Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 418: Quá nhiều bí ẩn, quá nhiều điều không biết

Bầu trời xanh thẳm, gió thổi những đám mây nhỏ bồng bềnh trôi, “ào ào…” tiếng sóng biển vỗ vào nhau tạo nên âm thanh thật dễ nghe, bãi cát dài vô tận như một tia sáng vàng chạy dài mãi.


Một vài con cua nhỏ hoành hành trên bãi biển đang chậm rãi bò lên. Hình như chúng gặp phải trở ngại gì đó, một cơ thể nằm nhoài trên bãi cát, nên chúng chỉ còn cách đi theo đường vòng.


Đúng lúc này, cơ thể kia có chút cử động, lông mày cũng theo đó mà động đậy. Nước biển mặn không ngừng vỗ vào cơ thể của cô, nhưng không vượt qua nửa người cô.


“Lan Đóa điện hạ, sau này ngài sẽ là lãnh tụ cao nhất của Á Tư Lan Quốc, ngài mang trên mình thân phận của người thừa kế, thế nên ngài cũng phải chịu sự rèn luyện khắt khe hơn những công chúa, vương tử khác!”


“Lan Đóa điện hạ, hãy giết tên người hầu vô dụng này đi, hắn không xứng đáng hầu hạ bên cạnh ngài, giết hắn đi! Lan Đóa điện hạ, mau giết hắn đi!”
“Đừng… đừng… đừng mà!!!”


“A!!!!” Một tiếng hét hoảng sợ vang lên, cơ thể của nàng đột nhiên co lại, mở trừng hai mắt… “Khụ… khụ… khụ” Dao Dao không ngừng ho ra những ngụm nước biển mặn chát.
“Hộc… hộc… hộc…” Cô gấp gáp hít lấy không khí, sững sờ nhìn mọi thứ trước mắt.
Bãi cát? Nước biển?


Cô ngồi dậy một cách khó khăn. “A…” Cánh tay! Cánh tay đau quá! Cô ôm lấy cánh tay trái của mình, nhíu mày đau đớn, có thể cảm giác được cánh tay trái có lẽ bị gãy rồi.
Đây là đâu? Đưa mắt nhìn khắp bãi biển rộng lớn vô tận, cô cố gắng nhớ lại nguyên nhân khiến mình ở đây.


Nhớ ra rồi! Hình như là… máy bay gặp nạn!
Trên chuyên cơ có ngài Bartholomew, có Ngự Ngạo Thiên, còn có trợ lý của ngài Bartholomew, đáng tiếc hình như tên trợ lý đã chết ngay tại đó rồi.
Vậy những người còn lại đâu? Những người khác ở đâu chứ?


Một tay ôm lấy đầu gối, cô tựa trán xuống đầu gối, mặt không chút biểu cảm ngồi trên bãi biển.


“Lan Đóa điện hạ, sau này ngài sẽ là lãnh tụ cao nhất của Á Tư Lan Quốc, ngài mang trên mình thân phận của người thừa kế, thế nên ngài cũng phải chịu sự rèn luyện khắt khe hơn những công chúa, vương tử khác!”


“Lan Đóa điện hạ, hãy giết tên người hầu vô dụng này đi, hắn không xứng đáng hầu hạ bên cạnh ngài, giết hắn đi! Lan Đóa điện hạ, mau giết hắn đi!”


“A.” Hít vào một ngụm khí lạnh, cô nhanh chóng ngẩng đầu lên: “Tại sao… Tại sao trong đầu lại cứ vang vọng âm thanh này? Lan Đóa là ai? Lan Đóa rốt cuộc là ai chứ?”


Trong ký ức của cô, hình như là người đã gặp, nhưng suy nghĩ lại, những chuyện đã xảy ra, vốn dĩ không có người tên Lan Đóa, lại càng không thể có chuyện có âm thanh vang vọng từ địa ngục cứ sai khiến nàng.


Nhưng đây không phải là lần đầu người tên Lan Đóa xuất hiện trong đầu nàng nữa, lại còn xuất hiện âm thanh đáng sợ và rõ ràng như vậy. Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?!


Mờ mịt, thật là mờ mịt. Haiz, nghĩ kỹ lại, từ sau khi gặp Ngự Ngạo Thiên, cuộc sống của cô đã có thêm quá nhiều thứ mờ mịt rồi.
Không phải!
Có lẽ… nên nói là… nếu như cô không quen Phong Thần Dật, Phong Thần Dật cũng chưa bao giờ phản bội, thì cô sẽ không thể quen biết Ngự Ngạo Thiên được.


Chuyện này… chính là định mệnh rồi!
Trước năm sáu tuổi, cô không muốn biết mình đã trải qua những gì, nhưng sau sáu tuổi, tai nạn nổ xe lại là ấn tượng đầu tiên của cô, nhưng sau đó cô lại có một cuộc sống rất bình thản, giản đơn.


