Tiên Tuyệt

Chương 148: Thay đổi thời thế (thượng)

Bọn Diệp Niệm Am, Kiều Hổ, thường ngày hết sức hòa khí đối với người mình, nhưng nếu đối phó với phạm nhân, bọn họ có vô số thủ đoạn khiến cho người ta muốn sống không được, muốn chết không xong.

Nhược Lô Ngục là nơi nào chứ, là nơi tượng trưng cho pháp luật của phe Chính đạo trên toàn Tu Chân Giới, là cơ quan quyền lực vô cùng, Gặp phải người nói lý, chưa chắc bọn họ đã chịu nói lý, Huống chi là người không biết lý lẽ như thiếu niên này.

Không ngờ thiếu niên người hầu nọ hết sức ngang ngược, thấy Vũ La lãnh mệnh Diệp Niệm Am tiến lên, chỉ cười khẩy một tiếng:

- Không chịu xem lại mình được bao nhiêu phân lượng, dám tới bắt ta?

Dưới chân y thình lình bắn ra phi kiếm, rất nhanh hóa lớn như tấm bia, vỗ xuống Vũ La bên dưới, giống như một bàn tay to tướng đang chụp xuống một con kiến,

Đáng tiếc Vũ La không phải kiến kia, hắn chỉ tiện tay nện một quyền nhẹ nhàng trúng vào cự kiếm. Sắc mặt tên người hầu nọ càng thêm dữ tợn, chưa từng có kẻ nào dám dùng thân thể chống lại phi kiếm của mình, lòng dạ y vô cùng ác độc, lập tức thôi thúc phi kiếm, muốn chém nát cánh tay Vũ La.

nhưng không ngờ một cỗ lực lượng hùng mạnh đột ngột bạo phát, ầm một tiếng khiến cho phi kiếm của y vỡ nát. Tên người hầu nọ hét thảm một tiếng, từ trên không rơi xuống, miệng mũi toàn là máu tươi.

Tính Mã Hồng lại không tốt như Vũ La, tên người hầu nọ còn chưa rơi xuống, y đã xông lên thượng cẳng chân hạ cẳng tay, đánh cho tên người hầu nọ miệng kêu thảm thiết, nấc lên từng hồi:

- Các ngươi... các ngươi thật là lớn mật, có biết ta là ai không... Ta là người của Thanh Ngọc cung ở Vô Hồi sơn...

Dường như Mã Hồng không nghe thấy gì, đánh cho tên người hầu nọ không còn ra hình dạng con người, Vũ La cười mỉm ở bên cạnh quan sát, chờ tới khi Mã Hồng đánh Đủ, phát tiết hết tức tối, hắn mới giơ tay ngăn lại:

- Gọi vài người tới đây, ném tiểu tử này vào nhà giam đi.

Tên người hầu nọ tới nước này vẫn chưa biết sợ, nằm dưới đất cố nói với giọng oán hận:

- Các ngươi... các ngươi dám đánh ta... các ngươi chờ đó, nhất định ta sẽ cho các ngươi nếm mùi đau khổ... Ta là tâm phúc của Cung chủ Thanh Ngọc cung...

Mã Hồng ‘sơ ý’ giẫm phải tay y, tên người hầu kêu thét thảm thiết, xương bàn tay vỡ nát.

Mã Hồng ngồi xổm xuống, nở một nụ cười hết sức vô hại, nói với tên người hầu kia:

- Vị này là Giám Ngục Nhược Lô Ngục Diệp Niệm Am, vị này là Tổng Lãnh Ban Đầu Nhược Lô Ngục Vũ La. Có hiểu chưa, hai vị này là Đại nhân có chức vị tối cao ở Nhược Lô Ngục. Đừng nói ngươi chỉ là một tên hầu, cho dù là Cung chủ Thanh Ngọc cung Vi Phụng Hiếu của các ngươi tới đây, cũng phải ngoan ngoãn xuống khỏi pháp bảo ngoài năm mươi dặm, đi bộ tới Nhược Lô Ngục, tỏ ra cung kính với hai vị Đại nhân, ngươi là cái thá gì mà lên mặt?

