Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 417: Cả thế giới đều đang tìm kiếm họ

“Vâng, Phong tổng.” Với thao tác thành thục của Lisa, chẳng mấy chốc đã có thể liên lạc với Hắc Viêm Long đang ở trong nước.
“Thần Dật, cậu đến Mỹ rồi à?”


Một ngày trước, Thần Dật vẫn còn chưa hay biết tin Dao Dao gặp nạn, cậu không ngừng gọi cho cô, nhưng điện thoại của cô luôn trong tình trạng tắt máy, bất đắc dĩ cậu mới phải gọi cho Hắc Viêm Long.


Hắc Viêm Long đem mọi chuyện kể lại với Thần Dật, Thần Dật lập tức bỏ lại hết công việc dang dở ở Thổ Nhĩ Kỳ bay đến Mỹ.


“Tôi đã liên lạc được với chính phủ Mỹ rồi, một lát nữa Thượng tá Drew sẽ đến đưa tôi cùng đi tìm kiếm tung tích máy bay gặp nạn, tình hình phía bên cậu thế nào rồi?”


“Hôm qua chính phủ đã cho ba mươi chiếc tàu xuất phát tìm kiếm, Tử Hiên nói Ngự Long xã cũng lén xuất mười chiếc tàu lặng lẽ đi tìm kiếm tung tích, bố cậu cũng lệnh cho toàn bộ hộ vệ của Phong gia cùng đi tìm kiếm, tôi và Tử Hiên cũng đã cho người đi tìm rồi.”


Nghe xong báo cáo tình hình của Viêm Long, Thần Dật lạnh lùng gật đầu: “Được, làm phiền các cậu rồi. Chúng ta cứ giữ liên lạc khi nào cần.”
“Ừ, được.”
Ngắt kết nối Internet, Phong Thần Dật nhanh chóng đứng dậy, lúc này gương mặt tái nhợt của hắn lại càng thêm phờ phạc.


“Phong tổng! Phong tổng, ngài không sao chứ?” Thấy Phong Thần Dật vừa đứng lên đã chao đảo, Lisa đứng bên cạnh vội đến đỡ dậy.
“Lisa, lấy thuốc cho tôi.”


“Phong tổng, hiện giờ ngài vẫn đang sốt cao, nếu không thể tôi sẽ bảo Thượng tá Drew qua vài hôm rồi ngài hãy tham gia ứng cứu.” Phong Thần Dật từ khi đến Thổ Nhĩ Kỳ đã không được khỏe, đến tận bây giờ vẫn luôn sốt cao. Có thể nói, hiện tại hắn khó có thể tự mình tham gia bất cứ hoạt động gì.


“Thuốc!!!” Một tiếng gầm nhẹ, Phong Thần Dật bước chân chênh vênh, dựa lấy ghế tựa, đôi mắt lạnh lẽo u tối, trên khuôn mặt không còn chút máu, chỉ còn thấy sự lo lắng cho Dao Dao.
Lisa thấy vậy, bất đắc dĩ thở dài một hơi, đi lấy thuốc hạ sốt tạm thời mà bệnh viện kê đơn cho hắn.


Phong Thần Dật run rẩy đổ thuốc vào lòng bàn tay, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, hắn cắn chặt răng đem tất cả số thuốc đó cho vào miệng, uống hai ngụm nước. “Đi thôi, chúng ta xuống dưới chờ Thượng tá Drew.” Nhanh chóng lấy quần áo trên sofa, hắn bước vội trong khách sạn.


Lisa khổ sở đi theo hắn, một mảng lớn áo sơ mi trắng của hắn đã thấm đẫm mồ hôi, có thể thấy lúc này cơ thể hắn đang yếu như thế nào. Nhưng cô biết, vị cấp trên cố chấp này nếu không biết được tin tức của vợ mình sẽ không bao giờ chịu nghỉ ngơi…
Trung Quốc, mười giờ sáng.


Tại buổi họp báo chính thức của tập đoàn Phong thị.
“Phó Giám đốc Phong, theo như thông tin trên chiếc máy bay gặp nạn lần này, ngoài chủ tịch Bartholomew của tập đoàn Sandel, Ngự tiên sinh làm việc tại Quốc Vụ viện, còn có vợ của Phong tổng, cũng là em dâu của ngài phải không?”


Tại buổi họp báo, Phong Thần Duệ lấy thân phận là người phát ngôn đầu tiên trả lời cánh báo chí. “Đúng vậy, em dâu tôi nhận lời mời của ngài Bartholomew lên chiếc chuyên cơ này, ai biết được… a…” Hắn nói đến đây, nghẹn ngào thở dài, nhưng có trời mới biết sau khi nhận được tin Dao Dao gặp nạn hắn đã vui đến thế nào.


