Tiên Tuyệt

Chương 147: Lòng dạ nữ nhân, ly biệt (hạ)

Vũ La giang hai tay ra tỏ vẻ hết cách:

- Tuy rằng ta không phải phạm nhân, nhưng cũng không ra ngoài được.

Hũ dấm chua vừa rồi của Cốc Mục Thanh chợt bốc mùi, chỉ nghe nàng hừ lạnh một tiếng:

- Ta không tới đây, tự nhiên cũng sẽ có người khác thương nhớ trong lòng, chạy tới đây để nhìn chàng một cái...

Dứt lời, nàng cố ý liếc nhìn sang Ma Tử Câm.

Vũ La nở một nụ cười khổ:

- Nàng nói ai vậy...

Hôm nay Ma Tử Câm cột mái tóc dài của mình ở sau đầu, khiến cho gương mặt trong sáng hơn trước, nhưng không mặc sắc Đỏ mà nàng vẫn thích, lại đổi sang một thân y phục màu xanh nhạt đơn giản mộc mạc. Tuy rằng bộ y phục này rộng rãi, nhưng Ma Tử Câm mặc vào, trước ngực cùng mông cũng trở nên chật căng, khiến cho ánh mắt không ít nam nhân không ngừng quét tới quét lui về phía nàng.

- Hừ, không phải chỉ là thịt nhiều một chút thôi sao, có gì là đặc biệt hơn người?

Cốc Mục Thanh tức tối hừ hừ, nàng không thèm để ý tới ai, chỉ lo cho Vũ La.

Vũ La cũng không nhịn được nở nụ cười, giơ tai vén mớ tóc mây bên thái dương nàng, khiến cho chiếc tai nhỏ nhắn trắng như ngọc của nàng lộ ra. Ánh mặt trời chiếu rọi từ sau lưng Cốc Mục Thanh, khiến cho chiếc tai như ngọc của nàng trở nên trong suốt, xinh đẹp vô cùng.

Vũ La say đắm trong lòng, không nhịn được muốn nhẹ nhàng ngậm lấy thùy tai của nàng. Dường như Cốc Mục Thanh cũng cảm giác được chuyện gì, trước mặt đông người như vậy, Vũ La vén tóc đã làm cho nàng cảm thấy hết sức thẹn thùng xấu hổ, nếu hiện tại hắn lại hôn nàng, Cốc Mục Thanh sẽ xấu hổ tới mức không biết chui trốn vào đâu.

- Đừng...

Nàng hạ giọng cầu xin, nghe nũng nịu như tiếng mèo kêu.

Vũ La hít sâu một hơi, mất rất nhiều sức lực mới khôi phục lại bộ dáng của một trang quân tử, Cốc Mục Thanh thấy hắn cố sức như vậy, trong lòng bỗng dưng cảm thấy ngọt ngào, hũ dấm chua vừa rồi cũng biến mất không còn thấy nữa. Nàng chợt cảm giác được dường như mọi người xung quanh đang chăm chú nhìn mình, hai má ửng hồng, tính tình sư tử cái chợt nổi lên, Nàng ngẩng đầu hung hăng nhìn lại những kẻ đang quan sát chăm chú mình và Vũ La..

những người kia run lên một cái, vội vã thu hồi ánh mắt, vờ như đang tán gẫu với nhau, không hề chú ý tới cảnh tượng âu yếm ngọt ngào này vậy.

Vũ La thấy vậy mừng rỡ trong lòng, quả nhiên là thiên hạ đệ nhất nữ thần bộ của ta.

Ma Tử Câm ở xa xa nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng thầm thở dài, quay sang bên cạnh thúc giục:

- Lưu Đại nhân, đã không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.

Dứt lời, nàng xoay người lên xe ngựa của mình, rèm xe buông xuống, không ai nhìn thấy được bên trong.

Lưu Khê Tả ôm quyền nói với Diệp Niệm Am:


- Diệp Đại nhân, hậu hội hữu kỳ.