Mã Hồng không chút khách sáo, tát cho tên người hầu nọ một bạt tai, khiến cho y hôn mê tại chỗ.

Sản vật Vô Hồi sơn vô cùng phong phú, quan trọng nhất là Vô Hồi sơn có hai mỏ quặng ngọc túy có trữ lượng khổng lồ, Thanh Ngọc cung là một cỗ thế lực vừa mới quật khởi trong phe Chính đạo gần trăm năm qua, bình định hết những kẻ địch xung quanh, độc bá Vô Hồi sơn,

Đương nhiên Vũ La đã từng nghe nói đến Thanh Ngọc cung, bất quá hắn cũng không biết Cung chủ Thanh Ngọc cung tên là Vi Phụng Hiếu. Tiền kiếp hắn đã từng nghe nói tới Thanh Ngọc cung, nhưng chỉ là nghe thuộc hạ báo cáo qua một lần, hầu như không để ý tới, vốn Thanh Ngọc cung không đủ tư cách khiến cho Nam Hoang Đế Quân chú ý.

Mã Hồng gọi một tên ngục tốt tới, tên ngục tốt này cũng khá thú vị, dáng vóc cao lớn, tâm trí linh lợi, nhìn ra tên người hầu này đã đắc tội mấy vị Đại nhân, bèn túm một chân y xách lên, phóng vào bên trong Nhược Lô Ngục.

Tên người hầu nọ ở trong tay y chẳng khác gà con, tên ngục tốt này sải bước phóng nhanh, tự nhiên hai tay đong đưa theo nhịp. Tên người hầu trong tay y thỉnh thoảng va đầu xuống đất, khiến cho Vũ La nhìn thấy cũng phải mỉm cười.

Chuyện này đối với bọn Vũ La chỉ là một trò vui nho nhỏ. Vì sao người hầu của Thanh Ngọc cung lại tới Nhược Lô Ngục, cơ hồ không ai nghĩ tới chuyện này. Hôm nay tới phiên Mã Hồng trực, sau khi Vũ La và Kiều Hổ tiễn Diệp Niệm Am, bảo Mã Hồng đi làm việc, hai người hàn huyên mấy câu, sau đó mạnh ai nấy rời đi.

Cảm tình giữa Vũ La và Cốc Mục Thanh đã đạt tới mức gắn bó keo sơn, vết thương tiền kiếp Vũ La vì Tống Kiếm Mi phản bội hầu như đã hoàn toàn khép lại, lúc này tâm trạng hắn vô cùng vui vẻ trở về phòng mình.

Sau khi tu luyện, nghiên cứu linh văn xong, Vũ La ngẫm nghĩ một chút, mở ra Thiên Phủ Chi Quốc.

Hiện tại Thiên Phủ Chi Quốc xinh đẹp vô cùng, ngoại trừ Bồng Kinh Thần Mộc cùng rừng ngọc trúc đang không ngừng khuếch trương địa bàn mình. Bất quá rừng ngọc trúc không ngừng sinh ra mầm ngọc, mà Bồng Kinh Thần Mộc tận lực vươn cành lá ra xa.

Bồng Kinh Thần Mộc khác với cây cối bình thường, chỉ có Thụ Vương trưởng thành mới có thể sinh ra hạt, chỉ có hạt giống của nó mới có thể sinh ra Bồng Kinh Thần Mộc mới.

Bích Ngọc Đằng cũng ngày càng lớn mạnh, cành lá lan tràn ra xung quanh, rụng xuống đất cũng có thể sinh ra một gốc Bích Ngọc Đằng mới, mất thấy cũng đã trở thành một màng xanh biếc.

Từ sau khi Thiên Phủ Chi Quốc trấn áp cự kiếm nọ, hiện tại đã thay đổi hoàn toàn, đã xác định trật tự cơ bản của thế giới. Từng tòa sơn phong đang chậm rãi mở ra, không ngừng cao lớn, hệ Thủy bắt đầu lan tràn, những dòng chảy đang đổ về sông lớn.