“Vậy Phó Giám đốc Phong, Phong tổng hiện tại đang ở đâu? Sau khi biết tin vợ gặp nạn ngài ấy có phản ứng thế nào?”
“Khi em dâu tôi gặp nạn, em trai tôi lúc đó đang ở Thổ Nhĩ Kỳ, sau khi biết tin ngay lập tức đến Mỹ liên lạc với chính phủ, đang dốc sức tìm kiếm tung tích của em dâu.”


Tại Quốc Vụ viện Trung Quốc.


“Thưa thủ tướng, hiện tại truyền thông các nước đều đưa tin về tai nạn của chiếc chuyên cơ chở ngài Bartholomew, lãnh đạo các bên sau khi biết tin ngài Ngự Lý sự trưởng Quốc Vụ viện bên ta cũng có trên chiếc máy bay đó ngay lập tức đã cho người tìm kiếm ứng cứu, ngài có cái nhìn như thế nào về chuyện này?”


“Trước hết, phía Trung Quốc chúng tôi vô cùng cảm kích sự hỗ trợ của bạn bè quốc tế. Ngự lý sự là một trong số những lãnh đạo không thể thiếu của Quốc Vụ viện, vì vậy cho dù thế nào chúng tôi cũng sẽ dốc toàn lực cử người đến nơi xung quanh khu vực chiếc máy bay gặp nạn để tìm kiếm tung tích.”


“Thưa thủ tướng, phía Mỹ điều động mười đội cứu hộ, theo tôi được biết Nhật Bản đã điều động gần bốn mươi đội cứu hộ, phía châu Phi cũng điều động gần mười đội, vạy tại sao chúng ta chỉ điều động ba mười đội cứu hộ vậy?”


Một phóng viên nào đó hỏi đến câu này, người đại diện phát ngôn trả lời báo chí có chút sửng sốt: “Ha ha ba mươi đội cứu hộ chỉ là loạt đầu tiên, sắp tới chúng tôi sẽ cử thêm loạt thứ hai tham gia tìm kiếm, mong truyền thông các bên đừng vội.”
“Xì…”


Hàn Ly Thương lạnh lùng tắt màn hình ti vi, hắn lạnh lùng nói: “Người tinh tường đều có thể nhìn ra chính phủ cử quá ít đội cứu hộ đi tìm kiếm, nếu như là Tằng Giai Thụy gặp nạn xem có điều động đến cả trăm đội không?”


“Hiện nay binh lực của chính phủ đều nằm trong tay Tằng Giai Thụy, hắn còn mong lần này Ngạo Thiên đừng bao giờ trở về mới đúng, ba mươi đội này cũng chỉ là vàng thau lẫn lộn thôi, chỉ sợ ba mươi đội này chẳng làm được việc gì!” Long Diệp uất hận nắm chặt nắm đấm. Lần này chắc chắn không thể trông mong gì bên phía chính phủ được rồi.


“Long Diệp, thật ra nếu 30 đội cứu hộ đó đi chỉ là trà trộn vào thì cứ coi như Tằng Giai Thụy đối với Ngự Ngạo Thiên cũng không đến nỗi, nhưng nếu như ba mươi đội này…” Khi Hàn Ly Thương nói tới điểm này.


Hai mắt Long Diệp như lóe lên một tia sáng: “Đúng vậy! Hỏng rồi, nếu ba mươi đội này được cử đi để ám sát Ngạo Thiên thì Ngạo Thiên nhất định… không thể quay về được!”
Nói đến đây Hàn Ly Thương vội vã đứng dậy.
“Ly Thương, cậu đi đâu vậy?!”


“Tôi đi cứu Ngạo Thiên, nhất định phải tìm ra Ngạo Thiên trước đội cứu hộ của Tằng Giai Thụy!!”


“Đợi đã.” Long Diệp giữ lấy cánh tay Hàn Ly Thương: “Bây giờ Ngạo Thiên không có ở đây, bây giờ cậu cũng rời đi, e là một mình tôi không thể xử lý Bác Sâm được. Hay để tôi đi tìm Ngạo Thiên, cậu ở lại Bác Sâm quản lý đi!”


Hàn Ly Thương suy nghĩ một hồi, hiện nay loạn trong giặc ngoài, tình thế đáng lo ngại, nếu như hắn rời đi, Tằng Giai Thụy âm thầm công kích chỉ sợ Long Diệp không chống đỡ nổi. “Được rồi!” Hắn nặng nề vỗ vai Long Diệp: “Nhất định! Phải đưa Ngạo Thiên về!”


“Ha ha Ngạo Thiên là người thân của chúng ta, cậu ấy không về, tôi… cũng không về!” Một câu nói kiên định, tình cảm lan tỏa vô tận.


Đối với Hàn Ly Thương, Long Diệp, Mạc Tuyết Đồng, và rất nhiều người khác, sự tồn tại của Ngạo Thiên có ý nghĩa thế nào họ hiểu rõ hơn ai hết! Giống như một ngôi nhà, nếu mất đi trụ cột, thì ngôi nhà ấy… sẽ sụp đổ hoàn toàn!