là con báo con, anh em của con Bagheera ở ACRES không?
Điều đó giải thích tại sao báo mẹ trở nên hung dữ như vậy. Báo mẹ không chỉ bảo vệ lãnh thổ và nguồn thức ăn, mà còn cả đứa con của nó. Bởi vậy nên nó tấn công xuồng của anh em Thibodeaux trước. Đội đó không may khi đi bên này kênh, nơi báo con đang lẩn trốn.
Mọi thứ đều quy về báo con.
Nếu họ có thể bắt được nó và đem trở về xuồng, họ có thể dùng nó làm chiếc bẫy hoàn hảo dành cho báo mẹ, một cách để nhử nó tránh khỏi đội tấn công – đó là, trong trường hợp những người đó còn sống. Còn nếu không, họ vẫn còn một công cụ để kiểm soát con báo.
Và đó là điều cô vừa tranh luận với Scott Nester.
Kiểm soát được báo con, bạn có thể điều khiển báo mẹ.
Điều đó đáng để đánh liều một cuộc truy lùng nhanh. Cô đã khăng khăng như thế, cảnh báo người phó chỉ huy của Jack rằng cô sẽ xuống tàu bơi đến bờ biển nếu thấy cần thiết. Khi họ sẵn sàng chiếc Zodiac, Scott đã cố liên lạc với Jack để xin phép. Nhưng không thấy tín hiệu trả lời, nên Scott cuối cùng đã thông qua, chỉ vì lo lắng về số phận của đồng đội.
Dù vậy, những chỉ đạo của anh ta chắc nịch đối với Garcia và Childress. “Đến đó và trở lại. Nếu nó bỏ trốn, các anh không đuổi theo.” Anh đã chỉ tay vào Lorna. “Nắm tóc cô ta kéo đi nếu cô ta gây rắc rối cho các anh.”
Nên họ nhanh chóng di chuyển xuyên qua rừng. Họ hướng về cây bách to nhất. Nhưng không có cách nào di chuyển mà không phát ra tiếng động. Trong vài bước, Lorna quan sát cái bóng của báo con trượt phía sau thân cây, cảnh giác trước sự hiện diện của họ.
Nó vẫn còn ở đó hay đã trốn mất?
Thông thường báo con có xu hướng trốn vào hang, thậm chí cả khi đối mặt nguy hiểm. Cô nhớ lại một bộ phim tài liệu tự nhiên nói về việc một ổ sư tử con bị mãng xà giết, đơn giản bởi vì chúng sợ rời khỏi tổ. Nếu có chút may mắn, con báo con vẫn còn ở đó.
Khi Lorna đi nhanh đến, cô nhìn thấy hàng ria mép của một sinh vật qua cặp kính. Con báo con vẫn ở sau cái cây, nhưng nó đã sẵn sàng phóng đi thật nhanh. Cô cố gắng không gây mê nó. Mũi phóng có tác dụng quá mạnh so với những sinh vật nhỏ.
Nhưng cô không thể để nó chạy mất.
“Burt...”
Con chó dừng lại, một tai lại vểnh lên, lắng nghe, nhưng nó vẫn giữ chiếc mũi đánh hơi. Nó không cần cặp kính nhìn để lần ra con báo con. Lorna tin rằng con chó là giống chó săn điển hình ở khu vực, được huấn luyện thành con giỏi nhất để đi săn gấu trúc.
Và chỉ có một cách chắc chắn duy nhất để bắt gấu trúc.
“Đến gốc cây đánh hơi nào, cậu bé,” cô ra lệnh.
Burt tiến về phía trước, chạy chầm chậm, xuyên qua đám cỏ. Nó né sang một bên, đi vòng ra và xung quanh. Nó dường như không để con mồi trốn thoát vào sâu trong rừng.
Đúng như Lorna hi vọng, con báo con vẫn làm theo bản năng của nó. Nó không muốn rời nơi mẹ nó bỏ nó lại, nhưng nó cũng nhận ra mối đe dọa từ Burt. Phản ứng lại đúng bản năng thuần túy của họ nhà mèo, con báo con phóng lên cây bách.
Burt đến cái cây, phát ra một tiếng sủa lớn, thông báo thành quả của mình.
Tất cả bọn họ chạy đến chỗ cái cây con báo đang trốn.
Lorna ghét phải làm một sinh vật nhỏ bé hoảng sợ, nhưng cô cũng nhận ra sự cấp thiết phải bắt nó.
Và rất nhanh.
Tiếng sủa của con chó chắc chắn đã thu hút sự chú ý của báo mẹ về phía họ. Lorna leo lên cây trước. “Yên nào, Burt.”
Con chó chạy quanh gốc cây, phấn khích, lưỡi thè ra, nhưng nó đã vâng lời và ngừng sủa.
Báo con đứng ở một cành cây phía trên đầu. Gần như mới sinh, nó không thể leo quá cao. Đôi mắt to, long lanh sợ hãi, nhìn chằm chằm xuống họ. Nó gầm gừ cảnh báo, bộ lông nó xù ra khắp các hướng.
Lorna đã mang theo một tấm chăn dày màu lửa đỏ vác một bên vai. Cô đặt súng trường xuống, trải chăn ra, và quăng chụp lấy nó như một cái lưới úp lên con báo con. Sức nặng và sự bất ngờ làm báo con lăn tròn khỏi chỗ trú. Bị vướng trong tấm chăn, nó rơi xuống, nhưng Lorna kịp chụp nó trong tay. Nó quằn quại và quẫy đánh lại bên trong tấm chăn cuộn, nhưng cũng giống anh em nó, nó bị suy nhược. Nó không quẫy được lâu.
Cô ôm chặt con báo trong chăn, cô cố gắng làm nó bình tĩnh lại bằng sức ép nhẹ. Từ bên trong phát ra tiếng meo meo yếu ớt. Âm thanh chạm mạnh vào tim cô.
Sinh vật tội nghiệp.
“Madam, đến lúc phải đi rồi,” Garcia nói.
Anh và đồng sự vác khẩu súng chặt trên vai. Tất cả bọn họ căng thẳng lắng nghe xem có dấu hiệu theo dõi nào từ con báo mẹ đang giận dữ đang lao đến chỗ họ hay không.
Thay vào đó, một tiếng ồn khác chen ngang: tiếng phạch phạch rất to.
Tất cả bọ họ quay về hướng bắc. Lorna nhíu mày khi ánh đèn sáng chiếu qua cặp kính của cô. Đó chắc là chiếc phi cơ Jack gọi đến từ Vịnh Lanaux. Bằng một tay, cô đẩy cặp kính lên trán. Bóng tối trùm lấy cô, và ánh sáng tan biến đi chỉ còn lại một chấm trên bầu trời. Chiếc phi cơ vẫn ở cách đó nửa dặm, nhưng tiếng ồn càng lúc càng lớn hơn.
“Đi thôi,” Garcia thúc giục.
Lorna dùng cánh tay còn lại chộp lấy khẩu súng trường nằm trên cỏ.
Khi cô đứng thẳng dậy, cô thấy mình đang nhìn vào một cặp mắt to từ sâu thẳm trong rừng, ánh lên vẻ gầy gò, lóe lên trong bóng tối.
Cô lạnh toát người.
Một tiếng gầm gừ phát ra từ Burt.
Sau đó trong chớp mắt, đôi mắt ấy biến mất.
Cô trượt chân, vội vã quay lại.
“Chuyện gì vậy?” Childress hỏi.
“Chạy!”