Toái Phong Thiên

Chương 3: Tiến cung

Lục Vũ Hạo hồ nghi liếc nhìn Lục Tiểu Mục, nhìn bát thuốc dần dần được đưa về phía mình…

Lúc này đây, dưới ánh nến vàng ấm áp, sương mù tràn đầy thật quỉ dị, nhìn thế nào cũng thấy có âm mưu.

“Ta *** thần đều tốt lắm…Không cần an thần a…thuốc này…” Một bên vô thức bước đến phía giường, một bên khóe miệng run rẩy nhìn bát thuốc.

Lục Tiểu Mục ngửa đầu nói, “Ca…Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ ta? Nếu thật sự là ca ca thì sẽ không bao giờ hoài nghi ta a!” Dùng cách khích tướng, Lục Tiểu Mục nhìn bát thuốc bĩu môi, tựa hồ cảnh cáo chỉ khi Lục Vũ Hạo uống hết bát thuốc thì thân phận hắn mới được công nhận.

Liếc mắt nhìn bát thuốc đen sì, cổ họng tràn đầy vị thuốc Đông y…Lục Vũ Hạo chỉ cảm thấy trong bụng cồn cào…

Nhắm mắt, bịt mũi – một hơi nuốt bát thuốc xuống.

Mặc kệ nó, chết thì chết a, tiểu tử kia chắc là sẽ không hại người thân chứ…Hắn là đang hoài nghi bản thân mình có khi nào uống xong bát thuốc này sẽ muốn gả cho tên hoàng đế kia.

Bất quá nghĩ lại, trong lịch sử Trung Quốc đào đâu ra Thiên Phong quốc. Nơi này…là ở đâu a…

Uống xong thuốc, quả nhiên là công hiệu rất nhanh, Lục Vũ Hạo chỉ cảm thấy choáng váng rồi ngã vật xuống giường, Lục Tiểu Mục tiếp nhận lấy cái bát, cười quỉ dị: “Hảo ca ca, mặc kệ ngươi là thực hay giả, Tiêu Dao Vương tương lai chắc chắn của ta…Thật không muốn huynh đệ tương tàn, đành phải dùng hạ sách này…đừng trách ta”

Tính toán, đây rốt cuộc là lần thứ ba Lục Vũ Hạo tỉnh lại.

Hơn nữa mỗi lần tỉnh so ra lại càng cao cấp hơn.

Nhà tranh, Vương phủ, Hoàng cung.

Hắn là liên tiếp thăng cấp a?


Tình trạng hiện tại của hắn, từ con tin liền biến thành Vương gia nhi tử nay lại thành Hoàng hậu một nước.

Lục Vũ Hạo tỉnh lại chính là ở hỉ phòng a, bốn phía điểm đầy nến hồng, trên đầu mình chính là không phải đội phượng quan nhưng cũng là ba cái trâm phượng hoàng, tựa hồ rất tôn trọng hắn là nam nhân…một chút cũng không làm thay đổi sự thật a, ở điểm này là khiến Lục Vũ Hạo thở dài nhẹ nhõm.

Sau khi tỉnh, Lục Vụ Hạo hiên tại là đang đĩnh đạc nằm trên giường, cắn hạt dưa ăn, phi thường cao hứng. Trong đầu mặc sức tưởng tưởng, một Hoàng đế đã có Thái tử 10 tuổi thì nên là một lão yêu đi, chắc chắn là thô kệch, khó coi đi.

Hơn nữa, Lục Tiểu Mục đối với việc gọi thẳng thiên tử tục danh lại là một vấn đề hết sức nhạy cảm, còn tỏ ra sợ hãi – Quả nhiên là một tên bạo quân.

Chỉ là một cái tên, tại sao lại không thể gọi.

Lục Vũ Hạo âm thầm hạ quyết tâm, nếu về sau thân thiết với Hoàng đế, dứt khoát không chỉ tùy tiện gọi đại danh, mà ngay cả biệt hiệu cũng gọi.

Hắn cũng không tin nam nhân kia đối với nam nhân lại có hứng thú?

Ăn, ăn, ăn,…Lục Vũ Hạo lúc này mới phát hiện ra trong cung đã khuya.

Tuy rằng bản thân đích thực giống tính mèo hoạt động về đêm nhưng là hiện tại cũng đã khuya lắm rồi.

