huyền trưởng Huvo là một người đánh cá dày kinh nghiệm nên rất thận trọng. bắt một con cá voi không phải là việc dễ dàng. Mọi việc đều phải chuẩn bị kỹ càng.
Ông Huvo bảo người đội trưởng:
- Anh cẩn thận tay lái nhé. Chún gta phải đánh úp con cá voi và chỉ lộ ra khi nào nó vừa cách tầm lao thôi.
- Vâng. Tôi sẽ đi vòng vùng nước đỏ này để cho xuồng ở cuối gió – đội trưởng đáp.
- Được! Các anh chèo nhẹ nhàng nhé.
Cọc chèo đều lót rơm để không gây tiếng động. Đội trưởng điều khiển xuồng rất khéo nên chẳng mấy lúc đã đến dải nước đỏ. Con cá voi không nhúc nhích, hình như nó không biết có xuồng lạ đi vòng qua chỗ nó. Ông Huvo quay lại nhìn và thấy xuồng mình cách thuyền Hải Âu đã xa. Lúc đó con cá voi ở vào khoảng giữa: đằng trước ở phía xa là thuyền; và đằng sau là xuồng đang tiến tới. Giờ đã là lúc cho xuồng đến gần con cá. Xuồng bơi rất yên lặng. Ông Huvo đợi cho xuồng tới bên sườn con cá và phóng lao trước khi nó thấy động.
Ông Huvo nói nhỏ:
- Các anh bơi chần chậm chứ!
Đội trưởng nói:
- Hình như con cá này đã cảm thấy chuyện gì, nó thở yếu hơn lúc nãy.
Ông Huvo ra lệnh:
- Im lặng!
Năm phút sau, xuồng chỉ cách con cá chừng hai trăm thước. Đội trưởng liền đứng lên, thận trọng lái xuồng vào sườn bên trái con vậy, hết sức tránh xe đuôi nó vì chỉ một cái quât là xuồng vỡ tan tành. Ông Huvo đứng ở đầu xuồng, hai chân hơi dạng ra cho vững, tay cầm sẵn khí giới để tấn công. Bên cạnh ông Huvo, cuộc dây thừng thứ nhất đã được xếp sẵn trong một cái thùng loe miệng. Một đầu dây thừng đã được buộc chặt vào cây lao móc. Còn bốn dây nữa sẽ được lần lượt nối vào cuộn thứ nhất nếu con cá càng lặn sâu xuống biển.
Ông Huvo hỏi:
- Các anh chuẩn bị xong chưa?
Đội trưởng tay giữ vững mái chèo, đáp:
- Xong!
- Tạt vào! Tạt vào!
Thủy thủ tuân lệnh cho xuồng đến gần, chỉ cách con cá độ ba thước. Con cá năm im như ngủ. Ông Huvo suy nghĩ: “Ít khi thấy giống cá này nằm im, thực là chuyện lạ. Nhất định không phải nó ngủ. Chắc có cái gì đây”. Nhưng giờ phút này không phải là lúc để suy tính, mà là giờ phút tấn công. Ông Huvo mắt ngắm con cá, một tay cầm giữ cây lao có móc vung lên mấy vòng để lấy đà rồi phóng vụt một cái. Xong, ông nói luôn:
- Lùi mau! Lùi mau!
Thủy thủ liền cho xuồng rút lui rất nhanh để tránh đuôi cá. Ngay lúc đó, đội trưởng kêu lên:
- Có cá con!
Lúc này mọi người mới biết nguyên nhân vì sao còn cá voi đã nằm im rất lâu trên mặt nước. Thật vậy, con kình ngư bất chợt bị móc đâm vào sườn, nó lăn một vòng, để lộ con cá con đang bú. Ông Huvo biết ngay: gặp trường hợp này, việc bắt con cá voi sẽ trở nên gây go. Cá mẹ sẽ chống cự mãnh liệt hơn để cứu thân nó và nhất là để che chở cho con nhỏ của nó. Nói là “nhỏ” nhưng nó cũng đã dài đến sáu thước.
Trong khi ông Huvo và nhóm thủy thủ đang chuẩn bị đối phó nếu con cá mẹ xông vào, thì lại thấy nó lặn sâu xuống biển.
