Thính Tuyết Lâu Hệ liệt

Thần Binh Các 4

Docsach24.com

oàng kim thác đao bạch ngọc trang, dạ xuyên phi hộ xuất quang mang (1).

Trong giang hồ, ai cũng biết Kim Thác Đao là bảo vật truyền đời của Đại Danh phủ Kim Đao Hoắc gia thanh danh hiển hách trong võ lâm, là vũ khí năm chục năm trước ông tổ của Hoắc gia là Hoắc Trọng Vũ đã dùng xưng bá Trung Nguyên suốt gần mười năm.

Gần hai chục năm nay, Hoắc gia tuy thanh thế không bằng năm xưa, nhưng một khi đề khởi tới Kim Đao Hoắc gia, trong võ lâm vẫn kính nể phần nào.

Nhưng, thanh đao làm bằng vàng cẩn ngọc đó lại đã gãy nát thành vô số mảnh vụn, bỏ trong một cái hộp lụa.

“Đáng tiếc...”.

Nhìn tàn đao Giang Thu Bạch dâng lên, Thính Tuyết Lâu chủ vốn cũng dụng đao phá lệ thở dài, cầm một mảnh đao lên, giơ tay dò thử, trên khuôn mặt tái nhợt có thần sắc tiếc nuối.

Giang Thu Bạch giật mình, lập tức quỳ một gối xuống hồi bẩm: “Thuộc hạ không thể đem Kim Thác Đao còn nguyên trở về, xin Lâu chủ xử phạt!”.

Tuy lần này tiến công Hoắc gia, thật sự không cần động đến binh khí của mình, tổn thất tối thiểu, nhưng lại không hoàn thành lời phân phó “đem Kim Thác Đao về cho ta xem” của Lâu chủ, gã vẫn canh cánh trong lòng.

“Ngươi không phải đã đem nó về rồi sao? Ta không phải cũng đã xem qua rồi sao?

Ngươi làm lỗi gì chứ?”. Trên đôi môi mỏng như lưỡi kiếm của Tiêu Ức Tình hé nụ cười mỉm, nhìn nữ tử áo lụa đào ngồi bên cạnh, vẻ cười cợt trong mắt càng nồng đậm: “Ngươi đi ra được rồi”.

Giang Thu Bạch có vẻ dịu bớt, ráng nén nét vui mừng lui ra --- Tính cách thâm trầm quỷ dị của Lâu chủ thật khiến cho thủ hạ khó lòng dò đoán được.

“A Tĩnh, ngươi xem, một thanh đao tốt như vầy --- tàng ẩn linh khí và sát khí của biết bao nhiêu năm... Đáng tiếng, đáng tiếc...”.

Thính Tuyết Lâu chủ liên miên mấy câu tiếc nuối, sau đó khẽ nói: “Đáng tiếc đã hủy đi trên tay Hoắc Bộ Vân.

“Hay cho một Hoắc Bộ Vân thà chết chứ không chịu khuất phục”. Đột nhiên, nữ tử áo lụa đào bên cạnh nãy giờ không lên tiếng hờ hững nói một câu: “Thính Tuyết Lâu khuếch trương nhiều năm nay, đi đến đâu cũng rất ít khi thấy nam tử có huyết tính như vậy”.

Tiêu Ức Tình trầm ngâm.

Y cũng biết được qua sự bẩm cáo của thuộc hạ: Lúc nhân mã của Thính Tuyết Lâu truy sát người của Hoắc gia đến đường cùng, Hoắc Bộ Vân người cầm đầu Hoắc gia đương thời, suất lãnh người nhà huyết chiến đến giây phút cuối cùng, sau đó đập nát Kim Thác Đao, từ trên vách đá cao vút nhảy xuống.

“Quả thật là hảo nam nhân thà chết không chịu khuất phục... Hoắc gia có hắn, nếu lần này không không có người bên trong bán đứng, Thính Tuyết Lâu sao lại có thể

dễ dàng công phá Kim Đao phủ của Hoắc gia cho được”. Y chầm chậm thốt.

