Tiên Tuyệt

Chương 146: Lòng dạ nữ nhân, ly biệt (thượng)

Mộc Dịch Trạc càng không cần phải nói, y hận không thể vung búa băm vằm Vũ La thành từng mảnh.

Mắt thấy sắp sửa thộp cổ được Vũ La, hai người cảm thấy trong lòng vui sướng vô cùng.

- Ma Tử Câm, tiện nhân kia, còn không mau cút xuống cho ta, trốn ở bên trong cũng bằng vô dụng.

Nam Cung Bảo dưới lầu lại kêu to:

- Các ngươi không ra, vậy chúng ta phải xông vào. Đôi cẩu nam nữ này, mau mau mặc y phục vào, đừng để chúng ta thấy chuyện xấu do các ngươi làm, làm dơ bẩn mắt chúng ta.

Người đi ra trước tiên là Ma Ngao, sắc mặt nàng tái xanh, toàn thân run lẩy bẩy, giọng điệu cũng không khách sáo chút nào:

- Nam Cung Bảo, ngươi có phải là nam nhân hay không, vì sao vu oan cho hôn thê của mình như vậy, chẳng lẽ ngươi tự cắm sừng lên đầu mình?

Nam Cung Bảo đá gió một cái:

- Thối lắm, chẳng lẽ ta ngốc tới nỗi tự cắm sừng lên đầu mình? Tiện nhân Ma Tử Câm kia làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ muốn ta bị mọc sừng mà không dám nói? Ma Ngao, chẳng lẽ nàng cũng đã bị tên mặt trắng Vũ La kia mê hoặc, muốn theo chủ nhân nàng cùng hầu hạ, thật một phường không biết xấu hổ!

Ma Ngao tức tới nỗi tái mặt, vung hai quả đấm to bằng cái bát lên, xông lên nện Nam Cung Bảo:

- ngươi mới là kẻ không biết xấu hổ, dám ngậm máu phun người, vu oan cho tiểu thư ta, Nam Cung Bảo, ngươi không phải nam nhân, hôm nay bà đây không nện cho ngươi thất khiếu đổ máu, không gọi là Ma Ngao.

Ma Ngao vốn hung hãn, ngày thường đi theo bên cạnh Ma Tử Câm vẫn cố ra vẻ nhã nhặn một chút. Hiện tại nàng đã nổi cơn điên, lập tức bất chấp tất cả, vừa lên tiếng đã mắng cho Nam Cung Bảo ngây người.

Mọi người lập tức ùa lên, mới có thể ngăn lại khủng long cái sắp bạo phát này.

Mộc Dịch Trạc lấy mắt ra hiệu, mấy tên ngục tốt thủ hạ của y lập tức ngăn cản Ma Ngao đang đùng đùng nổi giận, không cho nàng tiến tới, Nam Cung Bảo đứng ngoài của tiếp tục mắng to:

- Ma Tử Câm, tiện nhân ngươi mau ra đây cho ta, Hôm nay ta sẽ từ ngươi, còn phải tới Ô Đồng Sơn hỏi cho rõ ràng, phải chăng nữ nhân Ma gia các ngươi toàn là phường ong bướm, liễu ngõ hoa tường như ngươi...

Chợt hai cánh cửa gỗ mở ra, Ma Tử Câm sắc mặt lạnh lùng bước ra, thản nhiên hỏi:

- Nam Cung Bảo, ngươi muốn hồi hôn ư?

Nam Cung Bảo nhảy dựng:

- Nói lời thừa, ngươi đã làm ra chuyện bại hoại như vậy, lão tử có điên mới cưới ngươi.

Ma Tử Câm cũng không nói nhiều lời:

- Được, vậy từ nay về sau, hai ta không còn liên quan gì nữa.