Lão lại quay sang cười với Vũ La:

- Vũ ca nhi, có rảnh tới Thẩm Phán Đình, nhớ báo cho lão ca ta biết. Ta sẽ mời khách, huynh đệ chúng ta không say không thôi, ha ha ha...

Vũ La cũng mỉm cười đáp lễ, không nóng không lạnh:

- Nhất định, nhất định.

Mọi người rời đi, Cốc Mục Thanh dừng ở sau cùng, cũng không ai dám giục nàng, tuy rằng hiện tại trên danh nghĩa nàng là ‘phạm nhân’, Cốc Mục Thanh cũng là giấu đầu hở đuôi, lưu luyến quay nhìn Vũ La mấy lần, cuối cùng mới dứt khoát xoay người bước đi, không nhìn lại nữa.

Hai tên tu sĩ phụ trách áp giải nàng lén lút cười thầm, Cốc Mục Thanh lập tức gầm lên giọng hổ:

- Nhìn cái gì, chưa từng thấy cảnh lưu luyến tình lang sao?

Hai tên tu sĩ run lên, chỉ có thể cười gượng hai tiếng, không dám nói gì.

Vũ La cảm thấy ấm áp trong lòng, chợt nghe Kiều Hồ cùng Mã Hồng kẻ xướng người họa:

- Thật là hung hãn, vợ mạnh chồng yếu...

-... ừ, sau này cưới về khó bề dạy dỗ...

Vũ La chỉ cười không nói, bất kể thế nào cũng phải cưới về. Tiếc nuối của tiền kiếp, đời này không thể phạm lại sai lầm cũ.

Bên trong xe ngựa xa hoa, Ma Tử Câm khoanh chân nhắm mắt dưỡng thần. Từ đầu đến cuối, nàng cũng không vén màn xe lên quay đầu nhìn lại, nhìn thì sao, trong mắt người ta không có mình...

Lúc này Ma Ngao đang hứng chí bừng bừng, giao lại nhiệm vụ đánh xe cho một tên người hầu, sau đó chui vào trong xe, nói với Ma Tử Câm không ngớt miệng:

- Tiểu thư, lần này xem như nhân họa đắc phúc, rốt cục cũng đã bỏ được tên phế vật kia, về sau tiểu thư đã được tự do, Ha ha ha, tiểu thư coi trọng thiếu gia nhà ai, Ma Ngao sẽ đi cướp về cho người.

Ma Tử Câm trợn mắt cười khổ:

- Ma Ngao, đừng làm ồn nữa, ta mệt mỏi lắm...

Ma Ngao đang hứng chí bừng bừng lập tức bị dập tắt, ngoan ngoãn ngồi yên, nhưng chỉ được một lát đã không chịu nổi, lại nói:

- Tiểu thư, không có gì phải thương tâm, phế vật như Nam Cung Bảo không cần tiếc. Bằng vào dung mạo tài năng của tiểu thư, cô gia thế nào mà không tìm được?

Ma Tử Câm buông tiếng than dài, thần sắc lộ vẻ buồn bã:


- Ma Ngao, tuy rằng chuyện giải trừ hôn ước ta không có sai, nhưng e rằng thanh danh của ta cũng vì chuyện này mà bại hoại, muốn tìm người tốt e rằng không dễ.

- ngươi không thấy sao, tất cả những người tìm tới ta toàn là vì thân phận phù sư tương lai của ta, ôi...

Ma Ngao nổi nóng:

- Vì sao chuyện xấu do tên Nam Cung Bảo không biết xấu hổ kia làm ra, lại trách tiểu thư được?

Thật ra Ma Tử Câm nhìn rất rõ ràng:

- Ai bảo chúng ta là nữ nhân chứ...

Ma Ngao á khẩu nghẹn lời, nhưng lại tỏ ra tức giận bất bình:

- Ta cũng không tin, thiên hạ này không có một kỳ nam tử có thể hiểu được tiểu thư nhà ta.