Trước khi nó lặn, ông Huvo và đội trưởng đã kịp trông rõ toàn thân nó, thực là một con cá voi khổng lồ, từ đầu đến đuôi dài hơn hai mươi bốn thước. Mở đầu đã đánh trúng là bước đầu thắng lợi rồi, nếu vì lý do gì mà phải bỏ dở, thực đáng tiếc vì đó là một con mồi rất bở. Con cá voi kéo thẳng dây lặn thật sâu. Bỗng nó vọt lên mặt biển rồi rẽ nước lao như bay.
Chiếc xuống bắt đầu chạy đuổi thao, hay nói đúng hơn là bị lôi đi. Lúc đó cái mái chèo đều được gác lên, chiếc xuồng chạy vùn vụt như một mũi tên trên sóng biển.
Đội trưởng bình tĩnh giữ tay lái không chút nao núng mặc dầu xuồng ngả nghiêng kinh khủng. Ông Huvo mắt đăm đăm nhìn con cá, miệng luôn luôn nói:
- Lái cẩn thận! Lái cẩn thận!
Xuồng không sao theo kịp con vật nên dây của cây móc cuộn ở trong thùng bị kéo ra quá nhanh, cọ vào cạp xuồng nóng bỏng như sắp nẩy lửa. Ông Huvo phải đổ nước vào thùng cho ướt dây. Con kình ngư chạy đã lâu àm không thấy nó ngừng hoặc chậm lại. Ông Huvo phải nối cuộn dây thứ hai vào cuối dây của cuộn thứ nhất đã bị cá voi kéo đi gần hết. Con vật không gỉam tốc độ nên năm phút sau ông lại nối thêm cuộn dây thứ ba. Lần này thì dây từ từ chìm xuống biển. Có lẽ móc đâm không trúng vào chỗ hiểm của con vật nên nó còn khỏe, không nổi trên mặt nước mà lặn sâu. Đầu dây chếch dần xuống biển chứng tỏ con cá lặn mỗi lúc một sâu. Ông Huvo phải nối thêm cuộn dây thứ tư. Ông nói:
- Thực là một con quái vật! Ta chưa nhìn thấy thế này bao giờ!
Sau cùng cuộn dây thứ năm được dùng đến. Nhưng con vật lôi được nửa cuộn thì thấy sức yếu dần đi.
Ông Huvo nói:
- Tốt lắm! Dây bớt căng. Con vật đã mệt rồi.
Trong lúc đó, thuyền Hải Âu ở cách xa ông Huvo chưng năm dặm.
Ông Huvo treo lá cờ lên một ngọn sào làm hiệu cho Đichsơn. Lập tức Đichsơn, già Tôm và các bạn bắt đầu xoay buồm để đi. Lúc đó, gió yếu và thổi từng cơn ngắn. Thuyền Hải Âu còn phải mất nhiều giờ mới đến được chỗ đánh cá.
Như ông Huvop đã đoán trước, quả nhiên con cá voi nổi lên mặt nước với cây móc gắn bên sườn. nó bơi lập lờ tại chỗ, có lẽ để đợi con nó chứ bơi điên cuồng thì cá con theo sao kịp. ông Huvo cho xuồng lại gần. hai thủy thủ gác mái chèo, mỗi người cầm một ngọn giáo đứng đợi. Đội trưởng chuẩn bị lánh xuồng một khi con vật xông đến.
Ông Huvo nói:
- Anh em phải ngắm kỹ! Đừng phóng hụt! Chuẩn bị chưa?
Đội trưởng đáp:
- Xong!
Xuồng lại vào gần nữa. Con kình ngư đang xoay mình tại chỗ. Chợt nó quẫy đuôi và lùi xa chừng chín mét.
Ông Huvo kêu to:
- Coi chừng! Nó lấy đà để tấn công đấy Né đi! Né đi!
Quả nhiên, con vật quay đầu về phía xuồng, hai cánh vây to lớn đập mạnh xuống nước và lao tới. Đội trưởng cho xuồng tránh, con vật đâm trượt qua mạn xuồng.
Trong khi con vật bơi qua, ông Huvo và hai thủy thủ phóng giáo vào đún những chỗ hiểm của con vật. Nó ngừng bơi, phun lên hai cột nước hòa máu. Rồi nó lại nhảy chồm vào xuồng. Đội trưởng lái bật xuồng sang bên cạnh, tránh được đòn trực tiếp nguy hiểm đó.