- ngươi nói nghe quá nhẹ nhàng, ngươi còn chưa xuất giá đã không biết giữ gìn nữ tắc, làm cho ta mọc sừng lớn như vậy, chuyện này không xong dễ dàng vậy đâu, ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ tới Ô Đồng Sơn nói chuyện. Còn gian phu đâu, Vũ La, con rùa đen kia còn không mau cút ra đây?

Lưu Khê Tả thở dài, bất kể thế nào Ma Tử Câm cũng là phù sư tương lai, thanh danh tốt hay xấu có gì là quan trọng, thực lực của người ta vẫn còn đó. Lúc này là cơ hội rất tốt để lấy lòng, lão vừa định tiến lên khuyên nhủ vài câu, không ngờ Ma Tử Câm thình lình tránh sang một bên:

- Diệp Đại nhân, Lưu Đại nhân, mời hai vị vào trong, làm chứng giùm cho tiểu nữ.

Diệp Niệm Am cùng Lưu Khê Tả cảm thấy nghi hoặc, nói như vậy là có ý gì?

Nam Cung Bảo bất chấp tất cả, tranh trước xông vào, Mộc Dịch Trạc và Bạch Thắng Kiếp cũng vội vàng xông vào theo. Nếu xảy ra ẩu đả, một mình Nam Cung Bảo không phải là đối thủ của Vũ La, ắt sẽ phải chịu thiệt thòi.

Sau khi ba người kia vào, Ma Tử Câm mới đưa tay ra dấu mời Diệp Niệm Am và Lưu Khê Tả. Từ đầu đến cuối nàng vẫn tỏ ra bình tĩnh ung dung, trên gương mặt như tranh vẽ không hề lộ ra chút cảm xúc nào, thật ra lòng nàng đã chết.

Diệp Niệm Am cùng Lưu Khê Tả thật sự không muốn nhúng vào vũng nước đục này. Quan thanh liêm khó lòng xử lý việc nhà, huống hồ là chuyện xấu tới bậc này, nhưng Ma Tử Câm đã lên tiếng thỉnh cầu, hai người cũng chỉ có thể miễn cưỡng tiến vào trong.

Ma Tử Câm là người cuối cùng tiến vào, còn dặn dò một câu:

- Ma Ngao, giữ cửa, không cho bất cứ kẻ nào tiến vào.


- Dạ, tiểu thư.

Ma Ngao đã thật sự phát hỏa, vung lên vài chiêu quyền cước gạt phăng mấy tên ngục tốt sang bên. Sau đó tiến nhanh tới cửa, thân hình vạm vỡ, cơ thể lực lưỡng của nàng trấn thủ nơi đó, trợn mắt dữ tợn vô cùng, trông chẳng khác gì Kim Cương giữ cửa.

Cả đám người bên ngoài lại xôn xao một phen, nhưng không ai dám xông bừa vào.

Sắc mặt ba người Nam Cung Bảo càng ngày càng trở nên hết sức khó coi, lúc này Diệp Niệm Am và Lưu Khê Tả đã hiểu, Diệp Niệm Am nhìn sang Mộc Dịch Trạc với ánh mắt lạnh như băng giá:

- Mộc Dịch Đại nhân, Vũ La ở đâu?

- Chuyện này... chuyện này... chuyện này không có khả năng, đêm qua bọn ta tận mắt nhìn thấy Vũ La tiến vào...

Vốn Mộc Dịch Trạc cùng Bạch Thắng Kiếp cho rằng sắp sửa đạt được toàn thắng, nhưng không ngờ rằng Vũ La lại thình lình biến mất như vậy, Bạch Thắng Kiếp hiểu rất rõ ràng uy lực của Túy Long Tiên, cho dù ngủ thẳng tới sáng mai cũng không thành vấn đề. Hơn nữa bọn chúng hành sự bí ẩn, cơ hồ không ai phát hiện, cũng không có khả năng có người khác cứu viện Vũ La, chuyện này quả thật là quỷ quái.

Nam Cung Bảo là kẻ xấu hổ nhất, y thóa mạ ào ào một phen, rốt cục không bắt được gian phu. Bất kể là ai cũng có thể thấy rằng đầu óc y có bệnh, tự mình cắm sừng lên đầu mình.