- Kỳ nam tử ư?

Ma Tử Câm vốn không có hy vọng gì, nhưng những lời Ma Ngao vừa nói khiến cho bất giác lòng nàng hiện lên hình bóng Vũ La.

Có lẽ hắn thật sự là kỳ nam tử cũng không chừng, có điều là kỳ nam tử của người ta...

Vốn trong lòng nàng đang buồn bã, lúc này nhớ tới Vũ La, trong đầu không khỏi hiện ra cảnh tượng Vũ La thân mật cùng Cốc Mục Thanh khi nãy, trong lòng lại cảm thấy đau nhói.

Vũ La đứng cùng Diệp Niệm Am nhìn theo mọi người đi xa, đến khi không còn thấy bóng dáng, Diệp Niệm Am bèn vung tay lên:

- trở về đi thôi, hôm nay ai trực, ngoan ngoãn làm việc đi.

Lão còn đang nói, thình lình từ phía Tây Nhược Lô Ngục có một đạo kiếm quang không kiêng nể gì bay vọt tới trước Nhược Lô Ngục. Đạo kiếm quang này khẽ chuyển, phi kiếm hiện hình, là một pháp bảo phi kiếm cửu phẩm thượng, toàn thân màu xanh, nhưng pha lẫn trong đó một tia khí vàng đục, trông hết sức thấp kém.

Trên phi kiếm có một thiếu niên dáng vẻ kiêu căng đang đứng, y phục trên người rõ ràng là một tên người hầu.

Thế nhưng tên này lại tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, nhìn mọi người bên dưới quát hỏi:

- Đám tiểu tử kia, phải chăng nơi này là Nhược Lô Ngục?

Mọi người sửng sốt, không ai ngờ có người lớn gan như vậy, dám dương oai trước Nhược Lô Ngục. Cho dù là người có chỗ dựa như Cốc Mục Thanh, bất quá chỉ là gõ cửa lớn tiếng một chút, còn phải ngoan ngoãn bó tay chịu trói, chịu giam lỏng, Nếu không nhờ Vũ La tìm bốn đạo Mệnh Tủy triệt tiêu tội danh, chức quan thần bộ của nàng hẳn cũng sẽ không còn.

Tên thiếu niên này chỉ là một người hầu cũng dám dương oai trước Nhược Lô Ngục, khiến cho Diệp Niệm Am vốn thích làm ra vẻ bí hiểm cũng phải sững sờ.

- Này, ta đang hỏi ngươi đó, ngươi bị điếc hay đần độn vậy?

Tên người hầu nọ vô cùng ngang ngược, Vũ La thấy y đang nhìn mình chăm chú, không khỏi có chút ngạc nhiên:

- ngươi hỏi ta ư?

- Đương nhiên hỏi ngươi, ngươi có biết thân phận của ta thế nào không, nói ra chỉ sợ ngươi bị dọa cho tan gan vỡ mật, còn không mau trả lời?

Tên người hầu nọ trừng mắt, dáng vẻ hung hãn vô cùng, hiển nhiên thường ngày ngang tàng bá đạo đã quen.

Vũ La không nhịn được nở nụ cười, Diệp Niệm Am bên cạnh cũng không khỏi lắc đầu, hạ lệnh:

- Bắt lấy, quăng vào Nhược Lô Ngục, chờ gia chủ y tới mới luận tội tự tiện xông vào Nhược Lô Ngục.

Phải nói rằng từ trước tới nay, quan sai trong Nhược Lô Ngục này toàn là những kẻ hung ác, bất kể là nơi thế tục hay Tu Chân Giới. Bất kể kẻ nào ở bên ngoài có bản lãnh lớn bằng trời, bị nhốt vào trong Nhược Lô Ngục rồi đều không thấy được ánh mặt trời, ngoan ngoãn mặc tình người ta xử trí.