Chính là…vị Hoàng đế này?

Lục Vũ Hạo thầm cắn răng: “Cái gì…Rõ ràng là muốn ta giống như khuê nữ.”

Đêm tân hôn lại chỉ có một mình trong phòng.

Bất quá đây đúng là tình huống tốt!


Tốt nhất là không nên nhìn thấy cái tên Hoàng đế kia…tránh cho cái tên gia hỏa kia lại dù là nam hay nữ cũng có hứng thú, với bộ dạng chính mình…nếu như theo lời đồng nghiệp nữ tỉ thì chẳng phải là “tuyệt thế mĩ thụ”, là rất nguy hiểm a? (tự sướng kinh)

Lại còn bị coi là một tên ngốc…Nếu như bị Bá Vương ngạnh thượng cung thì sau này, không được…

Nếu thực là bị như vậy thì hắn cực độ là chịu không nổi a…

Ác hàn.

Hơn nữa lại là bị nam nhân…

Vì thế Lục Vũ Hạo liền kéo chăn trùm kín đầu, không quan tâm đến chuyện khác nữa, bây giờ ngủ là quan trọng nhất!

Hỉ phục đỏ thẫm bị Lục Vũ Hạo quấn lấy trông giống như một cái bánh trưng to đùng.

Hừ, Lãnh Phong Lam, bổn đại gia không quản ngươi là ai, tốt nhất đừng để bổn đại gia gặp được. Nếu làm bổn đại gia gặp được, nếu không tại chỗ đem ngươi đánh một bữa, bổn đại gia tự nguyện bị ngươi áp, hơn nữa vĩnh viễn không chống lại! Bổn đại gia nói được làm được!

Một bên cắn răng một bên tiến vào mộng đẹp.

Không sai.

Hắn nhìn thấy chính là món gà KFC yêu quí,…thấy vịt quay Bắc Kinh…thấy thịt dê với bánh bao…

Ngô…Đó chính là thế giới tuyệt vời…Đói chết ta…Chút hạt dưa với đậu phộng làm sao có thể no…


Không nghi ngờ nữa, không nghi ngờ gì nữa.

Giờ phút này có được hậu cung lớn nhất Thiên Phong quốc “Xích Phượng Cung” đích thực là nam nhân mười mấy năm trước bị đồn đại là tên ngốc.

Mà người giờ phút này nhấm nháp điểm tâm cung đình, đối ngoài cửa sổ nhìn thời gian hững hờ trôi chính là Lục Vũ Hạo.

Ngươi phải biết rằng, không cần thi vào trường cao đẳng, lại tiến cung đã một tháng, nhàn hạ lâu như vậy thật giống mễ trùng ung dung tự tại!

Bên cạnh, Lâm Nhất Niên đang cấp cho cái tên cô nhi từ nhỏ chưa từng trải nghiệm đến cái gì gọi là “quần áo dâng tân tay, cơm bưng tận miệng”. Tiểu hải tử châm rượu.

Cầm lấy chén rượu, quả nhiên là cực phẩm ngự dụng, cùng với thế giới kia là không thể đem ra so sánh, chính là hương vị có vẻ nặng hơn rất nhiều, huống hồ đã sớm trưởng thành, cũng đã nếm qua vô số quán bia, vậy nên Lục Vũ Hạo cũng không lưu tâm đến nồng độ rượu?

Quả nhiên là một đồ uống tốt.

Con mắt trong veo nhìn ra ngoài bầu trời tự do, cuối cùng cũng lý giải được vì sao nhiều phi tần chết già trong cung, quả nhiên là…

“Nhất Niên, ta đi ra ngoài một chút a…Ngươi không cần đi theo.” Lục Vũ Hạo mặc trung y, bạch y trường sam chính là làm bằng tuyết nhung thượng đẳng, bên ngoài khoác một tầng thiên tằm ti chức – Thiên Phong quốc hàng tơ lụa vốn thừa thãi, hơn nữa Lục Vũ Hạo mang đến sinh ý cùng bảo thạch sơn, khiến cho kinh tế tăng lên nhiều. Bước ra khỏi “Xích Phượng Cung”, dưới chân mang giày da hươi, rất mềm mại khoan khoái. (thiên tằm ti chức: dệt bằng tơ tằm bảo thạch sơn: núi có báu vật a)

Tiện tay lấy một cái thanh ngọc trâm, đem quấn mái tóc dài lên, không để ý Lâm Nhất Niên lo lắng ngăn cản, cứ như vậy mà đi ra ngoài.