Trong lòng Nam Cung Bảo xoay chuyển ý nghĩ liên hồi, nhanh chóng xác định một phương án hành động có lợi nhất cho mình. Y nhanh chóng chạy tới bên cạnh Ma Tử Câm, giơ bộ mặt dày ra cố gắng làm lành:

- Hắc hắc, Tử Câm, cũng tại huynh nhất thời hồ đồ, vừa nghe nói chuyện này đã không khống chế được cảm xúc của mình, muội có thể tha thứ cho huynh được chăng?

Ma Tử Câm lạnh lùng đẩy y ra, không nói nửa lời đi tới bên bàn, mở miếng ngọc túy mà Vũ La đưa cho nàng ra.

Trận pháp ghi lại thanh âm lập tức kích hoạt, đối thoại của ba người bọn chúng lập tức vang lên rõ ràng trong phòng.

chỉ trong thoáng chốc, đầu óc cả ba người Nam Cung Bảo hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại một dấu hỏi to đùng: Làm sao có thể như vậy được?

Sau khi trận pháp phát xong đoạn đối thoại thương nghị kế hoạch của ba người bọn chúng, trong phòng lặng ngắt như tờ. Một lúc lâu sau, Diệp Niệm Am mới buông tiếng than dài:

- Mộc Dịch Trạc, Bạch Thắng Kiếp, Nam Cung Bảo, ba người các ngươi còn gì để nói nữa không?

Ba người bọn chúng vẫn còn đang sững sở ngây dại, không thể nào hiểu được rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Diệp Niệm Am cũng không hy vọng bọn chúng trả lời được gì, quay sang ôm quyền nói với Lưu Khê Tả:

- Chuyện này xin Lưu Đại nhân làm chứng.

Trước mặt Ma Tử Câm, Lưu Khê Tả sao thể chối từ, lập tức gật đầu quả quyết:

- Không thành vấn đề.

Diệp Niệm Am lại quay sang hô to một tiếng với người dưới lầu:

- Sáu người lên đây.

Kiều Hổ và Mã Hồng bên dưới nhanh chóng dẫn theo bốn người chạy lên, nhưng bị Ma Ngao không chút khách sáo ngăn lại, Ma Tử Câm phải lên tiếng nói, Ma Ngao mới chịu nhường đường.

Đám ngục tốt bên ngoài cảm thấy hơi kỳ quái, sáu người ư... Hai người áp giải một người, Vũ La cùng Ma Tử Câm chỉ cần bốn người là Đủ. Không ít ngục tốt giàu trí tưởng tượng không khỏi đưa mắt nhìn Ma Ngao chăm chú, không lẽ Vũ Tổng Lãnh thật sự nghịch thiên như vậy, thu luôn cả nữ nhân cơ bắp này sao? chủ tớ cùng giường, hai nữ nhân có hai phong cách hoàn toàn trái ngược, Ma Tử Câm ở phía trước chịu sát phạt, Ma Ngao ở phía sau dùng cặp đùi cường tráng của mình đẩy mông Vũ Đại nhân... Chuyện này... Vũ Đại nhân quả nhiên là bậc thầy mà chúng ta cần học hỏi...

Đám ngục tốt còn đang suy đoán lung tung, lúc này có hai nữ ngục tốt vừa đổi ca trở về, chính là hai người canh giữ ở Thất Phượng các.

- Xảy ra chuyện gì mà đông người như vậy?

Hai nàng cảm thấy tò mò, tiến tới xem xét, rất nhanh đám nữ ngục tốt nhiều chuyện kể lại sự tình cho các nàng. Hai nàng nghe xong vô cùng sửng sốt:

- Nói bậy, tối qua Vũ Tống Lãnh ngủ cả đêm trong phòng Cốc thần bộ.

quả là tin tức động trời, đêm qua Vũ Tổng Lãnh quả nhiên tiêu hồn một trận, chẳng qua không phải cùng Ma Tử Câm, mà là cùng Cốc thần bộ.