Ba mươi bốn đạo Mệnh Tủy tự tìm các ngọn sơn phong ở lại đó, hấp thu thiên địa linh khí, càng ngày càng lớn mạnh.

Theo như một ít đạo lý trên Tu Chân Giới, bất kể là thế giới mà Vũ La đang ở hay thế giới động thiên của Thiên Phủ Chi Quốc, đều lơ lửng bên trong hư không Hỗn Độn.


chỉ cần thế giới này xác định trật tự cơ bản, vậy có thể dựa theo trật tự của mình hấp thu lực Hỗn Độn trong Hỗn Độn. Lực lượng cơ bản nhất này có thể giúp cho thế giới không ngừng hoàn thiện, lớn mạnh.

Cũng giống như Thiên Phủ Chi Quốc, tuy rằng Vũ La không nhìn thấy, nhưng nó vẫn đang âm thầm lặng lẽ hấp thu lực Hỗn Độn, không ngừng trưởng thành.

Đáng tiếc là Vũ La không thể lợi dụng trực tiếp lực Hỗn Độn, bằng không có thể mượn Thiên Phủ Chi Quốc tu luyện, thuận lợi vô cùng.

Thế giới động thiên này hiện tại đang bừng bừng sức sống, Vũ La cũng cảm thấy vui mừng, bèn đi tuần tra một vòng, không ngờ vẫn còn một ngạc nhiên nho nhỏ đang chờ hắn.

Trên một cảnh của Bồng Kinh Thụ Vương đã hiện ra kim quang mờ mờ, cảnh này cũng không to, chỉ bằng cánh tay trẻ con, dài chừng ba thước, kim quang trên đó cũng chưa ngưng thật, chỉ mới mơ hồ ẩn hiện.

Đây là một đoạn Thần chi sắp sửa trưởng thành.

Bồng Kinh Thụ Vương có thể sinh ra vô số tài liệu, đây là ưu điểm lớn nhất của nó, nhưng vừa mới trở thành Thụ Vương đã sinh ra Thần chi, tốc độ này có thể nói là nhanh chưa từng có, Có thể thấy đạo Mệnh Tủy Xà Giao nọ có ích với Thụ Vương tới mức nào.

Trên Thần chi còn có bảy tám phiến Thần Diệp, chính là vật phụ thuộc của Thần chi, Gần đây Vũ La vẫn chuyên tâm nghiên cứu Thái Thượng Tống Lãm Đại Thiên Linh Văn giảng nghĩa, nếu có thể đột phá, vậy sẽ tiến thêm một bước học được pháp môn khắc linh văn lên trên linh phù, có thể nói vượt xa chuyện luyện chế linh phù hiện tại. Đến lúc đó vừa hay sử dụng Thần chi này làm tài liệu, có thể luyện chế ra linh phù có đẳng cấp cao.

Tới giờ cơm trưa, thông thường là Vũ La không bao giờ vắng mặt. Nhà ăn vô cùng náo nhiệt, lúc Vũ La tiến vào, xung quanh Kiều Hồ, Mã Hồng có không ít người đang tụ tập, bao gồm cả bọn Ban Đầu Đao Đoạn Hồn cho tới bây giờ vẫn giữ thái độ trung lập.

Vũ La vừa thấy đã biết rõ ràng, hiển nhiên Đao Đoạn Hồn đang đại biểu đám Ban Đầu trung lập tỏ vẻ sẵn lòng ra sức vì Diệp Đại nhân. Hiện tại Mộc Dịch Trạc và Bạch Thắng Kiếp đã bị lật đổ, phe Diệp Niệm Am độc chiếm Nhược Lô Ngục, nếu còn giữ thái độ trung lập là chuyện vô nghĩa.

Ngoại trừ bọn họ ra, một bên còn có vài tên Ban Đầu đang ngồi tách biệt, thần sắc xấu hổ, có cả Vinh Thiên trong đó.

