Toái Phong Thiên

Chương 2: Đệ đệ

Nam hài thanh tú kia tên là Lâm Nhất Niên, là hạ nhân hầu hạ Lục Vũ Hạo, cùng với tên ngốc kia lớn lên từ nhỏ…

“Đại công tử…Ngươi…Ngươi đừng dọa Nhất Niên…Ngươi cho dù si ngốc cũng còn nhớ rõ lão gia, tiểu công tử, còn có Nhất Niên a!” Lâm Nhất Niên nhất thời kích động, đi tới gần kéo áo Lục Vũ Hạo.

Lục Vũ Hạo thực sự không biết phản ứng thế nào cho tốt, nhưng là hiện tại – Đúng vậy, bản thân mình không phải nhi tử nhà người ta, có thể hay không sẽ bị giết? Hoặc là…… Chính mình bị đuổi ra ngoài? Từ nay về sau lưu lạc đầu đường xó chợ?

Không được, rất nguy hiểm.

“Đại công tử…Ngày mai ngài phải nhập cung… Nhất Niên thực không nỡ! Tuy Nhất Niên sẽ theo người cùng vào cung, nhưng là …Ô…Si ngốc cũng đâu có phải là lỗi tại công tử…Tiểu công tử thật tàn nhẫn… Ngài đi rồi, Tiêu Dao Vương hết thảy đều thuộc về hắn! Ô…Đại công tử của ta thật đáng thương…” Lâm Nhất Niên nói xong liền ôm lấy Lục Vũ Hạo mà bắt đầu khóc, Lục Vũ Hạo bản thân cũng không thấp, chính là so với trước kia thấp đi một chút, hiện tại hài tử mười sáu tuổi Lâm Nhất Niên ở trong ngực hắn, cực kỳ mềm mại đáng yêu.

Chờ chút, hắn nói chính mình phải nhập cung?

Đợi đã, cẩm y nam nhân kia nói Lãnh Phong Lam là phải lập một kẻ ngốc làm hoàng hậu? Sau đó nói chính mình là tên ngốc…Tiêu Dao Vương…

Tình thiên phích lịch! ( sét đánh giữa trời quang, chuyện bất ngờ)

Lục Vũ Hạo hiện tai là há hốc miệng, biểu tình si ngốc trì trệ, chỉ cảm thấy những lời vốn cùng bằng hữu nói giỡn nay cư nhiên lại thành sự thật!

Hắn là không muốn bị bẻ cong a!


Không cần! Tuyệt đối không cần!

“Nhất Niên phải không……” Lục Vũ Hạo chỉnh đốn lại suy nghĩ, muốn chạy trốn cũng phải biết rằng chính mình là ai, “Ta……là bị trói rồi bắt đi…… Trước kia mọi sự tình đều không nhớ rõ……”

Không nói còn may, nay vừa nói, Lâm Nhất Niên lại càng ôm chặt lấy Lục Vũ Hạo, “Oa…Đại công tử đáng thương của ta…”

“…” Mồ hôi lạnh. Hiện tại chính mình tựa như bị cẩu hùng ôm lấy hoàn toàn không thể nhúc nhích, hơn nữa thiếu niên kia nước mắt nước mũi cứ tuôn ướt đẫm cả y phục của mình.

Đúng lúc này có người bưng thuốc đẩy cửa vào. Thiếu niên kia ước chừng 15, 16 tuổi, tầm tuổi Lâm Nhất Niên.

“Nhất Niên, ngươi xuống phía dưới đi. Ta cùng ca ca có chuyện muốn nói” Thiếu niên bưng một chén thuốc, khay sơn sắc đỏ, viền được khảm tơ vàng, tuyệt đối là loại xa xỉ.

Lâm Nhất Niên lúc này mới buông Lục Vũ Hạo ra, dụi dụi đôi mắt đỏ, đối thiếu niên kia cúi đầu: “Vâng, tiểu công tử”

Lục Vũ Hạo lúc này mới phát giác thiếu niên kia cùng với diện mạo mình là cực kì giống, chính là thiếu niên kia so với mình ngạch lãng hơn nhiều. (ngạch lãng: cường tráng, khỏe mạnh,…>>QT tiên sinh)

Lâm Nhất Niên không tình nguyện rời đi, lúc đóng cửa còn lo lắng liếc nhìn Lục Vũ Hạo.

Thiếu niên bước tới, “Cái kia…ca ca ngốc”

Lại bị nói là ngốc, hắn đã làm gì, không, thân thể này trước đây đã làm gì tại sao lại bị nói như vậy. Hơn nữa, mắc kệ trước đây như thế nào, hiện tại đây chính là thân thể của mình a! Một ngày, năm lần bảy lượt bị nói là ngu ngốc!

Cho dù là người ôn hòa đến mấy cũng phải phát điên đi.