Vậy trong tiểu lâu kia...

Mọi người còn đang nghi hoặc, đã thấy Kiều Hổ, Mã Hồng dương dương đắc ý áp giải ba người Mộc Dịch Trạc ra ngoài, mọi người liên hệ mọi chuyện trước sau cũng đã hiểu ra đại khái.

Trong khi Nam Cung Bảo bị giải đi còn cố gắng giãy dụa, quay đầu lại kêu to:

- Tử Câm, Tử Câm, thật sự huynh không cố ý, huynh bị hai vị này lừa gạt, Tử Câm, nhất nhật phu thê bách dạ ân, muội hãy cứu huynh, cứu huynh với...

Ma Tử Câm chính là phù sư tương lai, nếu nàng chịu lên tiếng nói, lời nàng hoàn toàn có thể ảnh hưởng tới Nam Cung gia.

Ma Tử Câm đứng trên lầu nhìn xuống, bình thản nói:

- ngươi đã từ ta, giữa chúng ta không còn liên quan gì nữa.

Nam Cung Bảo còn muốn nói nữa, Kiều Hổ đã dùng sức đầy mạnh, khiến cho y loạng choạng ngã lăn ra đất, Kiều Hổ dùng một tay lôi cổ y dậy:

- Đi mau.

Kiều Hổ và Mã Hồng đều là người phe Vũ La, ba tên này rơi vào tay bọn họ, tự nhiên sẽ không có đãi ngộ tốt lành gì.

những lời bàn tán của đám ngục tốt xung quanh xôn xao như ong vỡ tổ, những tiếng ầm ầm nổi lên không biết bao lâu. Đến khi Vũ La thức dậy ra khỏi Thất Phượng các, đi ngang qua nơi này, rốt cục đám ngục tốt cũng bạo phát, cười vang một trận.

Vũ La cũng chỉ nở một nụ cười khổ, sáng sớm Nhược Lô Ngục đã bị Nam Cung Bảo gây ra náo loạn như vậy, khiến cho hắn có cảm giác nơi này trở nên hỗn loạn vô cùng.

Trên thực tế, kẻ được lợi lớn nhất trong chuyện này chính là Diệp Niệm Am. Nhờ có chuyện này, coi như chỉ một lần đã lật đổ được Mộc Dịch Trạc và Bạch Thắng Kiếp, nhưng Vũ La cũng phải đặc biệt cảm tạ Nam Cung Bảo, nhờ có chuyện này thôi thúc, cảm tình giữa hắn và Cốc Mục Thanh đã chân chính thăng hoa tới một cảnh giới mới. Tuy rằng hai người vẫn chưa đột phá quan ải sau cùng, nhưng cảm giác ngọt ngào tuyệt vời này, Vũ La không hề có được trong tiền kiếp, cho dù là lúc ngọt ngào nhất cùng Tống Kiếm Mi.

Tâm trạng Vũ La hiện tại rất tốt, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Ma Tử Câm đang đứng trên lầu, hắn vẫy tay mấy cái theo bản năng, nhưng động tác nhỏ của hắn cũng bị đám ngục tốt chú ý, nhất thời tiếng cười nổi lên bốn phía, Ma Tử Câm trên lầu mặt mũi Đỏ bừng, hờn dỗi đóng sầm cửa lại.

Vũ La vô cùng xấu hổ, thầm mắng tay mình thối thật, vẫy làm gì chứ, ở đây có quá nhiều người...

Hắn lắc lắc đầu, chắp tay vô tư vô lự bỏ đi, Thiên hạ đệ nhất thần bộ với vẻ dịu dàng dưới bề ngoài linh hoạt sắc bén, giống như một lớp màng bảo vệ nhốt Vũ La vào trong một cách ngọt ngào, hiệu quả kéo dài mãi tới bây giờ vẫn chưa biến mất, Vũ La vẫn còn đắm chìm trong đó.

