à Uynxton hỏi ông Huvo xem săn một con cá voi to lớn như thế có nguy hiểm gì cho thủy thủ của ông và chính ông không. Thuyền trường Huvo đáp:
- Thưa bà, không sao. Chúng tôi đã nhiều lần săn cá voi với một chiếc xuồng, nhưng lần nào tôi cũng đánh được. Xin bà cứ yên tâm, sẽ không có gì nguy hiểm cho chúng tôi và mọi người trong thuyền đâu.
Bà Uynxton yên tâm, không nói thêm gì nữa. Ông Huvo liền bố trí mọi thứ cần thiết để bắt con cá voi. Bình thường thuyền Hải Âu chỉ có thể trang bị cho năm thủy thủ một xuồng đánh cá. Ông già Tôm và các bạn của ông cũng xin đi, nhưng không được, vì điều khiển một thuyền đánh cá cần phải có những người thông thạo. Thiếu một mái chèo có thể gây tác hại cho thuyền trong lúc tấn công. Vả lại ông Huvo không muốn bỏ thuyền mà không để lại một người tin cẩn đề phòng bị mọi sự bất trắc. Vì thế, ông phải chọn những thủy thủ khỏe mạnh để trang bị cho thuyền cá và giao cho Đichsơn trông nom Hải Âu.
Ông gọi Đichsơn đến và bảo:
- Em ở lại trông thuyền trong khi ta đi đánh cá. Ta vắng mặt cũng không lâu đâu.
- thưa thuyền trưởng, cháu xin vâng lời.
Chính Đichsơn cũng muốn xem đánh cá, nhưng chú cũng hiểu rằng việc đánh cá cần đến những cánh tay khỏe và khi vắng thuyền trưởng chỉ có chú là người có thể thay thế ông được thôi. Chú biết thế, nên đành ở lại, không dám đòi đi.
Toán thủy thủ năm người của thuyền Hải Âu trở thành ngư phủ của xuồng đánh cá. Đội trưởng là một ngư phủ lành nghề. Bốn thủy thủ chia nhau ngồi hai bên chèo thuyền. Đợi trưởng ngồi phía sau giữ tay lái, ông Huvo đứng ở mũi xuống điều khiển. Ông có nhiệm vụ phóng lao, tháo cuộc dây theo lao và đâm ngọn giáo cuối cùng khi con cá voi nổi lên.
Ông Huvo dùng những phương tiện thường như giáo, móc… để đánh kình ngư. Thời tiết ôn hòa, thuận lợi cho việc săn cá; biển yên sóng lặng nên dùng xuồng nhỏ được. Chiếc xuống ở sườn bên phải được hạ xuống. Bốn thủy thủ và đội trưởng bước sang xuồng. Còn một chỗ trống ở mũi xuồng, đó là chỗ của thuyền trưởng Huvo.
Trước khi thủy thủ sang xuồng, họ đã cho thuyền Hải âu đứn gyên, sắp cho những cánh buồm trái hướng nhau cho gió không di chuyển được thuyền. ông Huvo nhìn thuyền Hải Âu một lượt, xem lại thế buồm đã đặt đúng chưa, dây buồm buộc đã chặt chưa và các việc đã chuẩn bị xong chưa. Rồi ông gọi Đichsơn đến căn dặn.
- Đichsơn, ta để em ở lại một mình. Phải xem xét tất cả. Em có thể nhờ già Tôm vaà các bạn của ông giúp một tay. Em hãy chỉ bảo kỹ càng, ta tin rằng họ sẽ làm được.
Già Tôm nói:
- Thưa thuyền trưởng, thuyền trưởng và cậu Đichsơn có thể tin vào chúng tôi.
Ông Huvo lại nói:
- Đichsơn. Hôm nay trời đẹp, gió yên, không có dấu hiệu gì xấu cả. Dù có chuyện gì em cũng không nên thả xuồng và rời thuyền Hải Âu. Em nhớ không nào?
- Thưa vâng.
- Khi nào cần thuyền hải âu đến chỗ ta, ta sẽ buột lá cờ vào đầu sào ra hiệu cho em biết.
- Thưa thuyền trưởng, xin thuyền trưởng cửa yên tâm, cháu sẽ theo dõi xuồng cua thuyền trưởng ạ.
- Rất tốt. Em ở lại. Phải can đảm và gan dạ nhé, bây giờ em là phó thuyền trưởng rồi đấy. Em hãy tự bảo vệ vinh dự đó. Bằng tuổi em, chưa có người nào giữ nhiệm vụ đó bao giờ!
Đichsơn đứng im, mặt đỏ lên và mỉm cười. Ông Huvo hiểu nét mặt và nụ cười của em. Ông nghĩ: “Khiêm tốn hơn người”. Trước khi bước xuống thang dây, ông Huvo không quên chào bà Uynxton.
- Chúc ông gặp nhiều may mắn.
- Cám ơn bà.
Rồi ông ngoảnh lại bảo già Tôm.
- Tôi sẽ nhờ ông và các bạn ông mổ giúp cá voi đấy! Chúng tôi sẽ kéo nó về đây không lâu đâu.
Già Tôm đáp:
- Vâng, thưa thuyền trưởng. Chúng tôi xin chuẩn bị.
Giữa lúc đó, con cá voi bơi trong một vùng nước đỏ hồng. Những tia nước thấp thoáng ở xa trông như đám khói. Nó không nghĩ đến việc thoát thân vì giống cá này người ta thường gọi là “cá voi chiến đấu”.
Đã đến lúc khởi hành. Ông Huvo trèo qua bao lơn thuyền, leo thang dây xuống xuồng. Xuồng tách ra khỏi mạn thuyền rồi bốn mái chèo cùng khuấy nước, bắt đầu rời thuyền Hải Âu.
Thuyền trưởng Huvo dặn Đichsơn lần chót:
- Trông thuyền nhé Đichsơn! Trông thuyền nhé!
- Xin thuyền trưởng tin ở cháu.
- Vừa chú ý thuyền, vừa chú ý vào xuồng, nghe không? Đừng quên nhé!
- Thuyền trưởng hãy yên tâm, cháu sẽ làm đúng như thế.
Nói xong, Đichsơn quay vào chỗ tay lái. Chiếc xuồng nhẹ nhàng lướt đi và cách xa thuyền Hải Âu một đoạn, rồi lát sau, chiếc xuồng chỉ còn là một vệt đen trên mặt biển.