Hoàng cung a! Không biết so với Cố cung thì hình dạng như thế nào? Chính mình cũng từng học qua lịch sử, phải xem đây là kiến trúc thuộc thời kỳ nào a!

Ôm hiếu kỳ ở trong lòng, Lục Vũ Hạo chạy thật nhanh để tìm hiểu, chỉ khổ Lâm Nhất Niên kêu thị vệ đến ngăn lại cũng không kịp.

“Hoàng hậu…Hoàng hậu nương nương” Lâm Nhất Niên nhìn hoàng cung rộng lớn cũng không thấy bóng dáng Lục Vũ Hạo đâu, thực muốn chết sớm a! – Hoàng thượng không đến, các Phi tần cũng không đến thăm, sớm có thể thấy sự lạnh lẽo và bị người khác khinh thường.

Nhưng, hình như bên điện Thái hậu có động tĩnh…Thật là nguy rồi…


“Ngươi nói, ta yêu ngươi sâu đậm, ánh trăng có thể làm chứng cho trái tim của ta…”

Ngửa mặt tại Ngự hoa viên, ngã vào một biển hoa cúc nở rộ. Mới đầu thu, trời cũng chưa lạnh, chính là ở dưới thân là hoa cúc tiến cống cho Thiên Phong quốc, hoa có thời kì sống dài, đã sớm đua nhau nở. Người nọ cất lên tiếng hát, bản thân còn say mê không ngừng cất cao thanh âm…

Cuối hạ, con bướm cũng muốn ngừng đôi cánh bay.

Mà giờ phút này, một con bướm trắng lại vững vàng đậu ở giữa mũi Lục Vũ Hạo, cùng với hắn bốn mắt nhìn nhau.

Lục Vũ Hạo hướng về ánh sáng mặt trời, cười xán lạn: “ A a, không nghĩ còn có bướm a…Thật là một nơi thú vị…”

Con bướm kia bị kinh động, chớp cánh, bay về phía bụi hoa.

Lục Vũ Hạo lòng ham chơi nổi lên, đem cởi áo lụa mỏng bên ngoài làm thành cái lưới, rón rén lại gần con bướm…

Ai dè, bị thân cây hoa cúc cứng rắn ngáng chân, Lục Vũ Hạo mất điểm tựa, mặt hướng xuống đất mà “thân mật”.

“Yêu!” Bị ngã một cái, Lục Vũ Hạo chỉ đành nhịn đau, xoa xoa đầu: “Cái gì chứ…Hoa cúc các ngươi khi dễ ta…coi chừng ta đem xé nát các ngươi nga!” Nhưng mà, con bướm kia lại vây quanh Lục Vũ Hạo lượn vòng, phiêu a phiêu a…

Lục Vũ Hạo nhẹ nhàng đụng vào cánh bướm, cười nói: “ Ta không có dùng năng lực đặc biệt nga…Ngươi vì sao lại vây quanh ta?”

Con bướm nọ thuận tiện đậu vào ngón tay Lục Vũ Hạo, lấy râu mà chải chải. (???)

“Aha cáp…con bướm ngươi thật sự có ý tứ, lần sau ta lại chạy ra đây tìm ngươi a…đã khuya, nếu không quay về Nhất Niên nhất định sẽ kêu ca.” Lục Vũ Hạo chìa tay, con bướm duỗi hai cánh, đối hướng bầu trời mà bay…

Lục Vũ Hạo cười nhìn con bướm kia bay xa…Lại lắc đầu mà than thở: “Ai…Sớm biết thế này sẽ không cùng nàng nói giỡn…Nếu như nàng cùng ta chưa từng nói giỡn thì tốt rồi…Có lẽ ta còn có thể thi vào trường Cao đẳng a…”

Vui sướng trong nháy mắt hóa thành bi thương, có lẽ Lục Vũ Hạo không biết, hành động của bản thân tất thảy đều rơi vào ánh mắt người khác.

Xa xa, một thân trường sam hắc đế tơ vàng, nam tử chí thủy chí trung tại Ngự hoa viên mà nhìn Luc Vũ Hạo, cũng không cùng hắn chào hỏi… (chí thủy chỉ trung: từ đầu đến cuối)