Lưu Khê Tả ở lại Nhược Lô Ngục thêm nửa ngày, bởi vì chuyện này quan hệ trọng đại, Diệp Niệm Am mới đặc biệt viết văn án khắc vào trong ngọc túy, nhờ Lưu Khê Tả mang về Thẩm Phán Đình.

Diệp Niệm Am làm việc luôn luôn cẩn thận, tuy rằng ba người kia phạm vào tội lớn như vậy, nhưng lúc trước chỉ giam lỏng Cốc Mục Thanh trong Thất Phượng các, cho nên hiện tại cũng không nhốt ba người này vào trong phòng giam, chỉ phái người canh giữ chỗ ở bọn chúng, không cho chúng tự tiện đi lại mà thôi.

Ma Tử Câm vẫn còn mềm lòng, nhớ lại trước kia lúc mình ở chung với vị hôn phu hữu danh vô thực Nam Cung Bảo này, mình từng sai khiến y bao nhiêu chuyện, muốn đánh muốn mắng mặc tình, cũng không thể nói là do Nam Cung Bảo sai hoàn toàn.

Thật ra trong chuyện này có thể trách ai được? Cho dù Ma Tử Câm không ngược đãi Nam Cung Bảo, Nam Cung Bảo cũng không có ý cấu kết cùng người khác làm ô uế thanh danh Ma Tử Câm, nhưng Nam Cung Bảo hầu như không thích tính cách Ma Tử Câm, mà Ma Tử Câm cũng không hài lòng Nam Cung Bảo. Cho dù tương lai hai người thành thân, chung sống với nhau cũng sẽ không có hạnh phúc, ngược lại sống một ngày bằng một năm. E rằng không được bao lâu, Nam Cung Bảo sẽ du ngoạn bên ngoài cả ngày không về, còn Ma Tử Câm sẽ không ngừng bế quan tu luyện, trốn tránh không muốn gặp y.

Hai người cũng chỉ vì hai gia tộc ràng buộc lại với nhau, xét từ một góc độ khác, bọn họ cũng chỉ là nạn nhân đáng thương của trò chơi quyền lực mà thôi.

Ma Tử Câm âm thầm nhờ Lưu Khê Tả, cố gắng sao cho Nam Cung Bảo không bị phạt nặng, phù sư tương lai, ai cũng phải nể mặt đôi chút.

Vốn bọn Lưu Khê Tả định rời đi vào sáng nay, nhưng bị chuyện của Nam Cung Bảo làm cho mất thời gian, đành phải ở lại chờ đợi mọi việc dàn xếp xong xuôi. Sáng sớm hôm sau, Lưu Khê Tả dẫn theo thủ hạ của mình, mời chủ tớ Ma Tử Câm theo, áp giải bốn tên phạm nhân chuẩn bị xuất phát.

Bốn đạo Mệnh Tủy tìm được lần này, thêm vào một đạo mà Vũ La tìm được lần trước, tổng cộng là năm đạo, tất cả được Lưu Khê Tả mang về, Cửu Đại Thiên Môn đã nôn nóng tới mức khó lòng chờ lâu được, chậm mất hai ngày, e rằng sau khi trở về, Lưu Khê Tả còn phải tốn công giải thích một phen.

chỉ là mãi tới lúc này mọi người mới suy nghĩ cẩn thận. Nhiệm vụ thu hoạch năm đạo Mệnh Tủy lần này rốt cục đều nhờ tay Vũ La. Nói cách khác, trước đây Nam Cung Bảo, kế đó Ma Tử Câm, sau nữa là Lưu Khê Tả, tất cả tới Nhược Lô Ngục chỉ là phí công dạo chơi một chuyến mà thôi.

