Lorna chưa từng trở về dọn dẹp cái sân sau cơn bão.
Ngay khi cô leo lên những bậc đá dẫn vào nhà mình ở quận Garden, trời đã xế chiều. Mặt trời đã lơ lửng phía đường chân trời, trùm bóng tối trĩu nặng lên hàng cây mộc lan và những cây sồi cao chót vót. Đám lá bị bão cuốn đi và những cánh hoa tụ lại thành một bức tranh ấn tượng kiểu Jackson Pollock trên bãi cỏ um tùm nhà cô, dọc theo lác đác những mảnh ngói vỡ rớt từ mái nhà. Ở ngay giữa sân là một điện đàm phun nước bằng đá đã cạn nước, phía trên có một tượng thiên thần bị rêu phủ kín.
Cô thở dài trước vẻ đáng thương của căn biệt thự gia đình.
Vỏ sơn nổi bọt và bị tróc ở vòm cổng. Các cây cột kiểu Ý đã sứt mẻ. Ngay cả cánh cửa trước làm bằng gỗ gụ được chạm khắc cũng phải giật mạnh để mở ra, khung cửa bị vênh sau cả thế kỷ sử dụng.
Cô hiện vật lộn với cánh cửa để mở nó. Ngôi nhà tối om. Em trai cô đang xử lý một vấn đề ở gian khoan dầu ngoài Vịnh. Cậu sẽ không về trước ngày mai.
Thế cũng tốt.
Cô bật đèn ở lối vào. Một cầu thang gỗ ở phía bên phải, dẫn lên tầng hai và tầng ba. Phía trên đầu, một cái đèn chùm lớn nhập khẩu từ một lâu điện đàm Pháp xây ở thế kỷ mười tám treo thòng xuống cầu thang. Phân nửa số bóng đèn đã đen. Chúng cần một quá trình kỹ thuật thay bóng và đánh bóng lại.
Cô đặt chiếc rương nặng trịch mà cô khuân lên cạnh cửa, tự hỏi nếu cô có thời gian để tắm nước nóng. Trở về ACRES, cô đã thay trang phục khử trùng và mặc lại chiếc quần jeans, áo sơ mi đã sờn. Cô mong được thay bộ quần áo bẩn và mở nước nóng nhất mà chiếc máy nước nóng cũ có thể làm. Có lẽ cô sẽ tắm mình trong xà phòng và nhâm nhi một ly Chardonnay. Một cô gái có thể mơ đến.
Sẽ là một đêm dài, và ngày mai sẽ là ngày bận rộn tại ACRES. Cô đã làm tất cả những gì có thể ở đó tính đến giờ. Các xét nghiệm quan trọng vẫn đang tiến hành và chưa thể hoàn tất trước sáng mai. Cô đặc biệt quan tâm đến bản phân tích ADN về cặp nhiễm sắc thể thêm vào ở tất cả các động vật thu hồi được. Ai đã tiến hành những thí nghiệm này và tại sao? Câu trả lời có thể nằm trong mã gen của các nhiễm sắc thể lạ đó.
Trước khi cô đến được cầu thang, điện thoại vang lên từ ở nhà dưới. Cô vội đến cửa dẫn vào chiếc bàn nằm ở sảnh. Chắc chắn là Jack, mặc dù cô ngạc nhiên vì anh không gọi vào di động của cô. Tim cô đập nhanh hơn, lo lắng khi nghe về kế hoạch buổi đi săn đêm nay. Nhưng khi cô nhấc điện thoại lên, tim cô dịu lại – hơn mức cần thiết – khi cô nghe giọng em trai mình. Đó là Kyle, gọi từ giàn khoan dầu.
“Lorna, nhớ kiểm tra xem ngôi nhà còn trụ vững không.”
“Hiện tại thì vững. Không thể hứa điều gì trước.”
Cậu em trai cười khúc khích. Chắc là cậu chán. Như thường lệ, họ nói chuyện qua điện thoại nhiều hơn ở nhà. Khi ở cùng nhau, họ cố duy trì sự riêng tư của nhau, điều này không khó trong ngôi nhà có bảy phòng ngủ và năm phòng tắm.
Kyle nói, “Em đã để lại một tin nhắn trước đó. Em nghĩ là chị được gọi về làm. Nên không muốn làm phiền chị ở đó.”
“Lẽ ra em nên gọi. Mặc dù đó là một ngày điên loạn.” Cô tóm lược cho cậu về những gì đã xảy ra.
“Lạy Chúa, điều đó thật sự kì lạ.”
“Chị biết. Tụi chị vẫn đang làm các xét nghiệm.”
“Không, ý em là Jack Menard gọi chị tham gia cuộc điều tra. Chắc anh ta sẽ không thấy thoải mái.”
Cô ngừng một chút để trả lời. Không thoải mái là một từ mờ nhạt về những cảm xúc lẫn lộn trong đầu cô: tội lỗi, đau buồn, hổ thẹn, giận dữ, và thứ gì đó sâu hơn, bị vùi lấp nhưng cả hai đều biết. Cô mường tượng đôi mắt Jack có màu xám của cơn bão, cách anh nhìn như xuyên thấu tận xương cô. Ngay cả em trai cô cũng không biết sự thật về cái đêm đẫm máu đó.