Bọn Vinh Thiên ở cách Kiều Hổ không xa, nhưng cũng không tới quá gần, Kiều Hổ cùng Mã Hồng đang cười nói với bọn Đao Đoạn Hồn, dường như không thèm chú ý tới bọn chúng.

Vinh Thiên từng diễu võ dương oai ở Nhược Lô Ngục, lúc này tỏ ra xấu hổ vô cùng. Người ta cơ hồ không thèm quan tâm tới mình, nếu không tìm cách, e rằng không bao lâu sau sẽ phải cút ra khỏi Nhược Lô Ngục.

Vũ La vừa tiến vào, mấy tên Ban Đầu phe Mộc Dịch Trạc lập tức nhìn thấy. Lấy lòng bọn Kiều Hổ đã là gì, có thể ôm đùi Vũ La mới là có được tiền đồ chân chính.

Nhất thời mấy tên Ban Đầu nhanh chóng xông lên:

- Vũ Đại nhân mạnh giỏi...

- Mời Vũ Đại nhân tới đây ngồi.

- Vũ Đại nhân muốn ăn gì, xin nể mặt tiểu đệ, mời khách một bữa.

- Vũ Đại nhân, đây là hào tửu trân quý nhiều năm của ta, mời ngài nếm thử...

Vinh Thiên ngồi bên cạnh, sắc mặt vô cùng xấu hổ, ai cũng biết trước nay quan hệ giữa y và Vũ La rất xấu. Trước kia y ỷ có Mộc Dịch Trạc làm chỗ dựa, hiện tại hỏng bét, Mộc Dịch Trạc đã rơi đài, Vũ La lại trở thành đệ nhị nhân của Nhược Lô Ngục.

Vinh Thiên không có chỗ dựa gì, ở Nhược Lô Ngục rất thoải mái, lợi ích rất nhiều, hơn nữa thông thường ra ngoài thi hành công vụ cũng là bậc cao nhân, y không muốn đi.

Vấn đề quan trọng hơn nữa chính là, nếu Diệp Niệm Am cùng Vũ La đuổi y ra khỏi Nhược Lô Ngục chính là hình phạt nhẹ nhàng nhất. Là Ban Đầu đã lâu, y biết rõ Nhược Lô Ngục có rất nhiều thủ đoạn có thể áp đặt tội danh, khiến cho y sống không bằng chết.

Vinh Thiên vô tình nhìn tới Mã Hồng, bất giác run lên một cái. Nếu thật sự bị tống vào đại lao, rơi vào tay Mã Hồng...

Vinh Thiên lập tức vứt bỏ tất cả thể diện, nở một nụ cười nịnh nọt, bưng chén rượu tiến tới trước mặt Vũ La:

- Vũ Đại nhân...

Vũ La thản nhiên ngồi xuống, cũng không thèm nhìn tới y, quay sang nói với những người khác:

- Tống Vinh Thiên ra ngoài rồi, từ này về sau các ngươi có thể yên tâm đứng chân ở Nhược Lô Ngục.

Mọi người cho rằng mình vừa nghe lầm, nhìn Vũ La đầy kinh ngạc, không ngờ hắn trả đũa Vinh Thiên trắng trợn tới mức này, nhưng Nam Hoang Đế Quân chưa bao giờ để ý người khác đánh giá mình thế nào, hắn đã gai mắt Vinh Thiên từ lâu, cần gì kiêng kị?

Có kẻ thông minh, phản ứng nhanh nhạy, lặng lẽ tới sau lưng Vinh Thiên đá ra một cước không tiếng động, Vinh Thiên cũng thật không ngờ Vũ La không nể mặt chút nào, nhưng y đã quá coi trọng mình. Y là một Ban Đầu của Nhược Lô Ngục, hiện tại chỉ còn là một con chó nhà có tang, không còn chỗ dựa, còn hy vọng Vũ La nể mặt y sao?


Một cước sau lưng này vô cùng âm hiểm, bản thân tu vi tên nọ cao hơn cả Vinh Thiên, huống chi còn hạ độc thủ đánh lén.