“Là ai đã bán đứng hắn?”. A Tĩnh hỏi --- Chuyện lần này không thuộc vào phạm vi quyền lực của nàng, cho nên thủy chung nàng chưa từng hỏi tới --- Sự tình hôm nay đã êm xuôi, nàng mới mở miệng.

Tiêu Ức Tình nhón lấy một mảnh Kim Thác Đao nhìn một hồi lâu, mục quang biến ảo, chung quy đáp từng tiếng: “Là vợ của hắn”.

“Hoắc Thanh Mi?”.

Trong giọng nói một mực hờ hững của nữ tử áo lụa đào cũng có vẻ chấn kinh ---Khó trách được nàng, phải biết mối tình giữa Hoắc gia tiểu thư Hoắc Thanh Mi và Hàn Bộ Vân con rể của Hoắc gia sau này cơ hồ là một truyền kỳ đã truyền tụng khắp giang hồ từ lâu...

Hàn Bộ Vân vốn chỉ là một gã lính truyền tin vô danh, võ công không thể coi là quá cao minh, địa vị rất thấp hèn, nhưng khơi khơi lại có bầu nhiệt huyết chính nghĩa hoàn toàn không tương xứng với địa vị và võ công của hắn.

Đó là nói chính nghĩa của con người đó đã xém mấy lần làm hắn mất mạng ---Lúc đó, Lao Sơn trong địa hạt của Đại Danh phủ đang đầy dẫy bọn sơn phỉ thảo khấu, chín tên tặc tử chiếm núi xưng vương, lấy tên là “Cửu Thất Lang” cơ hồ quấy phá khiến cho dân cư trong mấy trăm dặm xung quanh không thể sinh sống nổi. Cai trị Đại phủ vốn là một tên quan quen ăn hối lộ, đàn áp không muốn lo tới lời kêu gào than thở của dân chúng, nhưng tên sai dịch thủ hạ Hàn Bộ Vân lại khơi khơi không biết đen đỏ, ba lần bảy lượt tiến vào thưa bẩm cần phái người trông lo.

Tên sai dịch nho nhỏ như ngươi mà lo chuyện gì được a!

Lại có một lần sau khi nghe mấy thôn trang dưới Lao Sơn bị huyết tẩy, Hàn Bộ Vân lại vào khuyên xin --- Phủ doãn đang xỉa răng, khô khan ra lệnh: “Mẹ nó, phàm là thủ hạ của ta, không được tự tiện vào thưa chuyện trước mặt ta!”.

Tên sai dịch nho nhỏ biến sắc, đùng đùng cởi quan phục nha dịch ra, quăng thẳng vào mặt lão, sau đó bỏ đi một mạch không quay đầu lại --- Bằng vào huyết khí và lòng can đảm, không ngờ một mình xông vào hang hùm ổ sói.

Kết quả tự nhiên là không địch được số đông, bị bắt sau khi trọng thương --- Lão đại của Cửu Thất Lang là Thương Lang còn buông một câu: “Phải bắt tên tiểu tử ăn gan báo này đem đi tế trời!”.

Tin tức đó truyền ra giang hồ, dĩ nhiên không tránh khỏi xôn xao.

Tuy bội phục lòng cảm đảm của tên tiểu nha dịch, nhưng Cửu Thất Lang đích xác không phải là hạng hời hợt --- Hàn Bộ Vân lại là một tiểu tử không có liên quan gì đến giang hồ, người có thể đứng ra bảo lãnh cho hắn càng tuyệt không có tung tích.

Xem ra, tiểu nhân vật đầy bi kịch tính đó tất nhiên sẽ không tránh khỏi chết đi một cách tráng liệt, hơn nữa có thể chết rất thảm.