Kyle nói, “Ít nhất giờ chị đang làm việc với anh ta.”
Cô có thể đính chính lại, nhưng chưa rõ lắm. “Điều đó không chính xác. Chị đang giúp anh ta tìm một con báo đốm bỏ trốn.”
“Giúp theo ý chị là gì? Đưa ra tư vấn chuyên môn?”
“Đúng vậy, và chị sẽ cùng anh ta đi săn tối nay.”
Sự im lặng choáng ngợp tiếp nối, sau đó là cơn giận dữ. “Chị có mất trí không vậy? Tại sao?”
Cô liếc nhìn chiếc rương màu đen ở cửa. Nó chứa một khẩu súng gây mê đã tháo rời. “Chị muốn bảo đảm tụi chị sẽ bắt sống con báo.”
“Chị chỉ lừa được con báo thôi. Chị vào vùng đầm lầy cùng một thành viên của gia đình mà chỉ muốn mồi chị cho cá sấu.”
Cô không thể giải thích tại sao cô không thấy phải sợ Jack. “Chị sẽ ổn. Không chỉ có hai người bọn chị. Sẽ có cả một đội tìm kiếm. Không có gì để lo lắng đâu.”
“Đừng đi, Lorna. Hoặc ít nhất chờ đến lúc em trở về vào ngày mai. Em có thể đi với chị sau đó.”
“Không. Báo đốm sống về đêm. Chị sẽ đi săn tối nay. Đây là cơ hội tốt nhất để bọn chị bắt nó trước khi ai đó bị giết.”
“Lorna – “
Điện thoại của cô rung trong túi. “Chị có cuộc gọi khác.”
“Chờ đến khi em về,” cậu vội vã nói trước khi cô gác máy.
“Chị sẽ nói chuyện với em vào buổi sáng.” Cô đặt điện thoại xuống và rút di động ra. “Tiến sĩ Polk nghe đây.”
“Cô sẵn sàng chưa?” Đó là Jack. Lối nói cộc cằn của anh ngay lập tức khiến cô bực mình. Cô nghe tiếng vù vù quen thuộc của trực thăng qua điện thoại.
“Dĩ nhiên.”
“Cô có thể gặp chúng tôi tại bến tàu phía sau Vườn thú Audubon không?”
“Tôi có thể đến đó trong mười lăm phút nữa. Kế hoạch là gì?”
“Chúng tôi sẽ đón cô bằng trực thăng. Tôi bảo mọi người tập trung ở Port Sulphur.”
Cô nghe thấy vẻ căng thẳng trong giọng anh, cảm nhận anh giấu cô điều gì. “Có chuyện gì vậy?”
“Chúng ta có cuộc chạm trán. Con báo đã tấn công một người trước đó. Ở giữa vùng đầm lầy. Chúng tôi đã tìm thấy thi thể vài phút trước, trên một cái cây, được bọc trong loại rêu Tây Ban Nha. Sọ bị nghiền nát, một cánh tay bị xé toạc.”
Lorna cảm thấy hơi thở bật ra. Họ đã quá trễ.
Jack nhấn mạnh. “Cơ hội cuối. Đội của tôi có thể tự giải quyết việc này. Không có lý do gì để cô đi theo.”
Cô liếc nhìn cái rương súng ở sảnh. Jack đã sai. Bây giờ cô có hai lí do. Cô vẫn muốn bắt sống con báo đó, nhưng hành vi của nó giờ đây khiến cô lo lắng, thậm chí lo lắng hơn khi theo dấu nó. Con báo không bỏ trốn như cô hi vọng. Nó đang di chuyển – nhưng tới đâu?
“Jack, tôi sẽ đi. Tranh luận chỉ tốn thời gian của chúng ta. Chúng ta càng nhanh chóng tìm kiếm con báo, càng ít mạng sống gặp nguy hiểm.”
Anh thở dài nặng nề qua đường dây. “Có mặt ở bến trong mười lăm phút nữa. Không trễ một phút. Như cô nói, chúng ta không có thời gian để lãng phí.”
Anh cúp máy.
Lorna vội vã ra cửa trước. Cô không tắm nước nóng. Cô chộp lấy rương và giật mở cửa trước. Mặt trời đã lặn qua đường chân trời. Trời sẽ tối nhanh.
Khi cô vội vã đi xuống những bậc thềm, một chút nghi ngờ nảy lên trong cô.
Mình đang làm gì vậy?
Sự quan tâm của em trai cô, lời cảnh báo của Jack… cô đã gác sang một bên, nhưng những lo lắng của họ đã bắt rễ trong cô, vào đúng chỗ. Cô là bác sĩ thú y, không phải thợ săn thú giỏi.
Tuy nhiên, cô vẫn đi tiếp. Cô hướng tới chiếc Bronco của em trai đậu ở lề đường. Cô đã do dự một lần trước đó, để nỗi sợ lấn át, và cô đã trả giá bằng sinh mạng một chàng trai.
Không phải lần này… và không bao giờ nữa.