Ánh mắt hung hăng nhìn vào gương mặt tươi cười xán lạn của Lục Vũ Hạo, nam nhân nhíu mi, nói khẽ với người bên cạnh: “Hàn Ngự, hắn là ai, tai sao lại xuất hiện ở Ngự hoa viên vào giờ này?”
Giọng nói trầm thấp vang lên, mơ hồ hàm chứa áp bức.
Bên cạnh là một người mặc ám kim sắc khôi giáp, thắt lưng đeo bội kiếm: “Thuộc hạ không biết…Tựa hồ chưa từng gặp qua…” (ám kim sắc khôi giáp: áo giáp màu vàng)
“Lần trước Lam nhi thiếu chút nữa bị bắt… Chúng ta không thể không đề phòng…Ngươi đi điều tra xem hắn là ai…Ta trước tiên đến chỗ Thái hậu. Nhi tử của sư phụ tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm.” Nam nhân khí phách phất tay áo, hướng đến “Hoàng Minh Cung” nơi Thái Hậu cùng các phi tần ngự. Phía sau, Hàn Ngự vội vàng đuổi theo: “Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”
*
“Ai…Ai…Ai…” Liên tiếp ba cái thở dài. – Đúng vậy, Lục Vũ Hạo quả nhiên là lạc đường.
Nơi đây, kiến trúc không giống với Cố cung, không phải kim ngói hồng tường mà là tường nâu đỏ thẫm bình thường, mái ngói cũng không phải ngọc lưu ly xa xỉ phung phí, bất quá là vật liệu gì Lục Vũ Hạo cũng không rõ. Hắn cũng không có chuyên tâm nghiên cứu cái này… (Kim ngói hồng tường: ngói vàng, tường hồng …>