Một cước này để lại dấu bàn chân rõ ràng trên lưng Vinh Thiên, chỉ nghe y hét thảm một tiếng, bay lên không cao mấy trượng. Lúc này những người khác mới hiểu được, mọi người vốn kết hợp với nhau vì lợi ích, cá nhân cũng khó bảo toàn, còn để ý tới giao tình cái rắm. Tất cả ùa lên một lượt, Vinh Thiên còn chưa kịp rơi từ trên không xuống, đã bị loạn quyền đánh cho bay ra cửa. Lần này vẫn chưa kịp rơi xuống, đã có người tung quyền đánh cho bay tiếp lên không.

Kiều Hổ cùng Mã Hồng không khỏi giơ ngón tay cái lên với Vũ La, Kiều Hổ cười lạnh, vỗ bàn quát to:

- Đại trù sư, còn không mau mang thức ăn lên, đói chết ta rồi.

những người còn ở lại toàn là người phe Diệp Niệm Am có cả mới lẫn cũ, nhất thời cười vang.

Bọn Đao Đoạn Hồn cười hơi miễn cưỡng, chỉ một câu hờ hững vừa rồi của Vũ La đã khiến cho Vinh Thiên bị người phe mình đánh tơi bời một trận. May là mình đã thức thời đầu nhập dưới trướng Diệp Niệm Am, bằng không đối địch với nhân vật hung tàn như Vũ La, chính là chuyện mà Đao Đoạn Hồn không thích nhất.

Ngoài cửa văng vẳng tiếng kêu thảm thiết của Vinh Thiên, mọi người trong này vẫn cười cười nói nói. Thình lình một thanh âm hùng hồn vang lên, giống như nước trên sông lớn cuồn cuộn ập tới:

- Vô Hồi sơn Thanh Ngọc cung Vi Phụng Hiếu cầu kiến Diệp Niệm Am Diệp Đại nhân.

Mọi người nghe vậy sửng sốt, bên ngoài Vinh Thiên hét thảm một tiếng, chỉ nghe một tiếng bộp trầm trầm, rốt cục y cũng đã rơi xuống đất.

Kiều Hổ nhìn sang Vũ La:

- Vi Phụng Hiếu đã tới rồi, có nên ra ngoài xem hay không?

Vũ La cười khẩy:

- Không cần, chúng ta ăn cơm tiếp.

Kiều Hổ cảm thấy không được ổn, Mã Hồng cũng là người hung hãn, thấy vậy bèn vỗ vai y:

- Sợ gì chứ, chỉ là một Thanh Ngọc cung nho nhỏ, y cho rằng Nhược Lô Ngục là nơi nào, muốn gặp ai là gặp sao? Bất kể y ở Vô Hồi sơn lợi hại tới đâu, tới Nhược Lô Ngục rồi cũng phải ngoan ngoãn chờ ở bên ngoài, chúng ta ăn cơm thôi.

Vũ La cười nói:

- Đúng là ý này.

Hiển nhiên Diệp Niệm Am cũng hiểu được ý này.

Gần đây Diệp Niệm Am quản thúc Diệp Thanh Quả chặt chẽ, không cho nàng tự tiện chạy rông bên ngoài, hàng ngày ăn cơm cũng là ông cháu cùng ăn, Diệp Thanh Quả cũng không nhỏ, đã mười lăm mười sáu tuổi, ở nhà người thường có khi đã có con, để nàng vào nhà ăn, trà trộn với một bọn ngục tốt thô bỉ cũng không phải là chuyện tốt.

chỉ là vì vậy mà Diệp Thanh Quả không gặp được Vũ La, Mấy ngày nay không có người đấu võ mồm, Diệp Thanh Quả vô cùng bực bội, ngay cả thú ăn cũng giảm xuống không ít.

Thanh âm Vi Phụng Hiếu cầu kiến vang lên, nhất thời hai mắt Diệp Thanh Quả mở to, cảm thấy hứng thú, chuẩn bị xem náo nhiệt, Không ngờ Diệp Niệm Am lại tỏ ra thờ ơ, vẫn tiếp tục ăn cơm.