Đợt giáo mới lại gây thêm cho con vật ba vết thương sâu nữa. Nhưng khi lướt qua, nó quật mạnh quá làm sóng dậy lên., Xuồng nghiêng ngả và bị nước tràn vào. Ông Huvo ra lệnh:
- Múc nước ra đi!
Hai thủy thủ hãm mái chèo, vội vàng lấy gầu múc nước đổ ra. Trong khi đó, ông Huvo lấy dao cắt dây thừng đi. Bị trọng thương, con vật trở nên hung dữ, không chịu nằm im. Bây giờ đến lượt nó phản công. Sức tấn công của con kình ngư giẫy chết rất khủng khiếp.
Lần thứ ba, nó quay đầu “đầu đối với đầu” nhảy xổ vào xuồng. Lúc đó, xuồng ngập nước đến một nửa không sao hoạt động nhanh nhẹn được. tình hình này, làm sao tránh được những đòn trực tiếp của con vật? Nếu không chiến đấu được nữa, chiếc xuồng liệu có rút lui được chăng? Dù xuồng đi nhanh mấy, chỉ vài cái nhảy là con vật bắt kịp. vậy bây giờ chỉ có cách là không chiến đấu nữa mà kiên quyết cầm cự thôi.
Ông Huvo đã tính không sai. Trước lần tấn công thứ ba của con vật, xuồng không sao đỡ nổi. Con vật xông vào, xuống né ra. Nó liền quạt cái vây lớn ở lưng vào xuồng. Đội trưởng đang đứng giữ lái ngã nhào vào ghế, ba ngọn giáo phóng ra đều trượt cả.
Ông Huvo cũng bị lảo đảo, liền gọi to:
- Anh đội trưởng!
Đội trưởng vừa bò dậy vừa đáp:
- Dạ!
- Có việc gì không?
- Mái chèo bị gãy rồi.
- Thay cái khác.
- Xong rồi!
Trong lúc đó, một đám nước sủi lên cách xuồng không xa. Rồi con cá con hiện lên. Cá mẹ trông thấy liền phòng lại bảo vệ cho con, cuộc chiến đấu lại càng mãnh liệt. Con kình ngư sẽ chiến đấu cho hai mạng. Ông Huvo nhìn về phía thuyền hải Âu, tay phất cờ lia lịa. cánh buồm phập phồng, thuyền từ từ tiến trên mặt biển yên lặng. Vì không có cánh máy quạt, nên thuyền không chạy nhanh được. thấy cờ hiệu báo nguy, Đichsơn cho hạ một ca nô xuống biển, phòng khi thuyền trưởng Huvo và các thủy thủ cần đến.
Lúc đó, con cá mẹ ấp con dưới bụng, đuổi theo xuồng và quyết định đánh giáp lá cà.
Ông Huvo kêu lên lần cuối cùng:
- Coi chừng! Anh đội trưởng coi chừng!
Đội trưởng cho quay xuồng, nhưng không kịp. Nhóm thủy thủ biết là nguy đến nơi liền đứng cả dậy, kêu váng lên. Có lẽ thuyền Hải Âu ở xa cũng nghe thấy những tiếng kêu thất vọng đó. Còn cá voi luồn xuống đáy, lấy đuôi quất lên mãnh liệt. Chiếc xuồng bị hất tung lên vỡ làm ba mảnh rơi xuống giữa hai ngọn sóng lớn đập vào. Các nạn nhân tuy bị trọng thương nhưng còn có sức bơi hoặc bám vào những mảnh vụn nổi. Ông Huvo đang bơi và đội trưởng cũng bám vào được một mảnh ván… Nhưng con cá voi, trong cơn giận dữ, quya trở lại trút hết tàn lực của một con vật sắp chết, lấy đuôi quật tan đám gỗ vụn trong đó các nạn nhân đang ngoi ngóp.
Đám sóng nổi lên một lúc rồi tan rã. Mười lăm phút sau, khi Đichsơn và các bạn da đen lật đật chèo ca nô đến nơi vừa xảy ra thảm họa thì chẳng thấy mạng sống nào nữa. Chỉ còn những mảnh vụn của chiếc xuồng lềnh bềnh trên mặt nước pha máu đỏ ngầu.