Nhưng kể từ ngày đến Nhật Bản du học, gặp gỡ Phong Thần Dật, cuộc sống bình thản của cô hình như đã bị phá hỏng…


Đầu tiên là gặp trùm mafia hắc đạo, rồi hai năm sau gặp lại, ông nội đột nhiên bị bệnh, rồi làm người tình của hắn, rồi mẹ bị giết, kết hôn với Phong Thần Dật, từng chuyển từng chuyển cứ lần lượt kéo đến.
Nhưng đây đã là lần thứ hai, Lan Đóa xuất hiện trong đầu cô.


“Hoặc đây chính là số phận, nếu có một ngày không trốn được nữa, vậy chỉ còn cách đối mặt thôi, không có cách nào khác cả, ai bảo đây là cuộc sống chứ. Nhưng bây giờ…” Dùng sức cố đứng dậy, cô dùng một tay phủi những hạt cát trên người, cười nhẹ: “Trước hết phải nghĩ cách thoát khỏi đảo này đã.”


Quay người lại, lưng quay về phía biển, cơ thể của Dao Dao như thể đông cứng ngay tại chỗ.
Nước mắt đọng lại trên khóe mắt long lanh, cô từ từ hướng về phía bờ biển vô tận… “Ngự… Ngự… Ngạo Thiên!!! Ngự Ngạo Thiên!!!”
Thân hình nhỏ vội vã chạy về hướng thân ảnh đang phiêu dạt trên biển.


Nhất định là Ngự Ngạo Thiên! Nhất Định là Ngự Ngạo Thiên!
Nước biển chưa cao quá cổ cô, Dao Dao đã nhanh chóng đến bên cạnh thân ảnh kia.
Gương mặt anh tuấn của hắn lúc này trắng bệch không một giọt máu, đôi môi đỏ giờ cũng hóa sắc tím. “Ngự Ngạo Thiên! Ngự Ngạo Thiên?!!” Là hôn mê hay là


Không suy nghĩ nhiều, Dao Dao dùng một tay gắng sức kéo hắn lên phía bờ, ngón tay đặt lên mạch máu trên cổ hắn.
Hô hấp yếu quá, có thể nói nếu ở gần không thể cảm nhận được…


Cô để một tay lên ngực hắn, vội vàng tiến hành hô hấp. “Tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại!” Một lúc sau, cô mệt lừ ngồi bên cạnh hắn, không ngừng thở hổn hển.
Đói quá. Máy bay rơi xuống lúc mấy giờ, sao cô có thể đói như thế này, bây giờ là mấy giờ rồi.


Ở trên hòn đảo biệt lập, khái niệm thời gian mơ hồ, Dao Dao không hề biết hiện tại đã cách thời điểm máy bay gặp nạn hai ngày.
Cô nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệch không một giọt máu của Ngự Ngạo Thiên, làm sao bây giờ?! Nếu không nghĩ cách gì đó hắn sẽ chết mất!
Chờ…
Chờ đã!!


Cô đứng lên, cơ thể vô thức lùi về sau.


“Tại sao mình phải cứu hắn? Hắn là hung thủ giết mẹ không phải sao? Nếu hắn chết, không phải ta đã báo được thù sao?” Ý nghĩ xấu xa xuất hiện trong đầu, trên mặt Dao Dao hiện lên nét cười kỳ quái: “Ngự Ngạo Thiên, tôi không giết anh, nhưng cũng sẽ không cứu anh, nếu chết đó là số trời, nếu anh sống lại chúng ta tiếp tục chiến đấu!” Nhưng ngay giây phút cô định quay người bước đi…


“Ngự Ngạo Thiên, anh có hiểu những gì tôi đang nói không hả? Anh là hung thủ giết mẹ tôi, anh là kẻ thù của tôi! Cho dù anh có đối xử tôi tốt như thế nào, cũng không thể thay đổi việc tôi hận anh!!!!”
“Đây là những gì tôi nợ em. Không liên quan… đến việc em hận tôi.”


“Ngự Ngạo Thiên, anh nợ tôi là thù giết mẹ, anh nợ tôi là trước khi tôi kết hôn cưỡng hϊế͙p͙ tôi. Hai món nợ này, tôi sẽ đòi lại theo cách khác, chứ không phải mạng của anh!!!”
“Ha. Đồ ngốc, tôi nợ em... chính là mạng của tôi...”
“Chính là mạng của tôi…”


Đầu óc mơ hồ nhớ lại chuyện trước khi máy bay gặp nạn…
Tại sao hắn lại nói như vậy?
Rốt cuộc hắn nợ mình mạng gì?!!