“Ngươi là ai, đây là đâu, cha chúng ta là ai, sau này là muốn phát sinh chuyện gì…” Lục Vũ Hạo đĩnh đạc ngồi xuống bên cạnh y, cầm lấy một ly trà, cũng không quan tâm, cứ như vậy mà uống.


Bộ dạng rất là ung dung tự đắc, cơ hồ như là vấn tội.

Thiểu niên sửng sốt, “Ngươi…đều không phải ngu ngốc?”

Phẫn nộ buông chén trà, chén trà rơi xuống mặt bàn vỡ tan, Lục Vũ Hạo nói: “Các ngươi tất cả đều nói ta khờ, ngươi xem, ta như thế nào lại ngốc? Ân?”

“…Ca…” Thiếu niên vội vàng đặt khay xuống bàn, nuốt nước bọt, “ Khi ta đi thì tình trạng của ngươi…”

Lục Vũ Hạo toàn thân rét run, chính là không thể nói bản thân mình là xuyên không a?

Hơn nữa, “Uy, sự tình trước kia ta không có nhớ nhiều lắm…Ngươi ta ai a?”

Thiếu niên lần này là trợn trừng mắt, “Ca, ngươi…… Ca…… Ta… Ta là Lục Tiểu Mục, tiểu đệ của ngươi, Lục Tiểu Mục a.”

Lục Vũ Hạo bắt chéo hai chân, ngồi trên ghế, tiếp tục uống trà, “Nga, nguyên lai là đệ đệ…Vậy đây là nơi nào?”

“Tiêu Dao Vương phủ” Thiếu niên nuốt nước bọt, vừa trả lời vừa liếc nhìn Lục Vũ Hạo.

“Nga … Tiêu Dao Vương phủ a…Nói như vậy cha ta chính là cái kia Tiêu Dao Vương…” Lục Vũ Hạo có chút đăm chiêu, đứng dậy, “Vậy Lãnh Phong Lam là ai, vì cớ gì mà mọi người đều nói ta phải gả cho hắn?” Lục Vũ Hạo nghiến răng mà nói.

“ Ca! Ngươi…… Ngươi! Không thể gọi thẳng thiên tử tục danh!” Lục Tiểu Mục vọt tới, che miệng Lục Vũ Hạo.

Cư nhiên như vậy khẩn trương? Lãnh Phong Lam kia nhất định là một bạo quân.


“Ai nha, đã biết” Lục Vũ Hạo gỡ tay Lục Tiểu Mục ra, “Nhất Niên nói, ta tiến cung rồi Tiêu Dao Vương tất thảy mọi thứ đều thuộc về ngươi?”

Đưa cặp mắt to xinh đẹp hướng về người thấp hơn mình một cái đầu mà trên danh nghĩa chính là đệ đệ kia.

Ân, tuyệt đối là đang hưng sư vấn tội.

Lục Tiểu Mục ngược lại không hoảng hốt, đôi mắt sắc bén ánh lên một đạo *** quang, đưa tay, điểm vào huyệt vị ở bụng trái và ngực phải của Lục Vũ Hạo.

Chỉ trong chốc lát, Lục Vũ Hạo đúng là không thể cử động được, chỉ đành trợn to đôi mắt: “Ngươi…”

“Ngươi không phải ca ta. Ca ta đích thực ngu ngốc, không phải là giả vờ. Ngươi…… là ai?” Lục Tiểu Mục thay đổi thần sắc, dùng khẩu khí lão nhân mà tra hỏi, Lục Vũ Hạo hít một hơi – hiện tại là nên giải thích cho hắn như thế nào a?

“Ta là Lục Vũ Hạo. Những chuyện khác…Lúc tỉnh lại đã không còn nhớ rõ.” Lục Vũ Hạo bĩu môi, giả bộ mất trí? Cứ cho là vậy đi.

Lục Tiểu Mục tỉ mỉ quan sát Lục Vũ Hạo, “Bộ dạng rất giống, cơ hồ không sai chút nào…Nhưng hành vi lại khác biệt rất nhiều…”

Lục Vũ Hạo toát mồ hôi.

Lục Tiểu Mục đảo qua đảo lại xung quanh Lục Vũ Hạo năm sáu vòng, lại nửa ngày suy tư mà không tìm ra nguyên cớ.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, một tay đem Lục Vũ Hạo đặt lên giường, thân thủ nhanh nhẹn mà cởi đai lưng của Lục Vũ Hạo.

Lục Vũ Hạo kinh hãi thất sắc: “Uy,…Ngươi là muốn làm gì?”

Một phen xé y phục Lục Vũ Hạo, giải khai lưng quần, đem tiết khố kéo xuống, xoay người.


Lục Vũ Hạo từ nhỏ đến giờ chưa từng bị ai làm cái hành động này…Cư nhiên điểm huyệt? Sau đó bị cởi y phục?

Cái tên gia hỏa kia…Cư nhiên ở sau lưng, lại còn đối cái mông mình mà nhìn đi nhìn lại.

