ả làm sao được nỗi xúc động và kinh hoàng của những người còn lại trên thuyền hải Âu khi đứng trước cảnh ta nát thảm khốc bày ra trước mắt. họ xót xa nghĩ đến thuyền trưởng Huvo, một người gan dạ, chăm chỉ và những tay thủy thủ hăng hái, tận tâm đã bỏ mình vì nghề nghiệp. bà Uynxton quỳ xuống trên sán thuyền, hai tay giơ lên trời nói:
- Chúng ta hãy cầu nguyện cho những người đã mất!
Giắc vừa chạy lại quỳ theo mẹ, vừa khóc vì em cũng hiểu cả. Đichsơn, u già Năng, ông Tôm và bốn người da đen đều cúi đầu, đúng sau bà. Bà đọc kinh cầu nguyện. Họ thành kính nguyện cầu cho linh hồn những người bạn xấu số.
Hiện giờ họ không còn thuyền trưởng để chỉ huy, không còn thủy thủ để chèo con thuyền. Họ ở lòng Thái Bình Dương, xa đất liền hàng mấy trăm dặm, trên một con thuyền nhỏ chơ vơ giữa sóng gió. Trong thuyền còn có một người nào biết nghề thủy thủ nữa chăng? Chỉ có một người: đó là Đichsơn. Vừa lúc đó Nego hiện ra trên sán thuyền. hắn tiến đến trước Đichsơn. Chú hỏi:
- Anh muốn hỏi tôi à?
Nego lãnh đạm trả lời:
- Tôi hỏi thuyền trưởng Huvo hoặc đội trưởng.
Đichsơn nói:
- Anh đã biết là hai người đó chết cả rồi!
- Thế ai chỉ huy ở đây bây giờ? – Nego hỏi, giọng mai mỉa.
Đichsơn nói thẳng:
- Tôi!
Nego nhún vai nói:
- Anh? Một thuyền trưởng mười lăm tuổi?
Đichsơn bước lại sát mặt hắn, nói:
- Phải! Một thuyền trưởng mười lăm tuổi!
Nego giật lùi hai bước.
Thấy thế, bà Uynxton bảo Nego:
- Anh nên nhớ chỉ có một thuyền trưởng ở đây thôi… Thuyền trưởng Đichsơn, người mà trước khi rời thuyền này, thuyền trưởng Huvo đã giao phó mọi việc và đã cử làm phó thuyền trưởng rồi! Đichsơn sẽ điều khiển được con thuyền!
Nego cúi người xuống, miệng lẩm bẩm những gì không ai nghe rõ, rồi trở về chỗ cũ. Khi đó, gió biển thổi đều, thuyền hải Âu đã đi khỏi dải nước hồng. Đíchsơn xem lại các cánh buồm, rồi xem xét thuyền. Chú cảm thấy trách nhiệm nặng nề đè lên vai. Mọi con mắt đều hướng về chú với một niềm tin thiết tha. Chú thấy vững lòng và thêm tin tưởng ở mọi người.
Tuy chú biết cầm lái, đặt buồm và nhờ những người da đen xoay buồm tùy hướng. Nhưng tất nhiên chú không biết dùng những phép toán để xác định vị trí của thuyền. Nếu được học trong bốn hoặc năm năm nữa, chú sẽ thông thạo nghề hàng hải tốt đẹp và khó khăn này.
Bây giờ Đíchsơn chỉ có cách độc nhất để tính đường đi là dụng cụ đo tốc độ và la bàn. tuy nhiên, chú không hề nao núng. Bà Uynxton hiểu rõ tâm tư của chú lúc đó, bà nói:
- Cám ơn em. Thuyền trưởng Huvo và các thủy thủ không còn nữa. vận mệnh con thuyền này bây giờ ở trong tay em. Em hãy cứu con thuyền và những hành khách.
Đíchsơn đáp:
- Thưa bà, đó là nhiệm vụ của cháu.
- Già Tôm và các bạn của ông đều là những người tốt, em có thể nhờ vả được.
- Thưa bà, cháu cũng biết thế. Cháu sẽ hướng dẫn cho các bạn cùng làm việc.
Bà Uynxton hỏi:
- Bây giờ em có biết thuyền Hải Âu hiện ở chỗ nào trên biển không?
- Thưa bà, rất dễ. Cháu chỉ việc xem bản đồ của thuyền là biết, vì hôm qua cố thuyền trưởng đã ghi rồi.
Thực vậy, đó là điều phải làm trước tiên. Đíchsơn chạy vào phòng cố thuyền trưởng, lấy ra một tấm bản đồ trong đó đã có dấu ghi, Đíchsơn chỉ cho bà Uynxton biết Hải âu hiện ở trên vĩ tuyến 143 độ 35 tiếp kinh tuyến 146 độ 13 vì trong hai tư giờ vừa qua, thuyền không tiến được mấy.
Đíchsơn mời già Tôm và các bạn da đen đến rồi hỏi:
- Các bạn, thuyền chúng ta không còn thủy thủ nào ngoài các bạn. tôi không thể lái thuyền được nếu không nhờ các bạn giúp sức. Các bạn không phải là những thủy thủ nhà nghề nhưng các bạn có những cánh tay khỏe. các bạn hãy hiến những cánh tay đó cho thuyền Hải Âu. Chúng ta sẽ cùn gđiều khiển con thuyền.
Già Tôm nói:
- Thưa cậu, chúng tôi sẽ là những thủy thủ của cậu. Việc gì người ta làm được, chúng tôi cũng có thể làm được. Chúng tôi sẵn sàng.
Bà Uynxton nói:
- Già Tôm nói phải quá.
Đíchsơn cũng nói:
- Già nói phải lắm. Tôi sẽ chỉ cho già và các bạn công việc phải làm. Còn tôi, tôi phải cầm lái cho đến khi nào mệt mới nghỉ. Chỉ ngủ một vài giờ là tôi lại sức ngay. Trong những giờ đó, tôi cần một người để thay tôi. Già Tôm ạ, tôi sẽ chỉ dẫn cho già cách cầm lái bằng la bàn.
Già Tôm đáp:
- Thưa cậu, khi nào cần xin cậu cứ gọi tôi.
Đíchsơn nói:
- Thế thì già lại gần tôi, bên cán bánh lái. Già sẽ ở lại đây cho đến tối. nếu tôi mệt, gà có thể thay tôi trong một vài giờ.
Muốn tập cho các thủy thủ mới quen việc, Đíchsơn bảo già Tôm và các bạn da đen.
- các bạn! Bây giờ chúng ta xoay buồm cho thuyền đi thuận gió. Tôi sẽ chỉ cho các bạn làm.
Già Tôm đáp:
- Xin tuân lệnh, thưa thuyền trưởng Đíchsơn, xin tuân lệnh!