Trong lòng những kẻ đi theo Lưu Khê Tả cũng thầm nhủ, vì sao Lưu Đại nhân lại tỏ ra cung kính với Vũ La như vậy? Một mình hắn tìm được năm đạo Mệnh Tủy, chúng ta đông người như vậy nhưng không săn được đạo Mệnh Tủy nào, Nếu nói Vũ La làm được như vậy chỉ là nhờ may mắn, chỉ có kẻ ngốc mới tin chuyện này.

Nói cách khác, rất có thể Vũ La nắm được tâm pháp bí mật nào đó có thể tìm được chính xác chỗ của Mệnh Tủy, tối thiểu cũng biết được phương hướng đại khái. Chuyện này quả thật vượt ra ngoài dự liệu của mọi người, Mệnh Tủy trân quý tới mức nào, ai nấy đều hiểu rõ, Vũ La chính là bảo bối đối với toàn Tu Chân Giới. Có thể nói rằng hiện tại trọng lượng của Vũ La không nhẹ hơn chút nào so với phù sư tương lai Ma Tử Câm.

Diệp Niệm Am dẫn theo bọn Vũ La tiễn mọi người ra cửa, vốn còn có Kiều Hổ và Mã Hồng cùng đi, nhưng dọc trên đường đi, đừng nói là hai người bọn họ, cho dù là Diệp Niệm Am cũng chỉ là đi theo cho có mà thôi. Tất cả mọi người suy nghĩ cẩn thận chi tiết bên trong, ai nấy thay phiên nhau tiếp cận Vũ La không ngớt. Dường như ở đây chỉ có một Vũ La, những người còn lại không phải là người vậy.

Vũ La vẫn bình thản ứng phó, tỏ ra không nóng không lạnh, thái độ vô cùng đúng mực.

Kiều Hổ cùng Mã Hồng thấy bọn người kia tỏ ra cung cung kính kính, không khỏi cười thầm, Kiều Hổ còn đỡ một chút, dù sao tính tình y vốn trung hậu chất phác, chỉ có Mã Hồng cười khẩy liên tục, không phải y ghen tị với Vũ La, mà là khinh thường những người kia.

Dọc trên đường đi, Diệp Niệm Am cũng mỉm cười tủm tỉm, không có chút gì là buồn phiền. Lần này nhờ có Vũ La, mới có thể lật đổ được Mộc Dịch Trạc cùng Bạch Thắng Kiếp. Cho dù kẻ ở sau lưng Mộc Dịch Trạc lại phái thêm người tới, tối thiểu cũng phải là một tháng sau, lúc ấy lão đã có thừa thời gian nắm chặt toàn bộ Nhược Lô Ngục trong tay.

Đưa tới ngoài đại môn, Lưu Khê Tả ôm quyền cười ha hả, khách sáo nói:

- Các vị Đại nhân, xin dừng bước.

Lẽ ra Cốc Mục Thanh và bọn Mộc Dịch Trạc cùng là phạm nhân, hẳn nên tạm giam ở Nhược Lô Ngục, chờ sau khi Thẩm Phán Đình có quyết định mới xử trí bọn họ, nhưng cả bốn người này không phải là người bình thường, nên Lưu Khê Tả cũng xin Diệp Niệm Am thông cảm một phen, đưa bọn họ về một lượt.

Vũ La nhìn chủ tớ Ma Tử Câm đứng sau mọi người, mỉm cười gật gật đầu, nhưng cũng chỉ là như vậy, sau đó hắn xoay người đi tới bên cạnh Cốc Mục Thanh.

Cốc Mục Thanh khẽ bĩu môi, hiển nhiên động tác vừa rồi của Vũ La đã bị nàng nhìn thấy.

- Sau khi trở về nàng hãy lợi dụng việc công, tìm cách nhận nhiệm vụ tới Nhược Lô Ngục thường xuyên một chút...

Vũ La mặt dày nói, Cốc Mục Thanh nghe vậy bật cười, sau đó hờn dồi lườm hắn một cái, giọng lộ vẻ không phục:

- Bằng vào cái gì mà ta phải tới thăm chàng?