huyện ngẫu nhiên vừa qua đã là đề tài bàn luận nhiều lần giữa bà Uynxton, ông Huvo và Đichsơn. Đichsơn nghi ngờ Nego về chuyện con chó. Nhưng Nego xử sự rất đúng mực, không có điều gì đáng trách cả.
Trong khi đó, ở đầu thuyền người ta cũng noi đến Đinhgô, bởi Đinhgô đối với họ chỉ là một con chó thông minh, biết đọc và có khi biết viết, giỏi hơn cả bất cứ người thủy thủ nào trong thuyền.
Trên biển, gió đông bắc vẫn thổi đều đều, thỉnh thoảng gió lặng làm cho hải Âu không tiến lên được. Đến ngày 10 tháng 02, gió dịu dần. Tốc độ thuyền chậm hẳn đi. Quảng biển Thái Bình Dương này thường vẫn vắng vẻ, không thấy bóng một con tàu nào. Những thuyền cá còn lại ở biển Nam Cực đánh cá voi chưa về. Còn những thương thuyền xuyên Thái Bình Dương không mấy khi theo vĩ tuyến khá cao này để đi từ Uc sang châu Mỹ. Vì những lý do đó nên vùng biển này rất hiu quạnh.
Hôm đó, bà Uynxton đứng chơi ở mạn sau thuyền, chợt có một hiện tượng làm bà chú ý. Nước biển tự nhiên đỏ hồng như nhuộm máu, vẽ nên một vệt dài vô tận trên mặt biển. Lúc ấy Đichsơn đang chơi với Giắc cạnh bà Uynxton.
- Em thử nhìn màu nước Thái Bình Dương ở vùng này xem. Đó là màu rong biển chăng? – bà nói với Đichsơn.
- Thưa bà, không phải, màu đỏ ấy là do hang triệu con vật rất nhỏ sinh ra. Đó là giống tiết chi thường dùng làm mồi cho những loài cá biển.
Bà Uynxton nói:
- Những con tiết chi à? Có lẽ cũng là một giống hải trùng. Ông Bindac chắc sẽ thích thú lấy vào bộ sưu tập.
Rồi bà gọi ông Bindac. Ông ở dưới mui vải thò ra, cùng lúc ông Huvo cũng đến. bà Uynxton nói:
- Bác có thế một dải nước đỏ mênh mông kia không?
Bindac chưa kịp trả lời thì ông Huvo giải thích:
- Đó là đồ ăn của giống cá voi đấy ông ạ. Thật là một dịp tốt để ông nghiên cứu về một giống tiết chi hiếm có.
Ông Bindac ngớ người ra, kêu:
- Ô!
- Thế thì nhà côn trúng học còn xoáng lắm.
- Côn trùng học, đúng. Nhưng thưa thuyền trưởng, tôi chỉ chú trọng về những côn trùng sáu chân thôi.
Ông Huvo vừa cười vừa nói:
- Nghĩa là những con tiết chi này không cần thiết cho ông, phải lắm, nhưng nếu ông có cái dạ dày cá voi thì giống đó lại cần, nó ngon lắm ông ạ!
Rồi ông quay sang nói với bà Uynxton:
- Thưa bà, về mùa đánh cá voi, khi thấy nước biển đỏ như thế này là dân đánh cá chúng tôi chuẩn bị ngay lao, móc và dây, vì thế nào cũng có cá voi ở quanh đó.
Ngay lúc đó, như để chứng minh lời nói của thuyền trưởng, có tiếng một thủy thủ ở mũi thuyền.
- A! Có một con cá voi ở mạn thuyền bên trái.
Mắt ông Huvo sáng lên. Ông hỏi:
- Cá voi à?
Cái bản năng của người đánh cá làm cho ông cuống quýt, ông chạy vội ra mạn thuyền. Bà Uynxton, Đichsơn và Bindac cũng theo sau.
Thực vậy, cách đó chừng bốn dặm, một đám nước sủi lên chứng tỏ có một con cá voi lớn đang quần ở đó. Những người đánh cá lành nghề đã nghiệm như thế, không thể sai được.
Vì thuyến còn cách xa chỗ con vật nhiều quá nên không sao nhận được con vật đó thuộc loại cá voi nào.
Thuyền trưởng Huvo cố nhìn vài dấu hiệu để đoán xem nó thuộc loại cá voi gì.
Chợt ông nói:
- Không phải là một con cá voi thường, Đichsơn ạ. Em có nhận thấy thế không?
Đichsơn đáp:
- Thưa thuyền trưởng, đúng. Không phải là cái voi thường. Chúng ta sẽ phải đương đầu với một con kình ngư. Thuyền trưởng có trông thấy những tia nước phun lên không? Không phải là những hạt nhỏ như bụi mà là cả một cột nước vọt lên. Nó là một giống kình ngư đặc biệt.
- Em nói đúng đấy, nó đang quẩy làm nước bắn lên tung tóe.
- Con kình ngư to lắm đấy.
- Vâng, nó có thể dài hơn hai mươi mét.
Một thủy thủ xen vào:
- Thuyền này thừa sức chở năm bảy con cá như thế.
- Vài giờ nữa, ta sẽ có thêm một trăm thùng dầu mà thuyền ta đang thiếu.
- Tôi cũng mong thế - thuyền trưởng nói.
Đichsơn nhận xét:
- Thưa thuyền trưởng, săn giống kình ngư to lớn này lắm khi cũng rất mệt.
- Nhất định rồi! Cái đuôi của nó rất kinh khủng. phải coi chừng, nó chỉ quật đuôi một cái là chiếc xuống chắc chắn mấy cũng ta tành. Nhưng đi câu thì phải sửa soạn mồi.
Một thủy thủ thốt lên:
- Tóm được một chú kình ngư thì hay quá!
- Mấy khi gặp nhau, anh em phải hỏi thăm sức khỏe chú kình ngư chứ? – người khác nói theo.
Rõ ràng là niềm hy vọng hạ con kình ngư kia đã làm cho đoàn người đánh cá phấn khởi và hăng hái. Họ như thấy cả một kho thùng dầu cá voi đang lập lờ trôi vào tay họ. Mấy thủy thủ nóng lòng trèo lên cột buồm nhìn con kình ngư và cười thích thú. Thuyền trưởng Huvo không nói nữa, ông có vẻ suy nghĩ. Cuộc gặp gỡ với con kình ngư này như có một sức hút ghê gớm. Nó hấp dẫn con thuyền Hải âu cùng đoàn thủy thủ rất mạnh, không thể dứt ra được.