Ta là thẳng nam a…Ta là không cần bị nam nhân…Cứu mạng aaaaaa!!!

“Thai kí vẫn còn..” Lục Tiểu Mục nói, ngữ khí có phần thay đổi, “Ngươi nếu như không ngốc, vậy người xuất giá sẽ không phải là ta chứ? Không được…” (Thai kí: chính là cái bớt a)

Lục Vũ Hạo thiêu mi – Hóa ra tên tiểu quỷ này cư nhiên lại ngấm ngầm toan tính với cả “ca ca”.

“Ca, ta mặc kệ ngươi ngốc thật hay giả ngốc, dù sao Tiêu Dao Vương tương lai chính là ta.” Lại giúp Lục Vũ Hạo mặc y phục, “Mặc dù cha vốn không đồng ý với ta…Chính là nếu không phải ngươi 18 tuổi vẫn si ngốc, cha cũng không xem ngươi như là gánh nặng mà gả cho hoàng đế.”

Lục Vũ Hạo hít sâu một hơi, gia tộc tranh chấp tài sản? Lại hỏi: “Vậy vì sao cái vị hoàng đế kia lại chấp thuận thú một nam nhân, lại còn là một kẻ ngốc?”

Giúp Lục Vũ Hạo mặc quần áo, Lục Tiểu Mục dìu hắn đứng lên, nói, “Bởi vì đại lục hiện tại tổng cộng có năm đại quốc, chỗ chúng ta ở chính là Thiên Phong quốc cùng với Địa Hỏa Quốc nằm ở phía bắc chính là hai quốc gia cường đại nhất. Tiếp đó, ở phía tây Thiên Phong quốc chính là Thủy Nguyệt quốc, ở phía tây bắc là Kim Nhật quốc. Còn có đứng đầu phía tây là Trần Phi quốc. Mà Thiên Phong cùng Địa Hỏa quốc luôn bất hòa, cha chúng ta…… Tiêu Dao Vương, là thương nhân đứng đầu đại lục, nắm giữ mệnh mạch kinh tế của năm đại quốc…… Thiên Phong quốc hoàng đế Lãnh Phong Lam vì muốn cậy nhờ sức mạnh của cha, cho nên mới phải thú ngươi.”

“Vì cái gì thú ta…?” Lục Vũ Hạo nhíu mắt, hận không thể gặp Lãnh Phong Lam mà đánh cho hắn một trận.

“Khụ…Bởi vì cha lưu cho ca ca ngươi một ngọn núi…Ngọn núi kia chẳng những là căn cứ quân sự trọng yếu, mà bên trong núi còn có vô số trân quí bảo thạch. Dùng làm cảnh giới đối với Địa Hỏa quốc. Cha chính là đem ngươi đi bán. Nguyện ý bỏ tiền ra chính là Lãnh Phong Lam, mà Địa Hỏa hoàng đế Sa Trầm Thanh ghét bỏ ngươi vì ngươi là tên ngốc…cho nên” (trân quí bảo thạch: chính là báu vật, đá quí)

Lục Tiểu Mục là vì bộ dạng muốn giết người đến nơi của Lục Vũ Hạo dọa, cho nên thanh âm càng lúc càng nhỏ.

“Hừ…Nguyên lai bổn thiếu gia ta đáng giá một ngọn núi a, thật sự là có giá.” Lục Vũ Hạo hướng ánh mắt sắc bén về phía Lục Tiểu Mục, “Các ngươi không thấy kì quái a? Vì cái gì nam nhân có thể cùng nam nhân?”

“…” Lục Tiểu Mục bị khí thế của Lục Vũ Hạo dọa cho sợ, nói: “ Bởi vì…Thiên Phong quốc chúng ta đều sùng kính Hắc Long Thần và Xích Phượng Điểu. Mà…bọn họ là một đôi…luyến nhân.”


Lục Vũ Hạo đại khái có thể tưởng tượng ra hình dáng của hai con vật kia, mở to hai mắt: “Thật là…cư nhiên lại như vậy mà tiếp nhận. Rõ ràng là với cái thế giới kia cùng một ruột, thế giới kia mọi người cũng không có bài xích đồng tính luyến ái…thế nhưng là thẳng thắn thừa nhận chứ không phải là mê tín như ở đây…Cái gì chứ Hắc Long Thần?”

Lục Tiểu Muc thấy Lục Vũ Hạo lầm bầm một mình, nhưng là không để ý đến thân phận không rõ ràng của vị ca ca này, quan trọng là hiện tại đem cái ca ca ngốc này gả đi mới chính là mục đích cuối cùng, những chuyện khác, không cần bận tâm.

“A ca…Sáng mai ngươi phải tiến cung, đây là thuốc an thần, ngươi uống đi.” Nói rồi bưng một bát chất lỏng vừa nguội đến.