- Gia gia...

Diệp Thanh Quả hỏi thử một câu.

Diệp Niệm Am hờ hững nói:

- Lúc trước hạ nhân làm càn, hiện tại chủ nhân thị uy, Thanh Ngọc cung này quả thật là ngang ngược. Đừng để ý tới, chúng ta cứ tiếp tục ăn cơm.

A... Hai đồng tử đen nhánh của Diệp Thanh Quả đảo liên hồi, trong lòng cảm thấy mừng rỡ, lần này hẳn sẽ có náo nhiệt không nhỏ, hì hì...

Thanh âm bái kiến vừa rồi của Vi Phụng Hiếu hầu như trong vòng trăm dặm có thể nghe thấy, ngầm có ý thị uy, Diệp Niệm Am vừa nghe đã có thành kiến, bất mãn trong lòng, nhưng không để lộ ra ngoài mặt, chỉ là không có gì giấu cháu gái của mình, cho nên mới nói ra.

- nhưng gia gia không dặn dò, vạn nhất những kẻ bên dưới tự tiện ra ngoài nghênh đón thì phải làm sao?

Diệp Niệm Am cũng không tỏ ra khẩn trương:

- Lúc này đám Ban Đầu cùng Vũ La đang ở nhà ăn, Vũ La tâm tư linh hoạt, khẳng định sẽ không để cho người đi ra ngoài.

Diệp Thanh Quả nghe lão nhắc tới Vũ La, thình lình trong lòng giật thót, vội vàng cúi xuống lùa cơm để che giấu.

Ngoài Nhược Lô Ngục, mặt trời chính ngọ đang ở giữa trời, rót xuống một cỗ Thái Dương Chân Hỏa hết sức tinh thuần, cuồn cuộn không ngừng rót vào miệng pho tượng chim sẻ bằng đồng xanh.

Vi Phụng Hiếu dẫn theo hai người, đứng trên một tảng đá lớn cách đại môn Nhược Lô Ngục chừng năm mươi trượng, Vi Phụng Hiếu nhìn qua khoảng bốn mươi, râu tóc đen nhánh, mày rậm miệng rộng, mắt báo mũi sư tử, sát khí toát ra khắp toàn thân, không hổ là đường đường chủ nhân Thanh Ngọc cung.

Hai thanh niên sau lưng y tỏ ra bất mãn, tên bên trái hừ lạnh một tiếng:

- Hừ, thật là kiêu ngạo, cho dù là người của Cửu Đại Thiên Môn, gặp được sư phụ cũng phải tỏ ra cung kính, Diệp Niệm Am lão bất quá chỉ là một con chó canh cửa cho Cửu Đại Thiên Môn, cũng dám nghênh tiếp người Thanh Ngọc cung ta chậm trễ như vậy, thật là đáng giận...

Tên kia cũng oán hận nói:

- Sư phụ, cần gì khách sáo với Diệp lão quỷ như vậy, chúng ta trở về Thanh Ngọc cung, đưa danh thiếp của người tới Thẩm Phán Đình, không phải Diệp lão quỳ sẽ phải ngoan ngoãn tới gặp chúng ta?

Thanh Ngọc cung chiếm hai mỏ ngọc túy lớn, những năm gần đây ngày càng lớn mạnh, môn hạ đệ tử cũng dần dần sinh ra kiêu ngạo.

Lần này Vi Phụng Hiếu dẫn theo hai tên đệ tử cùng một tên người hầu ra ngoài hành sự, bất quá chỉ là tiện đường ghé qua Nhược Lô Ngục. Người trước đây vừa tiếp đãi Vi Phụng Hiếu vốn là thế gia quyền quý chuyên kinh doanh, vì muốn thu mua ngọc túy giá rẻ từ Thanh Ngọc cung, cho nên cố ý tiếp đãi đặc biệt, chiếu cố chu đáo người Thanh Ngọc cung.