Nhưng khi gần đến thời hạn bị giết chết, sự tình lại đột ngột có biến hóa – Sự tình của tên tiểu sai dịch Đại Danh phủ không biết sao lại truyền lọt vào tai đại tiểu thư của Kim Đao Hoắc gia, làm bừng cháy luồng chính khí và niềm ái mộ của Thanh Mi tiểu thư trong khuê các, cho nên, ngàn mưu trăm kế đi cầu xin phụ thân trợ giúp. Oai phong và thực lực của Hoắc gia không ngờ đã cứu được mạng sống Hàn Bộ Vân khỏi lưỡi đao đồ tể

của bọn phỉ đồ trở về.

Sự tình phát triển sau này, mọi người đều cho là một kết cục rất đẹp đẽ: tên tiểu nha dịch chính nghĩa và nàng tiểu thư ái mộ hắn đã kết duyên cầm sắt, nhưng vì Hoắc gia chỉ có một đứa con gái, liền bắt rể, đổi tên thành Hoắc Bộ Vân, kế thừa võ công và gia nghiệp của Hoắc gia, hai con người trẻ tuổi yêu đương chung sống.

Sau đó vài năm, báo thù năm xưa, Hoắc Bộ Vân suất lãnh người của Kim Đao phủ phá sơn trại, giết sạch đám thổ phỉ Cửu Thất Lang.

Sự bắt đầu cảm động và kết cục hoàn mỹ như vậy khiến cho cố sự của hai người trở thành một đoạn truyền kỳ ái tình trong giang hồ...

“Hoắc Thanh Mi sao lại bán đứng chồng mình?”.

Nữ tử áo lụa đào nhíu mày hỏi --- Tuy luôn luôn nghĩ tình cảm giữa nhân thế mong manh như tờ giấy, nhưng thấy cuộc tình đã biến thành tấm gương như vậy lại không ngờ trở nên chiều hướng xấu, cũng không khỏi có chỗ không hiểu.

“Bởi vì Hoắc Bộ Vân đã phản lại nàng”.

“Khì...”. A Tĩnh lãnh đạm cười cười, một hồi sau mới hờ hững nói: “Phú quý và quyền thế, quả nhiên là độc dược ăn thấu xương...”.

“Lầm rồi. Hoắc Bộ Vân không phải thấy mới nới cũ --- Nữ tử đó mới là người hắn yêu đầu tiên”.

“Ồ? Vì để báo ân và vì quyền thế của Hoắc gia, Hoắc Bộ Vân bỏ rơi nàng ta, sau đó công thành danh toại rồi mới lén lút thâu nạp làm vợ bé?”.

“Lại sai... Lúc đó, nữ tử đó bị Cửu Thất Lang bắt giữ, Hàn Bộ Vân vì muốn cứu nàng mà một mình lên núi, nhưng trừ việc cơ hồ mất mạng ra, căn bản không có kết quả

--- Để giải cứu được nàng, hắn chỉ còn nước mượn lực lượng của Kim Đao Hoắc gia...”.

Tiêu Ức Tình điềm đạm cười, kẹp mảnh kim đao giữa ngón tay, ánh sáng vàng mờ trên đao lung lay trên khuôn mặt tuấn tú của y --- “Có thể nói, cái thật sự đặc biệt đáng để truyền tụng, lại là một đoạn kỳ tình không cho người ta biết... Khì”.

“Thì ra là vậy...”. Trên mặt của nữ tử áo lụa đào cũng có thần sắc phức tạp, cuối cùng nói: “Hoắc Thanh Mi đã biết, tối đa cũng đi than thở với phụ thân trưởng bối, trả thù Hàn Bộ Vân và nữ tử kia là xong --- Tại sao phải thêm vô luôn cái giá toàn gia tộc?”.

Tiêu Ức Tình cười khổ, lắc đầu: “Hoắc Bộ Vân hiện tại đã không còn là tên tiểu sai dịch Hàn Bộ Vân năm xưa --- Hắn đối với Hoắc gia không những là cánh tay lớn, mà còn là nhân vật lãnh đạo... Nói cho rõ một chút: Hoắc gia ngày nay có thể không có Hoắc Thanh Mi, nhưng tuyệt đối không thể không có Hoắc Bộ Vân!”.

“Cho nên mặc cho nàng khóc lóc than thở với phụ thân, chuyện phụ thân có thể

làm chỉ là khuyên con gái chịu ủy khuất để cầu toàn”.

“Huống hồ, tuy không yêu nàng, nhưng Hoắc Bộ Vân ít ra không xấu với nàng, hơn nữa Hoắc Bộ Vân thật cũng là một hảo hán tử”.

A Tĩnh gật đầu nhè nhẹ: “Đến nước cuối, không được bất kỳ một ai viện trợ, lại không thể chịu đựng phải giương mắt nhìn chồng bội phản, nàng chỉ còn nước dùng thủ đoạn độc ác nhất --- bán đứng tất cả cho ngươi --- mượn đó để trả đũa một mình hắn?”.

“Sự trả thù của nữ nhân thật khiến cho người ta rùng mình phát lãnh”.

Cả chủ nhân của Thính Tuyết Lâu cũng không khỏi lộ ra thần sắc kính sợ.

Nữ tử áo lụa đào cười cười, nhưng ánh mắt lạnh lạnh lùng, chợt hỏi: “Hoắc Thanh Mi hiện tại ra sao?”.

“Sau khi đưa đến toàn bộ tin tức, giây phút Thính Tuyết Lâu tấn công Kim Đao phủ, nàng đã dùng thanh Kim Thác Đao này tự tận trong linh đường thờ cúng linh vị tổ tiên”.

Ngón tay của Tiêu Ức Tình búng lên mảnh đao nhè nhẹ, một tiếng động lẻ loi hồi trả.

“A... quả nhiên --- Cũng lại là không thể sống một mình trên thế gian không có người yêu sao?”. Nữ tử áo lụa đào lẩm bẩm, giơ ngón tay vuốt nhẹ chót mày, có vẻ chua chát hỏi: “Ngươi đã đáp ứng điều kiện gì với Hoắc Thanh Mi? Là giết Hoắc Bộ Vân và người con gái mà hắn yêu?”.

“Hôm nay ngươi đã đoán sai nhiều lần lắm rồi...”. Thính Tuyết Lâu chủ cười cười, sau đó hồi đáp; “Có ba điều kiện: một, giết Hoắc Bộ Vân; hai, sau khi đem thi thể của Hoắc Bộ Vân hỏa táng chung với nàng, rải tro tàn xuốn ngũ hồ tứ hải; ba, để cho nữ nhân kia sống, ít ra phải sống năm chục năm”.

“Sợ sau khi nàng ta chết lại tương hội với chồng mình ư?”. A Tĩnh soi xét: “Hoắc đại tiểu thư lợi hại thật...”.

“Ta muốn đi nhìn nàng ta xem thử”.

Thứ tuyệt vọng cuồng điên đó, không ngại hủy diệt hết mọi tâm tình, e rằng giống hệt Thư Tĩnh Dung mình năm xưa! Nhưng, Thư Tĩnh Dung mình lại sống còn.

Yêu nhiệt liệt, hận cuồng điên.

Nàng từng trong khuê phòng vô số lần mơ tưởng về tương lai, sau khi hạnh phúc bị hủy diệt, đã biến thành một tâm linh tàn ác.

Cái cùng bị hủy diệt, không những có có chồng và dòng họ mình, còn có tâm linh thiện lương và hạnh phúc mà nàng đã từng ước ao.

Tất cả mọi thứ, giống như Kim Thác Đao này, vỡ nát thành từng mảnh.

1. Hai câu thơ trong bài “Kim Thác Đao hành” của Lục Du. Tạm dịch: “Đao vàng khảm ngọc, đêm xông qua cửa tỏa ngời”.